Chương 12. Ngoại truyện – Phiên bản trong nguyên tác của Hoài Tuyết Yên
Trong nguyên tác, Hoài Tuyết Yên là mẫu phản diện điển hình: xinh đẹp, mạnh mẽ nhưng đau khổ và cô độc.
Cô lớn lên không ai che chở, bị tất cả ghét bỏ. Về sau lại trở thành phản diện lớn nhất của cả câu chuyện—tính cách thất thường, sống bất cần đời.
Ai cũng nói cô máu lạnh, ích kỷ, tàn nhẫn.
Nhưng rồi khi cô vô tình cứu Tư Dương, mọi người lại đổi giọng, bảo rằng cô si tình sâu đậm.
“Si tình sâu đậm” - một cụm từ thật xa lạ làm sao.
Năm xưa, Tư Dương từng giúp cô một lần, cô chỉ đơn giản trả lại ân tình đó thôi.
Với một người lạnh lùng và ích kỷ như cô, làm sao có thể vì một chút tốt bụng vụn vặt mà rung động được?
Cô luôn giữ thái độ dửng dưng với mọi thứ.
Vào vô số đêm khuya tĩnh lặng, Hoài Tuyết Yên thỉnh thoảng lại tự hỏi, có lẽ mình không nên sống như vậy.
...Cô đáng lẽ phải tìm một người rất quan trọng với mình.
Nhưng là ai mới được?
Cô không biết.
Thế là cô gặp vô số người. Ai nấy cũng đều mê mẩn quyền lực hoặc vẻ ngoài của cô.
Cho đến khi cô gặp Kỷ Nguyên.
Ngay lần đầu tiên nhìn thấy Kỷ Nguyên, Hoài Tuyết Yên đã sững người rất lâu.
Nhưng người trước mặt cô khi ấy - Kỷ Nguyên - chỉ là một người sống vì lợi ích, lại còn đang mê mệt Tần Yên.
Không khác gì những người khác.
Vì để có được Tần Yên, Kỷ Nguyên không từ mọi thủ đoạn, dùng đủ mọi cách.
Hoài Tuyết Yên chỉ lặng lẽ đứng trong bóng tối quan sát.
Sự chênh lệch quá lớn.
Kỷ Nguyên... lẽ ra không nên như thế.
Rốt cuộc thì anh ấy nên là người như thế nào?
Hoài Tuyết Yên không thể nghĩ ra. Suy cho cùng, giữa họ cũng chỉ là người xa lạ.
Cuối câu chuyện, Tần Yên và Tư Dương thành đôi.
Kỷ Nguyên mang đầy ấm ức, chuyển sự chú ý sang Hoài Tuyết Yên.
Có thể anh ta nhận ra ánh mắt đặc biệt mà Hoài Tuyết Yên dành cho mình.
Thế là anh ta vui mừng khôn xiết, chủ động hẹn gặp.
Hoài Tuyết Yên đồng ý.
Khi gặp nhau, Hoài Tuyết Yên lười nhác lắc ly rượu trong tay.
Kỷ Nguyên tỏ vẻ lấy lòng, từ từ nghiêng người đến gần:
“Hoài tổng, em thấy anh như thế này... có được không?”
Hoài Tuyết Yên nhìn chằm chằm vào gương mặt ấy rất lâu.
Gương mặt mang đầy khát khao quyền lực và tiền bạc, cùng với sự toan tính chi li.
Không hiểu sao...
Một cơn buồn nôn mãnh liệt ập đến.
Cảm giác kinh tởm ấy như một đợt sóng dữ dội nhấn chìm cô, suýt khiến cô không thở nổi.
Toàn thân căng cứng, cô chống tay lên bồn rửa mặt, thở hổn hển.
Sau đó là một cảm giác mất mát trống rỗng tràn ngập.
Trống rỗng đến mức như có thể giết chết con người.
...Đây không phải là người cô đang tìm.
Người ấy sẽ không bao giờ mang vẻ mặt như vậy.
Người phản diện tính khí thất thường này, hiếm khi để lộ chút mơ hồ bối rối.
Rốt cuộc là ai vậy...?
Cô không biết.
Và có lẽ, cô sẽ không bao giờ biết được.
Một sức mạnh vô hình cứ đẩy cô bước lên đến đỉnh cao quyền lực, nhưng đổi lại, cuối cùng cô sống chẳng ra người mà cũng chẳng ra ma.
Về sau, khi Kỷ Nguyên cứ bám riết không buông, cô dứt khoát nhốt anh ta lại, tra tấn đến mức khiến đối phương phát điên.
Hoài Tuyết Yên cuối cùng chết trong một trận hỏa hoạn.
Có vẻ như đó là cái kết mặc định dành cho mọi phản diện.
Cô không cảm thấy tiếc nuối.
Thế giới này vốn dĩ đã vô vị đến cùng cực.
Chỉ là, khi khói đen cuồn cuộn khiến cô gần như nghẹt thở, tận sâu trong lòng Hoài Tuyết Yên lại trỗi dậy một khát vọng mãnh liệt.
Cô rất muốn... được gặp lại Kỷ Nguyên một lần nữa.
Nhưng Kỷ Nguyên đã sớm phát điên rồi.
Đó vốn không phải là người cô đang tìm.
Cô thở dốc, nước mắt đã bị sức nóng thiêu khô, không còn rơi nổi nữa.
Rốt cuộc là ai... cô vẫn không biết.
Và rồi khi mở mắt lần nữa, Hoài Tuyết Yên phát hiện mình sống lại.
Còn người tên Kỷ Nguyên kia, lại trở thành chồng cô.
Ban đầu cô nghĩ, có lẽ đó vẫn là Kỷ Nguyên của kiếp trước.
Nhưng dần dần, cô nhận ra... người này dường như không giống.
Người này đẹp trai, thu hút, dù là lúc cười, lúc tức giận hay chỉ đơn giản là nhíu mày, đều khiến cô say mê không dứt.
Chỉ có điều, cuộc hôn nhân của họ như một vở kịch.
Anh ta vẫn yêu Tần Yên.
Kiếp trước cô còn có thể thờ ơ đứng nhìn.
Nhưng kiếp này, ngay khi nhận ra điều đó, toàn thân Hoài Tuyết Yên không thể kiềm được cơn giận dữ âm ỉ như muốn thiêu đốt tất cả.
Cô ghen đến mức gần như phát điên.
Nhưng từ trước đến giờ, cô chưa từng được ai yêu, lại càng không biết yêu người khác là như thế nào.
Cô tức giận ném chiếc nhẫn đi, cố giả vờ thờ ơ:
“Anh ta á? Chỉ là chơi chơi thôi, sớm chán rồi.”
Sau đó, Kỷ Nguyên đẩy cửa phòng ra, nhẹ nhàng tháo chiếc nhẫn trên tay anh, trả lại cho cô.
Phải đến lúc ấy, cô mới chợt nhận ra—
Hình như mình sắp đánh mất một điều gì đó rất quan trọng.
Hoặc nói đúng hơn, có lẽ... cô chưa từng có được điều đó.
Trong nguyên tác, Hoài Tuyết Yên chưa từng nhận được tình yêu từ Kỷ Nguyên.
Tối hôm bị Kỷ Nguyên đuổi ra khỏi nhà, cô đứng yên suốt đêm trước cửa.
Cô đứng trong bóng tối, lặng lẽ suy nghĩ—
...Hình như mình đã làm hỏng mọi thứ rồi.
Vài giây sau, cô mới cất lời:
“…Xin lỗi.”
Chỉ có như vậy, mới có thể miễn cưỡng đè nén tình cảm mãnh liệt đang trào dâng trong tim.
Từ sau đó, cô luôn vội vàng, rung động, rồi lại dè dặt.
Cô hạ thấp mình, nhỏ bé đến mức đáng thương, chỉ để cầu xin tình yêu từ anh.
Cô chỉ muốn được A Nguyên của cô tha thứ.
Cho đến khi cô đối mặt với “Hoài Tuyết Yên” thật sự của thế giới này.
Người đó đứng dưới ánh đèn rực rỡ, chỉ cần mỉm cười dịu dàng, đã đủ khiến A Nguyên dồn toàn bộ ánh nhìn về phía cô ấy.
Cô không thể không thừa nhận: Hoài Tuyết Yên ở thế giới này, tốt đẹp hơn cô cả ngàn lần.
Người ấy sẽ không bao giờ làm A Nguyên buồn.
Hoài Tuyết Yên cụp mắt, cười tự giễu.
Trong cơn mơ hồ, cô nghe thấy một giọng máy móc lạnh lẽo vang bên tai:
【Hệ thống đang khôi phục…】
Cô cảm thấy cơ thể mình ngày càng nhẹ đi.
【Thế giới nguyên tác đã bị hủy bỏ, đang tiến hành xóa toàn bộ dữ liệu…】
Hoài Tuyết Yên ngước mắt, nhìn sang “Hoài Tuyết Yên” kia - người đang ngẩng cao đầu, khóe mắt cong cong, mang bộ dạng bất cần đời quen thuộc của một phản diện.
Cô khẽ nói:
“Này, hãy yêu anh ấy thật lòng, nghe chưa?”
Người kia đứng dưới ánh đèn, mỉm cười dịu dàng: “Tất nhiên rồi.”
【Dữ liệu đã được xóa sạch.】
【Khôi phục thành công.】
(HẾT)