Chương 89: Về Nhà.
Triệu Tiểu Thành cuối cùng cũng nhớ ra người trước mắt là ai rồi, trong nhà bà ngoại Thái còn có bức ảnh của ông ba, là ảnh đen trắng thật lớn. Hắn đã xem qua rất nhiều lần, khó trách nhìn lại quen mắt như thế.
Nhưng mà ông ba không phải đã chết rồi sao?
"Dọa?"
Bắp ngô trong tay Triệu Tiểu Thành bị dọa cho rơi trên đất, sau đó hắn lặng lẽ, lặng lẽ dịch sang bên cạnh một đoạn, sau đó thở ra một hơi, lại quay đầu liếc mắt nhìn, xác định chính mình không có hoa mắt.
Sau đó điên cuồng chạy về trong nhà.
“Nguy rồi, nguy rồi. . ."
. . .
"Đại Quân?"
Bà Thái sờ gò má của Triệu Đại Quân, híp mắt để sát đầu nhìn thật kỹ.
"Mẹ, là con, con đã trở về."
"Đúng là Đại Quân, con đã về rồi." Bà Thái nhếch không nở nụ cười vui vẻ.
Sau đó nghi hoặc mà vuốt gò má của Triệu Đại Quân, hỏi: "Làm sao lại khóc cơ chứ? Chịu oan ức gì sao?"
"Không. . . Không có, mẹ."
"Không có là tốt rồi, nếu như con bị oan ức gì thì nhất định phải nhớ tới nói với mẹ." Bà Thái lo lắng dặn dò.
Sau đó cầm lấy ba tong bên cạnh, muốn đứng lên, Triệu Đại Quân vội vàng đỡ nàng dậy.
Bà Thái nắm chặt lấy tay của hắn, sau đó nói: "Cùng mẹ về nhà, về nhà mẹ làm bánh xốp cho con, ăn no sẽ không buồn nữa."
Triệu Đại Quân cảm giác rất nhiều lời đều bị chặn ở cuống họng, muốn nói, nhưng lại không biết nói thế nào, cuối cùng, chỉ ngoan ngoãn "Dạ" một tiếng.
Thế nhưng như này cũng đã đủ khiến cho bà Thái vui vẻ rồi.
Nàng lôi kéo Triệu Đại Quân đi về phía trước, không ngừng lải nhải: "Mẹ luôn cảm thấy là con đã đi rất lâu rồi, không nghĩ tới con lại trở về nhanh như vậy, vẫn là Đại Thạch nói đúng, ngày hôm nay làm việc có khổ cực hay không. Mẹ nói với con là, làm việc không thể lười biếng hay dùng mánh lới, phải xứng đáng với tập thể, xứng đáng với quốc gia."
"Mẹ."
"Làm sao thế, có phải là quá mệt mỏi rồi hay không?"
"Không phải."
"Không mệt là tốt rồi, Đại Quân nhà chúng ta chính là một đứa trẻ to xác, sắp có thể cưới vợ rồi, chờ con có con thì mẹ sẽ chăm sóc giúp cho con. Mẹ đã nói với con, mẹ sẽ chăm sóc đứa nhỏ thật tốt. . ."
. . .
"Nguy rồi, nguy rồi. . ."
Triệu Tiểu Thành hoảng loạn đầu đầy mồ hôi chạy đến cửa nhà mình.
Triệu Tam Sơn đang lên dầu cho chiếc xe ba bánh của mình, hai tay bóng nhẫy, nhìn con trai hoang mang chạy về thì bất đắc dĩ nói: "Lại làm sao nữa?"
"Ông ba. . . ông ba. . . Bà Thái. . . bà ấy. . . bà ấy. . ." Triệu Tiểu Thành chạy quá nhanh, thở không ra hơi, ngay cả lời đều nói không hoàn chỉnh.
"Bà Thái làm sao rồi?"
Trên mặt Triệu Tam Sơn cả kinh, vội cất bước chạy về phía cửa thôn, hai tay bóng nhẫy cũng không thèm để ý, trực tiếp lau qua trên quần áo của mình hai lần.
Đợi đến khi đi được nửa đường, hắn mới sửng sốt.
"Ông ba. . . ông ba đã về rồi." Triệu Tiểu Thành thở hồng hộc đuổi theo ở phía sau, nói.
Triệu Tam Sơn lập tức kéo hắn ra phía sau chính mình, che ở trước mặt hắn, sau đó một mặt cảnh giác hướng về phía Triệu Đại Quân: "Anh là ai?"
"Là Đại Thạch à, Đại Quân đã về rồi, lát nữa con đến nhà chúng ta ăn cơm không? Mẹ làm bánh xốp cho các con." Nghe thấy giọng nói quen thuộc, bà Thái cao hứng nói.
"Bà ngoại, con là Tam Sơn, đây là ai vậy?"
Sau đó lại nhỏ giọng nói với Triệu Tiểu Thành ở phía sau: "Con đứng ở chỗ này không nên cử động."
Lúc này mới đi về phía bà Thái.
"Tam Sơn, chú là Triệu Đại Quân, cảm ơn nhà các người đã chăm sóc cho mẹ tôi nhiều năm như vậy."
"Chú ba?" Triệu Tam Sơn vẫn là không tin.
Giả sử chú ba không chết thì hiện tại cũng phải hơn năm mươi tuổi rồi, làm sao có khả năng còn trẻ như vậy, nhìn qua còn nhỏ hơn so với hắn, nhưng mà lại trông rất giống chú ba, lẽ nào hắn là con trai của chú ba? Trong lòng hắn tràn đầy nghi hoặc.
"Tiểu Thành, đi gọi ông nội con về." Triệu Tam Sơn nói với Triệu Tiểu Thành.
Bà Thái không quản hắn, lôi kéo Triệu Đại Quân đi thẳng về phía trước.
Lúc đi ngang qua, còn không quên dặn dò: "Đại Thạch, lát nữa nhớ tới tới dùng cơm."
Triệu Tam Sơn không nói lời nào, theo sát sau lưng bọn họ từ xa, hắn cảm thấy thực sự là quá kỳ quái rồi. . .
Triệu Đại Quân biết hắn lo lắng cái gì, trong lòng rất là cảm động, thế nhưng mọi chuyện vẫn nên chờ Triệu Đại Thạch trở về rồi nói một lúc luôn.
. . .
Trên thực tế nhà của Triệu Đại Quân đã rách nát từ lâu, ngoại trừ bà Thái mỗi ngày đều trở về ngủ thì từ lâu đã không nhóm lửa làm cơm được nữa.
Trong ngày thường đều là ăn chung ở nhà Triệu Đại Thạch.
Nhà bếp rách nát cũng sớm đã sụp xuống, nồi và bếp, gạo đều đã bị bọ kiến bu đầy.
"Đây là làm sao vậy? Đây là làm sao vậy. . . ?" Bà Thái gấp đến mức xoay quanh.
"Mẹ." Triệu Đại Quân nhịn không được mà gọi nàng một tiếng.
"Đại Quân à, đừng có gấp, chịu đói bụng một chút, mẹ sẽ nghĩ biện pháp chuẩn bị đồ ăn cho con, đừng có gấp, mẹ sẽ có biện pháp. . ." Bà Thái nắm tay Triệu Đại Quân không ngừng an ủi.
"Mẹ. . ." Triệu Đại Quân cũng không nhịn được nữa, ôm chặt lấy Bà Thái, lớn tiếng khóc lên.
"Được rồi, được rồi, Đại Quân à, không khóc nữa, không khóc nữa. Con cũng đã là nam tử hán rồi, đều sắp có thể cưới vợ rồi, không có thể cử động một chút là khóc được, con phải chống đỡ cho một nhà đó. . ." Bàn tay gầy yếu của bà Thái nhẹ nhàng xoa xoa tấm lưng của Triệu Đại Quân.
"Đại Quân?" Đúng lúc này, một người đứng ở cửa phòng bếp nghẹ giọng hỏi.
"Đại Thạch." Triệu Đại Quân lau nước mắt một cái rồi quay đầu lại nói.
"Anh làm sao. . . Anh làm sao. . . ?"
Nhìn người trước mắt, Triệu Đại Thạch trở nên hoảng hốt, hắn cũng không nhận rõ đây thật sự là Triệu Đại Quân hay chỉ là dáng vẻ giống mà thôi.
Mà ngoài cửa, một nhà Triệu Đại Thạch đều đến rồi, vợ của Triệu Đại Thạch, còn có con trai, cháu trai và con dâu của hắn đều đến rồi, tất cả đều đứng ở xa xa nhìn vào với vẻ mặt tò mò. . .
. . .
"Hóa ra là như vậy. . ."
Một nhà Triệu Đại Thạch đều tò mò nhìn chăm chú vào cái đèn lồng bên cạnh.
Bọn họ vừa rồi còn cảm thấy tò mò tại sao Triệu Đại Quân lại mang theo một cái đèn.
"Ba Đại Thạch, nhà các người còn có gạo không? Đại Quân nhà chúng tôi đói bụng đến hoảng, có thể cho tôi mượn một chút gạo không?" Đúng lúc này, bà Thái ở bên cạnh lắp bắp nói với vẻ mặt thấp thỏm.
Nàng coi Triệu Đại Thạch là thành cha của hắn rồi.
"Có, có, mẹ Thường, mẹ và Đại Quân đến nhà con ăn cơm đi." Triệu Đại Thạch nói.
"Không cần, không cần, ông cho tôi mượn chút gạo là được rồi, luôn làm phiền các người, thực sự là quá xấu hổ, chờ sau này có thì tôi sẽ trả lại cho ông." Bà Thái ngượng ngùng nói.
Triệu Đại Thạch liếc mắt nhìn nhà bếp rách nát đã sụp xuống.
Rồi quay đầu nói với mọi người đang tò mò quan sát ở bên cạnh.
"Tam Sơn, mang bếp ga trong nhà đến đây."
"Vợ Tam Sơn, con đi gọi món ăn và mang gạo lại đây."
"Vợ à, bà cùng tôi thu dọn đồ đạc chỗ này một chút, ngày hôm nay chúng ta sẽ ăn cơm ở nhà Đại Quân, tôi muốn uống một chén cùng Đại Quân."
. . .
"Cha Đại Thạch à, không có thì thôi, tôi lại tìm những người khác mượn một chút." Bà Thái đỏ mặt, nói với vẻ đầy lúng túng.
"Không có, tôi đã để. . . để Đại Thạch về nhà lấy rồi."
"Cảm tạ cha Đại Thạch nha, cảm ơn nhiều~" Bà Thái không ngừng chắp tay cảm ơn.
"Mẹ."
Triệu Đại Quân và Triệu Đại Thạch vội vàng đỡ lấy nàng.
Năm đó một mình mẹ đã nuôi lớn hắn và Triệu Đại Thạch trước mắt.
------