Chương 107: Nói cho ngươi, bí mật (3)
"Tiền của ta... Tiền của ta... Tiền của ta..."
Vừa lẩm bẩm vừa đưa tay muốn lấy lại đồng xu từ trong tay Dis.
Dis vừa ngắm nghía đồng xu vừa dùng một cái tay khác bắt lấy cổ của Ron, dùng lực mà bóp, Ron đau đến mức quỳ trên mặt đất, bị Dis một tay áp chế lại, Ron đã mất đi năng lực phản kháng, chỉ có thể bắt đầu chảy nước mũi, giống như là kẻ nghiện thuốc lên cơn.
"Nó tại sao lại ở chỗ này?" Dis có chút nghi ngờ nói.
Karen tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"
"Nguồn gốc tội lỗi của giáo hội Varax."
"Nguồn gốc Tội Lỗi?"
Nếu như gọi tiền là Nguồn gốc Tội Lỗi, hình như cũng không có gì sai, mặc dù có chút hơi phiến diện.
Dis không có ý định giấu diếm Karen, hôm đó ở bệnh viện ông ta cũng đã nói chờ vết thương của Karen lành, ông sẽ giải thích tất cả những điều mà Karen muốn biết.
"Giáo hội Varax có rất nhiều tin đồ ở lục địa Đông Mạc, bọn hắn tôn sùng chính là dùng kiếp này chịu cực khổ để truy cầu cho sự giải thoát của linh hồn ở kiếp sau, yêu cầu tín đồ bảo trì sự chất phác giản dị trước cám dỗ của tiền tài của cải, giữ một trái tim không đổi đối với của cải vật chất vượt ngoài nhu cầu thiết yếu"
Nghe được lời Dis giới thiệu, Karen cũng không cảm thấy có cái gì kinh ngạc đối với giáo nghĩa của giáo hội Varax, thậm chí cũng không thấy có gì lạ.
Ngoại trừ số ít cá biệt cực đoan, lúc các đại giáo hội thành lập đều thuận theo nhu cầu của giai cấp thống tri, cường điệu sự nghe theo và nhẫn nại của tầng lớp dưới cùng, làm hao mòn các nhân tố bất ổn trong xã hội.
Giáo hội Varax xem như một cái tương đối điển hình, tương phản với con đường của Berry giáo
Ngón tay cái của Dis vuốt ve đồng xu.
"Tương truyền, Chân Thần Varax cảm giác được sự ảnh hưởng của tiền tài đối với tín đồ của mình mà gây ra chiến tranh không người, cho nên trước lúc hắn chết, rèn đúc một cái quan tài bằng đồng có khắc 9 con yêu xà;
Lại ra lệnh cho tín đồ góp nhặt Nguồn gốc Tội Lỗi trên thế giới này, dung luyện ra 9 đồng Nguồn Gốc Tội Lỗi, cùng phong ấn vào trong quan tài với thi thể của mình."
Lúc Dis đang nói, Karen cũng đang kiểm tra trí nhớ của mình, xác thực mà nói, là ký ức của "Karen" trước:
"Bảo tàng của Varax?"
"Đúng thế." Dis nhẹ gật đầu, "Có không ít người nghĩ rằng chỗ chôn cất của Varax có từng núi của cải chất đầy, điều này cũng được đưa vào trong rất nhiều tình tiết phim ảnh và tiểu thuyết."
Trong trí nhớ của "Karen" trước, có một cuốn tiểu thuyết thám hiểm, nói về nhân vật chính tìm được mộ của Varax, tìm được bảo tàng, nhưng lại bị Varax nguyền rủa.
Dis ngồi xuống bên giường, đặt đồng xu ở trước mặt Karen:
"Chủ yếu là trong chuyện xưa của giáo hội Varax, Chân Thần Varax trước khi chết làm bố trí, thật sự rất giống việc sưu tập bảo vật để chôn cùng mình, nhưng trên thực tế, Varax thu thập phong ấn trong quan tài đồng, là những kẻ tham lam, tham lam biến thành 9 đồng tiền, mà không phải từng đống của cải chồng chất như núi.
Chỉ là bây giờ nhìn lại, Chân Thần Varax suy nghĩ vẫn quá tốt đẹp và đơn giản, coi như lúc ấy hắn ta thật sự thu lại toàn bộ sự tham lam của tín đồ, nhưng sự tham lam, là sẽ tiếp tục sinh sôi, mà tốc độ sinh sôi nhanh vô cùng."
"Vậy cái đồng xu này, là một trong 9 đồng Nguồn gốc Tội Lỗi của Varax kia?" Karen hỏi.
Dis lắc đầu: "Không phải, nếu như nó là một trong 9 đồng xu kìa, sẽ không cần nằm trong tay người nào, nó xuất hiện ở nơi nào, thậm chí có thể hấp dẫn toàn bộ người trong một thành phố, vì nó, mà tự đi giết lẫn nhau.
Đây cũng là do một vị tế tự nào đó cảnh giới rất cao của giáo hội Varax phỏng theo Chân Thần Varax mà chế tạo ra, để chôn theo vào mộ của mình.
Tác dụng là tương tự, nhưng hiệu quả và lực ảnh hưởng thì không cách nào so sánh với của Chân Thần Varax.
Ông đoán rằng, chắc là ngôi mộ của vị tế tự kia bị trộm ghé thăm, dẫn đến cái đồng xu này truyền ra ngoài, niên đại bao nhiêu cũng không có cách nào để kiểm tra.
Đương nhiên, đối với người bình thường mà nói, nó như cũ vẫn có sức mê hoặc rất lớn, đến cùng thì, có rất ít người bình thường có thể chống lại sự cám dỗ của tiền tài và của cải.
Với lại, cho dù lúc đầu có thể giữ vững được bản thân, nhưng thời gian dài mang nó theo trên người, rất dễ dàng bị nó từ từ ảnh hưởng, đến lúc đó ảnh hưởng lẫn nhau, thậm chí là dung nhập vào nhau.