Ta Có Thể Thấy Ẩn Tàng Cơ Duyên

Chương 208: Khí vận rót thân

Chương 208: Khí vận rót thân

truyendichgiare.com

* * *

“Sư phụ ở đâu? Chẳng lẽ dịch dung?”
Lữ Thư An nói thầm nói, phóng mắt nhìn quanh, không thấy Dịch Tiểu Phong.
Hàn Uyên trừng mắt liếc hắn một cái, hắn sợ tới mức hắn vội vàng câm miệng.
Thiếu chút nữa nói lỡ miệng!
Những người khác cũng đang tò mò Dịch Tiểu Phong ở đâu, rốt cuộc muốn làm cái gì?
Tần Cầm Tuyết nhìn về phía cấm vệ quân, bọn thái giám sau tế đàn, cẩn thận tìm kiếm.
Nàng có trực giác, Dịch Tiểu Phong hẳn là ẩn núp trong đó.
Thời gian tiếp tục trôi đi.
Càng ngày càng nhiều tông môn, gia tộc tới.
Người chờ trước tế đàn càng ngày càng nhiều, đã biến thành biển người.
Ầm ầm ầm ——
Mây đen u ám cuồn cuộn kéo đến, mơ hồ có tiếng sấm vang.
Sắc trời thay đổi.
Không ít người ngẩng đầu nhìn lại.
“Chậc chậc, ban ngày ban mặt tụ tập lôi vân, đây là dấu hiệu gì a?”
“Nghe nói trước đó vài ngày, có thần thú Hồng lượng lui tới xung quanh Hoàng thành.”
“Xem ra vị hoàng đế này chẳng ra gì a.”
“Nhỏ giọng chút, đừng phá đám người ta chứ.”
“Cũng không nhất định, lôi kiếp cũng không phải là dấu hiệu của điềm xấu, có lẽ biểu thị Ngô quốc quật khởi.”
……
Các đại tông môn thấp giọng nghị luận, phần lớn đối Trác Sính Thiên không có kính ý quá lớn.
Tuy rằng vương triều cùng tông môn tu chân nương tựa lẫn nhau, nhưng đối với đệ tử các tông môn lớn mà nói, vương triều quyền quý bọn họ đều khinh thường.
Hoàng đế thay phiên lên ngôi, nhưng chưởng môn các tông môn, tông chủ thường có thể trường tồn trên trăm năm.
Đáng giá nhắc tới chính là Trác Sính Thiên là hoàng đế tu sĩ hiếm có.
Dịch Tiểu Phong cũng đang quan sát bầu trời thay đổi.
Hy vọng không ảnh hưởng đến hắn.
Mọi người kiên nhẫn chờ đợi.
Trời càng thêm đen, lôi vân cuồn cuộn, lại không có mưa to.
Rốt cuộc.
Ngày lành tháng tốt đã đến.
Cửa lớn chính điện hoàng cung bỗng nhiên mở ra, mọi người đưa mắt nhìn lại.
Thân mặc long bào, đầu đội liên châu đế vương quan, Trác Sính Thiên đi ra, giờ khắc này Trác Sính Thiên tràn ngập khí phách đế hoàng, ánh mắt kiêu căng, bễ nghễ thiên hạ.
Một đám phi tần, công chúa, hoàng tử ở dưới bậc thang chính điện nghênh đón.
Trác Tiên Dung liền ở trong đó.
Trác Sính Thiên nâng bước đi xuống, từng bước một, không nhanh không chậm, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm bia đá trên tế đàn, kiên định sâu xa.
Sự biến đổi của bầu trời trên đỉnh đầu giống như không ảnh hưởng gì đến hắn, hắn bước đi không có nửa điểm chần chờ.
Khi hắn đi xuống bậc thang, tất cả hoàng thân quốc thích đồng loạt quỳ xuống.
Không có người mở miệng.
Phải đợi Trác Sính Thiên đăng cơ thành công, lúc đi trở về mới hô Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế.
Một đường đi, Trác Sính Thiên đi đến chỗ nào, người hai bên đều đồng loạt quỳ xuống, giống như làn sóng.
Khí thế đồ sộ, người chơi ở các tông môn đồng loạt thu hình ảnh.
Lúc Trác Sính Thiên đi ngang qua Dịch Tiểu Phong, hắn cũng nửa quỳ xuống.
Hắn giương mắt nhìn về phía bóng dáng Trác Sính Thiên.
Hắn sắp kìm nén không được.
Lý trí nói cho hắn, chờ khi Trác Sính Thiên đi trở về mới là thời cơ tốt nhất.
Hiện tại Trác Sính Thiên còn chưa đăng cơ, khẳng định hết sức chú ý, cảnh giác.
Chờ sau khi hắn đăng cơ, tâm tình thả lỏng, sẽ có cơ hội.
Ước chừng qua thời gian một nén nhang.
Trác Sính Thiên rốt cuộc đi lên tế đàn, ba nén hương trên đỉnh to đã đốt lửa.
“Trẫm, Trác Sính Thiên, hôm nay đăng cơ hoàng đế, kế thừa ý chí tiên hoàng, nhân nghĩa trị thiên hạ, gắng đạt tới quốc thái dân an, thiên hạ thái bình, nhìn thiên đia tiên thần……”
Trác Sính Thiên hướng lên trời lạy một cái, mở miệng nói, thanh âm to lớn vang dội, vang vọng cả Hoàng thành.
Trong thành, mọi người đồng loạt đi ra đường nhìn về phía hoàng cung.
Ầm ầm ầm ——
Phía trên tế đàn, tấm bia đá rung động kịch liệt, từng tia lôi điện từ trên trời giáng xuống, đan xen trên tấm bia đá.
Trong phút chốc, một bóng sáng từ tấm bia đá dâng lên.
Xôn xao ——
Rất nhiều tu sĩ ồ lên, đây là cái gì?
Bóng sáng biến ảo thành hình người, hình như tổ tiên hoàng gia Ngô quốc hiển linh.
Dịch Tiểu Phong cũng sửng sốt.
Này không phải lão tổ Ngô quốc mà hắn tiêu diệt trước đó sao?
Sao lại thế này?
Gia hỏa này còn chưa chết hẳn?
Bóng sáng không nói gì, chỉ lẳng lặng quan sát Trác Sính Thiên.
Hắn vô cùng to lớn, giống như núi cao, khiến bá tánh ở tất cả ngõ ngách trong Hoàng thành đều có thể nhìn thấy.
Vô số bá tánh đồng loạt quỳ xuống, lạy hướng bóng sáng.
“Trận thế thật lớn a.”
Nam Tần tôn giả chậc chậc nói, ngôn ngữ có chút hâm mộ.
Năm đó, khi hắn khai sáng Nam Tần Vương triều, làm sao không nghĩ tới mấy chuyện như thế này.
Dịch Tiểu Phong không có nghĩ nhiều như vậy, hắn không ngừng điều chỉnh hô hấp.
Muốn động thủ!
Cần một kích giết chết!
Một khi thất bại, chờ đợi hắn sẽ là tử vong!
“Mẹ nó, thật kích thích!”
Dịch Tiểu Phong âm thầm nghĩ đến.
Cả người hắn lâm vào hoảng hốt.
Sau đó, Trác Sính Thiên nói gì hắn cũng không có nghiêm túc nghe.
Chờ đợi Trác Sính Thiên nói xong, tiến hành xong một loạt lễ nghi, Dịch Tiểu Phong nhìn thấy hắn xoay người đi xuống dàn tế, tức khắc thanh tỉnh.
Hắn cố gắng ổn định cảm xúc.
Trác Sính Thiên đi xuống tế đàn, bóng sáng trên bia đá vẫn còn, nhìn chăm chú vào hắn, xem hắn đi từng bước hướng về chính điện hoàng cung.
Oanh!
Một cột sáng từ trên trời giáng xuống, dừng trên thân Trác Sính Thiên, long bào bay phất phới, khí thế cả người hắn bùng nổ.
Khí vận rót thân!
Cột sáng tiêu tán, cấm vệ, thái giám hai bên đồng loạt quỳ xuống.
“Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!”
Mặt Trác Sính Thiên không biểu tình, tiếp tục đi tới.
Dọc theo đường đi, cấm vệ, thái giám không ngừng quỳ xuống, Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế giống như hồi âm vô tận, vang vọng không ngừng.
Mỗi trăm bước, liền có một cột sáng khí vận từ trên trời giáng xuống trên người Trác Sính Thiên, cả người hắn giống như khoác một tầng ánh sáng, giống như tiên thần hành tẩu thế gian.
Các tông môn nghị luận sôi nổi:
“Đây là khí vận của đế hoàng?”
“Không, là khí vận Ngô quốc.”
“Khí vận thường nghe nói, nguyên lai là thật sự.”
“Khí vận là từ đâu mà đến? Tiên thần ban cho sao?”
“Ba đại vương triều đều như thế, mỗi một thế hệ hoàng đế đăng cơ đều đến kế thừa khí vận tổ tiên.”
……
Đám người Hàn Uyên, Liễu Như Thấm cũng xem rất nghiêm túc.
Kiếm Trăn cảm khái nói: “Đại Càn châu đối với khí vận có lý giải rất sâu a.”
Đúng lúc này.
Một tên cấm vệ bỗng nhiên nhắm về phía Trác Sính Thiên.
Cũng không phải là Dịch Tiểu Phong!
Người này rút kiếm, giống như một đạo hàn quang chính diện giết hướng Trác Sính Thiên.
Mặt Trác Sính Thiên không đổi sắc, Từ công công bỗng nhiên xuất hiện trước mặt người này, vung một chưởng.
Oanh!
Tên thích khách này bị vỗ nát tại chỗ, hóa thành bụi máu tản ra.
Từ công công vung tay áo, cuốn đi bụi máu, sau đó nhanh chóng lui ra.
Từ đầu đến cuối, bước chân Trác Sính Thiên đều không có dừng lại.
Tất cả mọi người bị dọa.
Thủ đoạn thật tàn nhẫn!
Dịch Tiểu Phong cũng xem đến mí mắt co giật.
Lão thái giám này tàn nhẫn như thế?
Đệ tử các tông môn bắt đầu nghị luận thích khách vừa rồi sẽ do ai phái tới.
Từ công công cường thế ra tay, hủ doạ những thích khách ẩn núp, kế tiếp không còn tên nào dám ra tay.
“Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế ——”
Dịch Tiểu Phong nhìn từng tên cấm vệ không ngừng quỳ xuống, Trác Sính Thiên cũng cách hắn càng ngày càng gần.
Hắn nỗ lực điều chỉnh cảm xúc.
Tốc độ của Từ công công rất mau.
Hắn phải phán đoán, lừa gạt Từ công công một chiêu, nếu không căn bản không có khả năng ám sát thành công.
Trác Tiên Dung nhìn phụ hoàng của mình, biểu tình rất kích động.
Nàng bỗng nhiên liếc Dịch Tiểu Phong một cái.
Nàng chú ý tới tay Dịch Tiểu Phong có chút kỳ quái.
Tay trái nắm lại, tay phải thì nắm phân nửa.
Đây là……
Tư thế cầm kiếm!
Trác Tiên Dung nhíu mày.
Hắn muốn làm gì?
Sợ có người hành thích phụ hoàng?
Không biết vì sao, Trác Tiên Dung bỗng nhiên nghĩ đến câu chuyện cũ mà trước đó Dịch Tiểu Phong kể cho nàng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất