Chương 88: Là Đại Quân À.
"Bà ngoại Thái, tại sao bà còn không ăn dưa hấu vậy?" Triệu Tiểu Thành chơi một buổi trưa, lại tìm tới lần nữa.
"Tam Sơn à, làm việc về rồi sao?" Bà Thái nghe tiếng xoay đầu lại, cười híp mắt nói.
Trên tay nàng là miếng dưa hấu đã đổi màu từ lâu.
"Cháu là Tiểu Thành, Tam Sơn là bố của cháu, bà ngoại Thái, mẹ bảo con mời bà về ăn cơm tối."
Trên thực tế, bà Thái cũng không phải là bà ngoại Thái thật sự của Triệu Tiểu Thành.
Ở trong một làng, thuộc cùng một dòng họ mà thôi.
Thế nhưng ông nội Triệu Tiểu Thành - Triệu Đại Thạch và Triệu Đại Quân không chỉ là bạn thân, hơn nữa quan hệ cũng vô cùng tốt.
Cha Triệu Đại Quân mất sớm, trong nhà chỉ có một đứa con trai.
Cho nên lúc Triệu Đại Quân đi tòng quân, đã bàn giao với Triệu Đại Thạch, để hắn giúp đỡ chăm sóc mẹ mình một chút.
Chăm sóc một chút này đã chăm sóc hơn ba mươi năm.
"Ăn cơm thôi, ăn cơm rồi, đúng rồi, Đại Quân trở về đã ăn hay chưa?" Bà ngoại Thái chống ba tong, đi theo phía sau Triệu Tiểu Thành nói thao thao bất tuyệt.
Thân thể của bà Thái mỗ mỗ vẫn còn tốt, chỉ là có chút bị hồ đồ, nói chuyện thường thường như này, đồng thời còn thường nhận lầm người. Triệu Tiểu Thành cũng đã quen, có thời điểm thậm chí còn cảm thấy bà Thái chơi rất vui.
"Ông ba là đại anh hùng, đại anh hùng nhất định sẽ được ăn rất nhiều món ăn ngon."
Trên thực tế Triệu Tiểu Thành chẳng có bao nhiêu khái niệm đối với đại anh hùng cả, nói chung chính là rất lợi hại.
Trên ti vi, đại anh hùng nào mỗi ngày cũng đều cạn chén rượu đầy, ăn từng miếng thịt lớn, hắn cho rằng ông ba nhất định cũng giống như vậy.
"Ông ba? Ông ba đã chết từ rất lâu rồi, bà đều sắp quên hắn rồi, chờ lúc ăn tết, bảo Đại Quân đốt cho hắn chút tiền giấy. Một người lẻ loi, ở phía dưới đáng thương biết bao." Bà ngoại Thái lầm bầm lầu bầu.
Đúng lúc này, một ông lão đi tới, nhìn thấy hai người từ phía xa liền chào hỏi: "Tiểu Thành, mẹ Thường."
Hắn chính là ông nội của Triệu Tiểu Thành - Triệu Đại Thạch.
Triệu Đại Thạch năm nay cũng mới hơn năm mươi tuổi, thế nhưng dân quê thường già rất nhanh, nhìn qua như đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng mà thân thể vẫn còn mạnh mẽ, đi lại thoăn thoắt, vài bước đã đi tới trước mặt bọn họ.
"Mẹ Thường, mẹ không đợi ở nhà, tại sao lại chạy đến chỗ này rồi?" Triệu Đại Thạch đi tới, một tay đỡ bà Thái, một tay lôi kéo Tiểu Thành.
"Ông nội, mẹ bảo con gọi ông về nhà ăn cơm." Tiểu Thành ngẩng đầu nói.
"Ông biết, cho nên ông đây không phải trở về rồi sao? Mẹ con ngày hôm nay nấu món gì ngon?" Triệu Đại Thạch cười ha hả, nói.
"Ai, có đậu hũ, trứng xào, bánh đen. . ." Triệu Tiểu Thành thở dài từng cái rồi nói.
Rất hiển nhiên, những thứ này đều không phải là món hắn thích ăn.
Rất hiển nhiên, Triệu Đại Thạch cũng biết, chỉ cười nói, "Răng của bà Thái không được, không thể ăn đồ ăn quá cứng, nhưng mà cháu cũng đang phát triển, cuối tuần này ông dẫn cháu đi chợ, mua chút thịt trở về."
"Mua một ít xương về hầm nữa, bà Thái rất thích ăn món này." Triệu Tiểu Thành cao hứng nói.
"Được, lại mua chút xương lớn về hầm canh."
Thấy cháu trai hiểu chuyện như vậy, Triệu Đại Thạch cũng cảm thấy an lòng.
"Ồ, Đại Thạch, con nhìn thấy Đại Quân không? Nó đã trở về hay chưa?" Đúng lúc này, bà Thái vẫn luôn im lặng đột nhiên hỏi.
"Mẹ Thường, mẹ nhận ra con sao?" Triệu Đại Thạch nghe vậy thì khá là vui vẻ.
"Con nhìn thấy Đại Quân không?" Bà Thái không ngừng hỏi.
Triệu Đại Thạch lắc đầu bất đắc dĩ.
"Sao nó còn chưa trở lại vậy? Nó đã đồng ý với tôi chẳng mấy chốc sẽ trở về, hiện tại đã qua bao lâu rồi, đúng rồi, bao lâu rồi nhỉ? Đại Thạch, Đại Quân đã đi bao lâu rồi?" Bà Thái hỏi.
"Mới đi một hồi, mẹ cứ chậm rãi chờ, chẳng mấy chốc sẽ trở về thôi." Triệu Đại Thạch vội vàng nói.
"Mới một hồi thôi sao? Mẹ luôn cảm thấy qua thật lâu rồi, nó thích ăn nhất chính là bánh xốp mẹ làm, chờ nó trở về sẽ làm cho nó ăn."
Bà Thái cười đến hài lòng, phảng phất như Triệu Đại Quân sẽ lập tức quay về.
"Ông nội, ông ba không phải đã chết rồi sao? Ông ấy tại sao còn trở về?" Triệu Tiểu Thành ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
"Ông ba của cháu không chết, ông ấy là đại anh hùng, ông ấy nhất định sẽ trở về." Triệu Đại Thạch sờ sờ đầu của nó rồi nói.
Triệu Tiểu Thành một mặt mờ mịt, hoàn toàn không hiểu nổi.
Sáng sớm ngày thứ hai, trời vẫn còn chưa sáng hoàn toàn, Triệu Tiểu Thành còn ngủ say như chết ở trên giường, một mình bà Thái đã đi tới đầu thôn.
Nàng dâu Tam Sơn hỏi bà ngày hôm nay vì sao lại đi sớm như vậy.
Bà nói "Đại Thạch nói Đại Quân sắp trở về rồi, bà muốn là người thứ nhất nhìn thấy nó."
Nàng dâu Tam Sơn cũng chỉ có thể khoác thêm cho bà bộ quần áo, dù sao sáng sớm vẫn tương đối lạnh.
Từ sau khi Triệu Đại Quân hi sinh, ánh mắt của bà Thái liền trở nên không được tốt lắm, bởi vì khóc quá nhiều.
Cho nên hiện tại trừ khi là đến gần, nếu không thì nhìn người chính là một cái bóng mơ hồ.
Buổi sáng, thôn dân đi qua cửa thôn, lúc mỗi một người đi ngang qua, bà đều sẽ cao hứng hỏi một câu.
"Là Đại Quân sao?"
"Không phải."
"Là Đại Quân sao?"
"Không phải."
. . .
"Lại không phải à?" Bà có chút mất mát, nhưng rất nhanh lại cao hứng tiếp tục hỏi.
"Là Đại Quân sao?"
Đã không biết hỏi bao nhiêu năm rồi.
Thôn dân đã đều quen thuộc rồi.
"Bà Thái, bà Thái, bà muốn ăn bắp ngô không?" Triệu Tiểu thành cầm một cái bắp ngô đã gặm một nửa rồi chạy tới.
"Là Tiểu Thành à, bà không ăn bắp ngô." Bà Thái liếc mắt nhìn hắn rồi nói.
Triệu Tiểu Thành nghe vậy thì vui vẻ, sau đó ngồi ở bên cạnh nàng, vừa gặm bắp ngô, vừa cao hứng hỏi, "Bà ngoại Thái, bà nhận ra con rồi sao?"
"Cháu là ai vậy? Con cái nhà ai? Nhanh lên về nhà một chút, không nên chạy loạn khắp nơi."
". . ."
Triệu Tiểu Thành đột nhiên cảm thấy bắp ngô trong tay không thơm nữa rồi.
Lúc này, lại có một thôn dân đi ngang qua.
"Là Đại Quân sao?"
"Không phải."
"Tiểu Thành, trời sắp nóng rồi, đưa bà ngoại Thái của cháu về nhà đi, đừng ngồi ở chỗ này nữa."
"Được."
Triệu Tiểu Thành quyết định sau khi ăn xong bắp ngô sẽ kéo bà Thái quay về.
Đang lúc này, một chiếc xe lái tới từ xa.
Triệu Tiểu Thành tràn đầy tò mò.
Không phải là bởi vì hắn chưa từng thấy xe, vài nhà trong thôn cũng có xe.
Thế nhưng Triệu Tiểu Thành căn bản đều biết hết.
Cho nên hắn nhìn một cái liền nhận ra, đây không phải là xe trong thôn bọn họ, cho nên rất tò mò, là thân thích nhà ai đến đây sao?
Sau đó hắn liền thấy xe dừng lại ở cửa thôn, bốn người bước xuống từ trên xe, một anh trai, một chị gái và hai bé gái.
Chờ một chút. . .
Triệu Tiểu Thành dụi dụi con mắt, làm sao đột nhiên có thêm một người đến rồi?
Hơn nữa người này còn trông vô cùng quen mắt.
Đúng lúc này, bọn họ cũng không biết nói cái gì, còn đồng thời nhìn về bên này.
Đặc biệt là hai bé gái kia, một người trong đó còn vẫy vẫy tay với hắn.
Triệu Tiểu Thành ngơ ngác, cũng giơ tay lên, sau đó mới phản ứng lại được, nhanh chóng gặm bắp ngô tiếp.
Một cô bé trong đó đưa đèn lồng trong tay cho anh trai nhìn quen mắt.
Đèn lồng nhỏ đúng thật là đẹp mắt, nhưng mà ông anh này lớn như vậy rồi lại còn chơi đèn lồng, thực sự là cười chết người rồi, ha ha ~
Triệu Tiểu Thành cảm thấy vui vẻ, kém chút bị hạt ngô làm sặc.
Nhưng vào lúc này, ông anh nhìn quen mắt kia lại mang theo đèn lồng đi tới.
Triệu Tiểu Thành vội vàng che miệng lại, tràn đầy lo lắng, hắn sẽ không nghe được mình cười hắn đó chứ?
Đang lúc này, bà ngoại Thái bên cạnh hắn lại hỏi: "Là Đại Quân sao?"
"Đúng vậy."
"Lại không. . ."
"Đúng là. . . Đại Quân sao?"
Triệu Đại Quân quỳ xuống ở trước mặt nàng, nắm lấy bàn tay gầy trơ xương của nàng, đặt ở trên gương mặt của mình.
"Đúng, mẹ, con đã trở về."
------