- Hức!
Thái Phượng Tuyết lườm y một cái, Thiết Chiêm Hùng đột nhiên thích quá, phanh két một tiếng dừng lại, tìm và nhéo một chút, Thái Phượng Tuyết hoảng hét lớn:
- Phía trước có cảnh sát giao thông.
- Cảnh sát giao thông, dám đến phạt anh sao, chán sống, cũng không dám nhìn…
Thiết Chiêm Hùng còn chưa nói xong thì cửa kính xe có tiêng gõ, ngẩng đầu nhìn thấy thật đúng là hai người cảnh sát giao thông oai phong. Hai người chào và nói:
- Đồng chí, anh vượt đèn đỏ, mời đưa bằng lái xe, đi…
- Đèn đỏ?
Thiết Chiêm Hùng nhìn phía đối diện, thật đúng là đèn đỏ. Tuy nhiên anh ta lập tức nghiêm mặt, hừ nói:
- Tôi đang chấp hành công vụ khẩn cấp, đồng chí cảnh sát giao thông, các anh vất vả rồi.
- Mời xuất trình bằng lái…
Một trong những cảnh sát giao thông trẻ thuổi lạnh lùng nói, xem ra có chút tức giận. Bởi vì xe của Thiết Chiêm Hùng không giống cảnh sát, y nghĩ Thiết Chiêm Hùng ăn nói lung tung.
- Ra đằng trước xem biển số xe, rồi tra xe, có phải tôi nói dối hay không, hừ.
Lão Thiết có chút tức giận, tùy tay lấy ra một bao thuốc, có vẻ như không coi ai ra gì. Anh ta đương nhiên sẽ không đưa ra thẻ công tác, sợ làm hai cảnh sát giao thông sợ hãi.
Hai cảnh sát giao thông nghe giọng Thiết Chiêm Hùng như thế cũng có chút nghi ngời, đương nhiêu cũng không dám nói lại lần nữa, dù sao đây là Bắc Kinh, không có năng lực chắc chắn sẽ không ăn nói lung tung.
Huống chi, Bắc Kinh nhiều lãnh đạo lắm. Một cảnh sát giao thông đến trước xe nhìn biển số, một cảnh sát giao thông đi nhanh đến một chỗ không lâu đã trở lại.
Tốc độ trở về có thể nói là chạy như bay cũng không đủ để hình dung, hơn nữa, toát hết mồ hôi. Đi sau còn có một người vai đeo cảnh đốc cảnh sát giao thông, hai người nghiêm nói:
- Rất xin lỗi thủ trưởng, làm lỡ việc công vụ khẩn cấp của anh. Tôi là…
- Ừ, các anh chấp hành pháp luật nghiêm minh tốt lắm. Tôi đi đây.
Thiết Chiêm Hùng nhấn ga đi, ba cảnh sát giao thông mới đi vài bước, lập tức ngồi trên lan can.
Người tổ trưởng quát mắng:
- Hai thằng nhóc bọn cậu, gây ra phiền toái cho tôi. Xe kia tuy nói là cũ nhưng cũng không nhìn tấm biển một cái, may là thủ trưởng còn hiểu, vừa nghe nói tấm biến kia, chắc chắn là người trong bộ công an. Hơn nữa, ít nhất là Cục trưởng. Nếu không, hai cậu liền…
- Phải…phải, lúc ấy quên mất.
Hai cảnh sát giao thông liên tục gật đầu.
- Hừ, anh chính là chấp hành công vụ khẩn cấp như thế đúng không, ha ha…
Người luôn đoan trang như Thái Phượng Tuyết không ngờ mỉm cười, Thiết Chiêm Hùng trên mặt có chút xấu hổ, buồn bực lái xe.
- Chiêm Hùng, anh xem xem, 60 vạn mà mua xe cũ, đầu óc anh có làm sao không?
Thái Phượng Tuyết vừa cười nói.
- Em biết gì, xe này hoàn toàn mới, ngồi không thoải mái sao. Chỉ có điều cố ý làm cũ đi, em không biết về đạo lý cây cao đón gió to sao? Hiện giờ anh ngồi ở vị trí Thứ trưởng, nghìn người trông vào, được chú ý phải khiêm tốn, làm người khiêm tốn mới là vương đạo.
Thiết Chiêm Hùng thản nhiên cười nói.
- Ôi… Chiêm Hùng, đời này em cũng không nghĩ mình có phúc lớn, có thể ở cùng anh một chỗ đã cảm thấy hài lòng, anh cũng yên tâm, em là nói đùa, nhà riêng cũng không sao cả. Nhưng anh ngàn lần vạn lần đừng vì thế mà phạm sai lầm
Thái Phượng Tuyết vẻ mặt hạnh phúc tựa vào vai Thiết Chiêm Hùng.
- Anh hiểu rồi anh là ai, phạm sai lầm không phải thói quen của anh. Yên tâm đi, tiền này lai lịch chính đáng, không tin anh cho em xem hóa đơn rõ ràng của nhà nước.
Thiết Chiêm Hùng nói xong quay về phái sau thùng.
- Không cần, em tin tưởng anh.
Thái Phượng Tuyết kéo Thiết Chiêm Hùng, đem tay anh ta đặt lên ngực mình, mặt ửng đỏ, nói:
- Chiêm Hùng, anh không thích chỗ này sao? Hiện tại không có ai anh thích thì…
Giọng Thái Phượng Tuyết nhỏ dần đủ để không ai nghe thấy.
- Về nhà vuốt ve, chúng ta làm gì không thể để người khác nhìn.
Thiết Chiêm Hùng cười gượng, hướng về phía trước.
Không thể tượng tượng được, Diệp Phàm vừa mới bước vào phía tây vườn trong biệt thự nhà họ Triệu, thấy một người đứng ở cửa, hình dáng có phần giống Triệu Bảo Cương, mày rậm mắt to.
Trong lòng hơi có vẻ kích động, thậm chí có chút sợ hãi. Thật sự không nghĩ tới nhân vật số một hiện tại của Tỉnh Việt Đông, săp là Ủy viên thường vụ thường vụ trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc, Ủy viên Bộ chính trị. Triệu Xương Sơn không ngờ ra tận cửa đón mình, đó là một tình huống. Đứng bên cạnh là một tiểu thư đoan trang cao nhã Triệu Tứ đang mỉm cười nhìn mình.
- Tôi là Triệu Phóng Hào, cha của Tiểu Tứ, chào mừng Bí thư Diệp, ha ha..
Triệu Phóng Hào mỉm cười, khá thân thiết đưa tay ra.
Diệp Phàm trong lòng sửng sốt, hóa ra là một cái Ô Long, căn bản không phải là Triệu Xương Sơn, hóa ra là Phó tư lệnh viên hạm đội Đông Hải, quân hàm thiếu tướng. Con trai thứ ba của Triệu Bảo Cương cũng chính là cha của Triệu Tứ, Triệu Phóng Hào.
Trong lòng hơi có vẻ thất vọng, nhưng trong nháy mắt hồi phục lại tinh thần, mỉm cười, tiến lên bắt tay Triệu Phóng Hào.
- Diệp Phàm, xin chào.
Triệu Tứ đột nhiên cười nói.
- Ừ.
Diệp Phàm nhìn về phái Triệu Tứ không biết cô nói thế có ý gì.
- Cha tôi tự mình đến đây đón anh, anh nghĩ còn chưa đủ sao?
Triệu Tứ hơi có vẻ bất mãn, đầu dựa vào tay cha, cười khanh khách rất quyến rũ.
- Phải ý tứ, Triệu Tứ, ở đây không sao. Vả lại Bí thư Diệp hiện giờ đã là Bí thư Đảng ủy Công an thành phố, đường đường cán bộ cấp sở, nói là nhân tài kiệt suất trong những người đồng lứa cũng không đủ, cha cảm thấy chính mình vinh dự có thể bắt tay với một thanh niên như vậy, ha ha…
Triệu Phóng Hào cười sang sảng, giơ tay làm động tác mời nói:
- Bí thư Diệp, cha tôi cùng anh trai đều chờ trong phòng, mời.
- Tướng quân Triệu nói hơi quá, ha ha, mời ông đi trước.
Diệp Phàm không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, mỉm cười gật đầu.
- Ha ha.
Nguồn: http://truyen360.comTriệu Phóng Hào cũng gật đầu, không khách khí, đi vào phòng. Tuy nhiên Diệp Phàm cho ông ta ấn tượng đầu tiên không tồi, ý tứ nhìn con gái một cái, trong lòng hơi có chút mất mát.
Triệu Xương Sơn và Triệu Bảo Cương đều ngồi trên ghế trong phòng, cũng không đứng lên, Triệu Bảo Cương thật ra lên tiếng trước, gật đầu nói:
- Đến đây, ngồi đi Tiểu Diệp.
Diệp Phàm chào hỏi xong nhẹ nhàng ngồi xuống, đặt thùng gỗ lớn trong tay ngồi xuống.
Triệu Xương Sơn dáng người giống Triệu Bảo Cương, vóc dáng cao lớn, nhìn khá uy phong, nếu đeo một quân làm tướng quân, thì thật sự là một tướng quân rất đẹp trai.
Ông ta ý tứ nhìn Diệp Phàm, trong lòng thực sự có chút kinh ngạc, bởi vì Diệp Phàm thật sự rất trẻ.
Triệu Xương Sơn trong lòng thầm thấy lạ, rốt cuộc ai điều cậu nhóc này từ địa khu Đức Bình của tỉnh Nam Phúc cách xa mấy ngàn cây số đến thành phố Ngư Đồng của tỉnh Việt Đông.
Mặc dù là Triệu Xương Sơn là nhân vật số một của tỉnh Việt Đông vẫn có cảm giác lạ, bởi vì không phải ai cũng đến chào ông ta.
Ngạc nhiên Triệu Xương Sơn một lần nữa nhìn kỹ vị Bí thư Đảng ủy công an trẻ tuổi này…
- Đã đến rồi, còn mang quà làm gì?
Triệu Bảo Cương thản nhiên nói, Triệu Tứ đang pha trà bên cạnh.
Nhìn thùng gỗ bên cạnh Diệp Phàm một cái thầm kinh ngạc, không biết bên trong có cái gì, phải dùng thùng gỗ lớn như vậy. không phải là khoai lang khoai tây chứ, Triệu Tứ trong lòng vui không ngớt.
- Một con cá mà thôi, để lão tướng quân bồi bổ thân thể.
Diệp Phàm thản nhiên nói, Triệu Phóng Hào và Triệu Xương Sơn cũng đưa mắt nhìn, tất cả đều nhìn cái thùng gỗ.
- Cá gì? Cá mực hay cá muốn…
Triệu Tứ cũng có vẻ hứng thú, chạy đến thùng gỗ nhìn chằm chằm.
- Cá mào gà. Triệu lão đã nghe nói qua?
Diệp Phàm cười nói, thấy Triệu Bảo Cương đang tựa vào ghế đột nhiên ngồi thẳng lên, nói:
- Lấy ra xem, ha ha, không sợ Tiểu Diệp chê cười, tôi cũng chỉ nghe nói qua loại cá này, chưa từng thấy qua. Nghe nói cá này là cá vua, rất bộ. Với cỡ thể suy nhược rất hữu hiệu, hơn nữa, không có một tác dụng phụ nào.
- Hẳn là cái này.
Diệp Phàm cười đem thùng gỗ đến, không lâu Triệu Bảo Cương nhìn một hồi, lại để mấy con trai nhìn.
- Bí thư Diệp tới Ngư Đồng, năm trước xảy ra vụ thảm án 88, cậu nên chú ý.
Triệu Xương Sơn vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Vâng
Diệp Phàm gật đầu, nhìn Triệu Xương Sơn, hỏi:
- Bí thư Triệu, đối với thảm án 88 ở Ngư Đồng không biết anh có chỉ thị cụ thể nào không?
- Nhất định phải phá án nhưng phải chú ý đoàn kết xã hội.
Triệu Xương Sơn nói ra những lời này, trong lòng Diệp Phàm có chút khó xử.
Hai điều kiện này hình như có mâu thuẫn. Ý của Triệu Xương Sơn rõ ràng không muốn náo động quá lớn, nhưng phải phá được án.
- Haiz… Ngư Đồng gần đây trị an có phần hơi loạn, dân chúng hoang mang. Cậu trước tiên phải ổn định tình hình, trấn an lòng dân mới đúng.
Triệu Xương Sơn cũng không nói nhiều, Diệp Phàm gật gật đầu.
Không đến 15 phút, Diệp Phàm cáo từ.
- Yên tâm đi, Xương Sơn sẽ ủng hộ cậu.
Triệu Bảo Cương đột nhiên nói một câu. Diệp Phàm phát hiện, Triệu Xương Sơn ý tứ nhíu mày, xem ra lời cha nói cũng không dám gật bừa.
Trong lòng cũng hiểu, chính mình không được Triệu Xương Sơn tán thành. Trước mắt, thái độ của Triệu Xương Sơn đối với mình là nhàn nhạt, chỉ là quan hệ cấp trên với cấp dưới. Có lẽ, ông ta đồng ý gặp mình, là bởi vì Triệu Bảo Cương cố ý ép.
Thật sự Diệp Phàm đoán đúng, Triệu Xương Sơn không muốn gặp Diệp Phàm. Cảm thấy người này thuần túy dựa vào quan hệ đến Ngư Đồng tuổi rất trẻ chỉ sợ hắn đến Ngư Đồng làm hỏng bét mọi việc mình lại phải tha thứ.
- Triệu Tứ, tiễn Bí thư Diệp.
Triệu Phóng Hào cười nói.
Hai người đi ra.
- Anh không mời tôi được một bữa ăn đêm sao? Sao anh nhỏ mọn vậy.
Triệu Tứ có vẻ không vui, miệng hơi mân mê. Vì Diệp Phàm không tỏ ý gì cho nên tức giận.
- Ở trong này em mới là chủ nhà.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Nhưng anh là đàn ông.
Triệu Tứ cãi lại.
- Tốt lắm, tôi mời không được sao. Nói, cô muốn đi chỗ nào?
Diệp Phàm bất đắc dĩ gật đầu. Triệu Tứ quả thực chính là lửa, ngàn vạn lần đừng động, chỉ sợ trúng chiêu.
- Để tôi đưa anh đi.
Triệu Tứ đột nhiên giống như đứa trẻ, kéo tay Diệp Phàm bỏ chạy.
Cuối cùng, hai người đến một quán ăn ven đường. Dưới anh trăng có bóng hai người.