Chương 90: Bùa Hộ Mệnh.
"Tiểu Thành, sắp ăn cơm rồi, cháu còn chạy đi đâu?" Triệu Đại Thạch gọi Triệu Tiểu Thành đang lén lén lút lút chuẩn bị tránh đi lại.
Triệu Tiểu Thành liếc mắt nhìn ông ba đang nói chuyện với bà ngoại Thái rồi vẫy vẫy tay với Triệu Đại Thạch.
"Làm sao thế, có chuyện gì mà thần bí như vậy." Triệu Đại Thạch ngồi xổm xuống, xoa đầu của hắn một hồi rồi tò mò hỏi.
"Người trở về cùng chú ba đang còn đứng ở cửa thôn, con đi xem một cái." Triệu Tiểu Thành nhỏ giọng nói.
"Trở về cùng ông ba của con sao?" Triệu Đại Thạch giống như nghĩ tới điều gì đó.
Sau đó đi tới nói với Triệu Đại Quân đang nói chuyện với bà Thái: "Đại Quân, anh trở về với ai thế, cần mời bọn họ lại đây cùng ăn một bữa cơm không?"
Triệu Đại Quân lúc này mới nhớ tới, vội vàng đứng lên, Tiếp dẫn đại nhân và người thân của bọn họ đều là người, là người thì đương nhiên là phải ăn cơm. Hắn làm quỷ quá lâu cho nên đã quên mấy chuyện này rồi.
"Đó là người tiếp dẫn giúp tôi hoàn thành tâm nguyện. Tôi đi mời bọn họ lại đây cùng ăn một bữa cơm." Triệu Đại Quân nói.
"Người. . . người tiếp dẫn?" Triệu Đại Thạch nghe vậy thì có chút trố mắt ngoác mồm.
Trước đó nghe Triệu Đại Quân giải thích, người tiếp dẫn tuyệt đối là hàng ngũ thần tiên trong lòng Triệu Đại Thạch.
Thần tiên cho Triệu Đại Quân một cơ hội trở lại nhân gian.
Về phần tại sao là Triệu Đại Quân, điều đó còn cần phải nói sao?
Bởi vì hắn là anh hùng chiến đấu bảo vệ quốc gia, đương nhiên được hưởng thụ đãi ngộ như vậy.
Nhưng hiện tại lại nghe nói "Thần tiên" đại nhân có sức mạnh to lớn như thế lại đang đứng ở cửa thôn, hắn đương nhiên là muốn đi cúi chào, nếu không thì thật là không phải phép.
Triệu Tiểu Thành cũng vội vàng đi tới từ phía sau.
"Cháu theo làm gì, ở lại cùng bà ngoại Thái đi." Triệu Đại Thạch sợ trẻ nhỏ như hắn không hiểu chuyện, xông tới "Thần tiên" đại nhân.
"Trẻ con thôi mà, nói nó làm gì."
Triệu Tiểu Thành cực kỳ hiểu chuyện, tuy rằng một nhà Triệu Đại Thạch đều rất chăm sóc cho mẹ hắn, nhưng bình thường người nói chuyện cùng mẹ nhiều nhất chính là Triệu Tiểu Thành.
Cho nên Triệu Đại Quân chính là cực kỳ yêu thích và cảm kích nó.
Nếu Triệu Đại Quân đã nói như vậy, Triệu Đại Thạch cũng không đuổi hắn trở lại nữa.
. . .
"Cảnh sắc nơi này thật là tốt." Lưu Vãn Chiếu đánh giá hoàn cảnh xung quanh rồi cảm khái.
"Đó là bởi vì nơi này chưa bị khai phá, cho nên còn duy trì sinh thái tự nhiên vốn có, thế nhưng cũng đại diện cho lạc hậu." Hà Tứ Hải ở bên cạnh lên tiếng.
"Đúng là biết phá hoại phong cảnh."
Lưu Vãn Chiếu lườm hắn một cái, sau đó rất tự nhiên ôm cánh tay của hắn, từ sau chuyện tối hôm qua, quan hệ của bọn họ đã thân cận hơn rất nhiều.
"Nhưng mà cây ăn quả bên này cũng thật là nhiều."
"Thời tiết bên này bốn mùa như xuân, nhiệt độ chênh lệch lại nhỏ, hơn nữa mưa lại dồi dào, rất thích hợp để trồng các loại cây ăn quả."
Bọn họ đang nói chuyện, Đào Tử đứng ở dưới một cây táo, ngước cổ nhìn quả táo lớn trên cây.
Tuy rằng gốc cây táo này thực ra cũng không cao, nhưng đối với Đào Tử mà nói đã xem như là cao rồi.
Mà Huyên Huyên thì ngồi xổm ở bên người nàng, tuy rằng Đào Tử không nhìn thấy nàng.
Nghe Đào Tử nói như vậy, nàng cũng ngẩng cổ nhìn lên, quả táo thật là lớn nha.
"Con muốn ăn táo, quả táo, quả táo, cho tôi một quả táo đi." Đào Tử nâng hai tay, nói với cây táo cao cao.
Nói xong nàng nở nụ cười khanh khách.
Nhưng vào lúc này, trên cây bỗng nhiên có một trái táo rơi xuống, trực tiếp rơi xuống trong lòng bàn tay của nàng.
Đào Tử: (⊙⊙)
Huyên Huyên: (⊙⊙)
Còn nói mình biết ma pháp, chị thấy em mới là người biết ma pháp mới đúng?
Đào Tử ôm quả táo lớn, phát hiện không ai nhìn thấy.
Sau đó bỏ quả táo lên trên đất, lại giơ hai tay lên lần nữa, nói: "Quả táo, quả táo, lại cho tôi một quả nữa đi."
Nhưng mà. . .
Không có xảy ra chuyện gì cả.
"Đào Tử, con đang làm gì vậy?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Ba ba, con nhặt được một quả táo lớn." Đào Tử cầm quả táo, hưng phấn nói.
"Oa, vận may của con thật là tốt." Hà Tứ Hải thấy quả táo trong tay vừa đỏ lại lớn, nhìn qua rất mê người.
"Muốn ăn không? Dì gọt giúp con nha." Lưu Vãn Chiếu nói.
"Không muốn, con phải đợi chị Huyên Huyên về rồi cùng ăn." Đào Tử lập tức nói.
"Không có chuyện gì, con ăn đi, lát nữa ba sẽ hái cho Huyên Huyên một trái." Hà Tứ Hải sờ sờ đầu nhỏ của nàng,nói.
"Như này không hay lắm đâu?" Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh lên tiếng.
"Không có cái gì mà không tốt cả." Hà Tứ Hải không để ý lắm.
Gốc cây táo này nằm ở ven đường, trên đất còn có quả thối rơi xuống, không phải vô chủ thì chính là loại cây công cộng trong thôn, ăn một hai quả cũng sẽ không có người để ý.
Nếu Hà Tứ Hải đã nói như vậy, Lưu Vãn Chiếu cũng không nói nhiều nữa.
"Ba ba, chị Huyên Huyên lúc nào mới trở về vậy, pháp thuật của chị ấy phải biến đổi tới khi nào?" Đào Tử hỏi.
Xem ra nàng đã chờ đến có chút sốt ruột rồi.
"Sẽ lập tức trở về thôi." Hà Tứ Hải nói.
Bởi vì hắn nhìn thấy Triệu Đại Quân đi tới, bên cạnh hắn còn có một ông lão và một đứa bé.
. . .
Triệu Đại Thạch dắt cháu trai Tiểu Thành, đương nhiên cũng nhìn thấy ba người Hà Tứ Hải.
Thì rai thần linh đại nhân lớn lên với bộ dạng như vậy nha.
Quả nhiên nam tuấn, nữ đẹp, ngay cả bé gái đều đáng yêu.
Nhưng mà xem ra cũng không có gì là không giống với nhân loại cả.
Nhưng sau khi bọn họ đến gần, đối diện bỗng nhiên có thêm một cô bé.
Một cô bé giờ đã biến thành hai.
Triệu Đại Thạch xoa xoa mắt, không nhìn lầm.
Động tác của Triệu Tiểu Thành ở bên cạnh giống hắn như đúc, không hổ là hai ông cháu.
"Hà tiên sinh, đã buổi trưa rồi, nếu không đến nhà tôi ăn bữa cơm rau dưa đi?" Triệu Đại Quân đến gần nói.
"Thần linh đại nhân."
Triệu Đại Thạch phía sau lôi kéo Triệu Tiểu Thành muốn quỳ xuống dập đầu.
Bình thường đi trong miếu, nhìn thấy tượng đều phải cúi chào, hiện tại người ở ngay trước mặt, có thể không cúi đầu sao?
"Đừng, đừng. . ." Hà Tứ Hải bị hắn làm cho sợ hết hồn.
"Tôi không phải thần linh gì cả, chỉ là người bình thường." Hà Tứ Hải nói.
Triệu Đại Thạch nghe vậy thì đưa ánh mắt nhìn về phía Đại Quân và Huyên Huyên bên cạnh.
Người bình thường có thể giúp cho người chết phục sinh?
Tại sao ta lại không làm được?
Lẽ nào ta sống hơn năm mươi năm rồi mà ngay cả tư cách làm người bình thường đều không có?
Đương nhiên hắn không thể nói ra những câu nói này.
Tuy rằng không quỳ xuống, thế nhưng vẻ mặt vẫn rất là cung kính.
"Thần linh đại nhân, nếu như ngài không ngại thì đến nhà ăn bữa cơm rau dưa đi." Triệu Đại Thạch nói.
Hà Tứ Hải nhìn về phía bên cạnh Lưu Vãn Chiếu.
"Vậy thì đi cùng đi, thuận tiện mang đồ mua trên xe đến luôn." Lưu Vãn Chiếu nói.
Thì ra sau khi nàng nghe nói qua về chuyện của Triệu Đại Quân đã sớm mua quà cho mẹ hắn.
"Cảm ơn." Triệu Đại Quân ở bên cạnh vô cùng cảm kích.
Nếu như vậy, Hà Tứ Hải nói với hai đứa nhóc: "Đào Tử, Huyên Huyên đi thôi."
Đào Tử đang lý luận với Huyên Huyên nàng làm sao "Xèo ~" một hồi lại xuất hiện, còn nói mình không biết ma pháp?
Mà Huyên Huyên lại khăng khăng Đào Tử cũng có ma pháp rất lợi hại, có thể khiến cho quả táo rơi xuống trong tay nàng.
Mà Triệu Tiểu Thành thì tò mò nhìn hai người bọn họ.
Trên đường gặp phải người trong thôn, mọi người đều nhiệt tình chào hỏi với Triệu Đại Thạch, "Thân thích trong nhà đến chơi à."
"Đúng. . . Đúng." Triệu Đại Thạch nói.
Thấy Hà Tứ Hải không có phản đối thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Về phần Triệu Đại Quân, có chút thôn dân tuy rằng thấy hắn quen mặt, nhưng đều không suy nghĩ sâu xa. Dù sao thì chuyện khởi tử hoàn sinh cũng thực sự quá ly kỳ rồi, sẽ không ai nghĩ tới phương diện này.
. . .
Triệu Đại Quân vốn là sau khi nhìn thấy mẹ, xem như là tâm nguyện đã xong.
Thế nhưng Hà Tứ Hải chỉ cho hắn một buổi chiều.
Tuy rằng nàng quên rất nhiều người, ký ức cũng rất hỗn loạn, thế nhưng chỉ duy nhất không quên đứa con trai này.
Vẫn nhớ rất nhiều chuyện liên quan đến hắn.
Nhớ chuyện Triệu Đại Quân nghịch ngợm khi còn bé.
Nhớ Triệu Đại Quân thích ăn cái gì.
Nhớ Triệu Đại Quân nói sau này muốn đi lính.
. . .
Thế nhưng thời điểm chia tay cũng đã đến gần theo mặt trời dần ngả về tây. Triệu Đại Quân lại nói lời tạm biệt với mẹ lần nữa, giống như lúc hắn đi tòng quân trước đây vậy.
"Đại Thạch, cảm ơn anh đã chăm sóc cho mẹ tôi nhiều năm như vậy. Cảm ơn, cảm ơn một nhà các người, sau này mẹ tôi vẫn còn phải phiền đến các người rồi." Triệu Đại Quân kính một cái quân lễ đối với một nhà Triệu Đại Thạch.
"Đại Quân, nói những lời này làm cái gì. Anh là liệt sĩ, là anh hùng, tôi không có bản lĩnh như anh, nhưng anh bảo vệ quốc gia, tôi chăm sóc mẹ anh. Đây đều là chuyện nên làm. . ." Triệu Đại Thạch nói xong cũng là rơi nước mắt.
Triệu Đại Quân không nhiều lời nữa, chỉ yên lặng kính một cái quân lễ.
Sau đó xoay người quỳ gối trước mặt mẹ mình, cầm lấy bàn tay khô gầy của mẹ, dán ở trên mặt của mình rồi nói: "Mẹ, con phải đi rồi."
"Há, vậy con nhớ về sớm một chút nha." Nàng vuốt mặt con trai rồi dặn dò.
"Lần này. . . Lần này con sẽ lại. . . sẽ lại. . . ." Triệu Đại Quân yên lặng mà chảy nước mắt, làm thế nào cũng không nói ra được.
"Đừng khóc, đừng khóc, nam tử hán có cái gì tốt mà khóc. Mẹ chờ con trở về, sẽ chờ con ở cửa thôn. Con vừa về liền có thể nhìn thấy mẹ rồi, nếu như thực sự không được thì mẹ sẽ đi tìm con." Bà Thái cười ha hả rồi nói.
Giống như con trai chỉ là đi ra ngoài một chuyến, chẳng mấy chốc sẽ về.
Mấy người phụ nữ cảm tính bên cạnh lén lút lau nước mắt.
"Mẹ. . ."
"Ở bên ngoài phải chăm sóc kỹ cho bản thân mình."
"Vâng." Triệu Đại Quân gật đầu lia lịa.
"Làm việc không được lười biếng."
“Vâng."
"Phải nghe lời lãnh đạo."
"Vâng."
. . .
Triệu Đại Quân cung kính dập đầu ba lần với bà Thái.
"Mẹ, nếu như có kiếp sau, con vẫn sẽ làm con trai của người." Triệu Đại Quân lớn tiếng nói.
"Con chính là con trai của mẹ mà." Bà Thái có chút mờ mịt, nước mắt không biết tại sao lại bỗng dưng chảy xuống từ khóe mắt.
Triệu Đại Quân cắn răng đứng lên, xoay người đi tới trước mặt Hà Tứ Hải, đưa một quân công chương qua.
Hà Tứ Hải cũng không khách sáo, đưa tay nhận lấy.
"Cảm ơn cậu, Tiếp dẫn đại nhân." Hắn nói.
Sau đó kính quân lễ với Hà Tứ Hải rồi biến mất ở trong vùng sáng, hắn không dám quay đầu.
"Thần linh đại nhân." Triệu Đại Thạch lau nước mắt, đi tới trước mặt Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải vẫy vẫy tay đối với Triệu Tiểu Thành đang nắm tay mẹ mình với vẻ mặt mờ mịt ở cách đó không xa.
"Tiểu Thành, mau tới đây." Triệu Đại Thạch vội vàng giúp đỡ bắt chuyện.
Mẹ Triệu Tiểu Thành thả hắn ra, nhẹ nhàng đẩy một cái.
Dù sao Hà Tứ Hải là "Thần linh", tuy rằng nhìn cũng không khác gì người bình thường.
"Cái này cho cháu." Hà Tứ Hải đặt chiếc quân công chương cũ kỹ kia vào trong lòng bàn tay của hắn.
"Thần linh đại nhân. . ."
"Chăm sóc tốt cho bà ngoại Thái của cháu, nó sẽ bảo vệ cháu một đời bình an, nó là bùa hộ mệnh tốt nhất." Hà Tứ Hải sờ sờ đầu của hắn rồi nói.
"Vâng."
Triệu Tiểu Thành nắm quân công chương thật chặt ở trong lòng bàn tay, gật gật đầu thật mạnh.
. . .
Lại là một buổi sáng tinh mơ, dưới cây lớn trước cửa thôn.
Bà ngoại Thái vẫn ngồi ở chỗ đó, mỗi người đi qua, nàng đều sẽ hỏi câu hỏi như lúc trước.
"Là Đại Quân sao?"
"Không phải."
Bà Thái cũng không thất vọng, vẫn cười ha hả tiếp tục hỏi người kế tiếp đi ngang qua.
"Bà ngoại Thái. . ."
Xa xa truyền đến tiếng gọi của đứa trẻ.
------