Ta Có Thể Thấy Ẩn Tàng Cơ Duyên

Chương 307: Trấn âm phù, thần vị âm phủ

Chương 307: Trấn âm phù, thần vị âm phủ

truyendichgiare.com

* * *

“Các ngươi đang tìm ta?”
Nghe thanh âm như thế, mọi người đột nhiên quay đầu nhìn.
Nhưng mà trong đại điện trống trải này cũng không nhìn thấy bóng dáng khác.
Mọi người khẩn trương, sôi nổi lấy pháp khí ra, chuẩn bị chiến đấu.
Dịch Tiểu Phong trầm giọng nói: “Ai? Ra đây, giả thần giả quỷ!”
Những người khác đưa lưng về phía nhau, phòng ngừa lại bị ác quỷ kéo đi lần nữa.
“Ta là quỷ thần, cần gì giả thần giả quỷ? Các ngươi tiến vào lãnh địa của ta, cũng không thể trốn thoát.”
Thanh âm âm u lạnh lẽo lại vang lên lần nữa.
Quỷ thần!
Mọi người càng thêm khẩn trương, như lâm đại địch.
Quỷ thần buồn bã nói: “Cửa âm phủ đã mở ra, âm dương đại loạn, tiên lộ thế gian đã bị chặt đứt, sao các ngươi không gia nhập vào ta, theo đuổi thần vị? Âm phủ thần vị nhưng không hề kém hơn thần vị dương gian!”
Mọi người im lặng, không có trả lời.
Ai muốn đi âm phủ làm thần a!
Sự hấp dẫn của nhân gian không chỉ là tiên lộ, còn có hồng trần cuồn cuộn!
Dịch Tiểu Phong nhíu mày nói: “Cửa âm phủ ở đâu? Vì sao chúng ta không nhìn thấy?”
“Xa tận chân trời gần ngay trước mắt.”
Quỷ thần nói làm người ta không có manh mối.
Khâu Hành Thiên trầm giọng nói: “Chẳng lẽ chúng ta không có lựa chọn khác?”
“Không có, ta nói thật cho các ngươi biết, tạm thời ta sẽ không trực tiếp giết các ngươi, bởi vì rất ít người dám vào bảo này, nếu các ngươi từ chối, ta sẽ nghĩ hết mọi thứ biện pháp tra tấn các ngươi, cho các ngươi trở thành oán quỷ trong bảo.”
Quỷ thần nói làm lòng người lạnh lẽo, hắn nói rất nghiêm túc, giống như có vô tận thời gian để nhằm vào đám người Dịch Tiểu Phong.
Dịch Tiểu Phong lập tức lấy Vận mệnh kính ra, chiếu tới bốn phương tám hướng.
Nhưng mà, hắn không có tìm được quỷ thần.
Những người khác cũng tò mò, gương trong tay Dịch Tiểu Phong có lai lịch gì?
Vận mệnh kính vừa ra, quỷ thần liền không hé răng nữa.
Hết thảy lại khôi phục bình tĩnh.
Dịch Tiểu Phong đem Vận mệnh kính thu vào trong ngực, hắn mở miệng nói: “Các vị, chúng ta đã không có đường lui nào khác, tiền đề cho điều kiện của quỷ thần chính là chết, các ngươi muốn chết sao?”
Từ Chấn, Hồ Liệt, Khâu Hành Thiên, thiếu nữ mang giỏ tre lắc đầu.
Bọn họ đều không ngốc.
Lời quỷ thần nói lại có thể tin?
Bọn họ đi ra khỏi gian phòng này, đi qua gian khác, tiếp tục tìm kiếm manh mối.
Đám người Từ Chấn đang tìm biện pháp chạy ra đường sống.
Dịch Tiểu Phong thì đang tìm cửa âm phủ.
Hai người đều chung mục đích cuối cùng.
Nếu cửa âm phủ bị phá hư, hẳn là bọn họ có thể chạy thoát.
Liên tục tìm kiếm hết bảy gian phòng, bọn họ ở một gian phát hiện bốn cỗ quan tài.
Sau khi mở nắp quan, bên trong có bốn người sống, cũng bị quỷ khí quấn quanh, không thể động đậy.
Ba người Từ Chấn lập tức nghĩ cách cứu bọn họ ra.
Lúc này, đội ngũ lại lớn mạnh thêm.
Bốn người này đến từ Cửu U tông.
Trước đó Viên Linh Nhi cũng đến từ Cửu U tông, đáng tiếc đã chết rồi.
Không khí của đội ngũ bắt đầu trở nên kỳ dị.
Phía trước bọn họ đều là một mình một trận doanh, hiện tại xuất hiện bốn người đến từ một cái tông môn.
Bốn người này ngay từ đầu còn rất điệu thấp, không bao lâu, liền bắt đầu khoa tay múa chân, muốn dẫn dắt đội ngũ.
Dịch Tiểu Phong không có bài xích.
Qua một đoạn thời gian.
Bọn họ lại cứu thêm bảy người.
Bảy người này đều là tán tu, nhưng bọn họ bị nhốt ở trong một gian phòng, rõ ràng là đi cùng nhau.
Sự nổi bật của bảy tên tán tu bắt đầu ép bốn gã tu sĩ Cửu U tông xuống.
Đội ngũ không còn dễ dẫn dắt.
Dịch Tiểu Phong phiền lòng, bỗng nhiên muốn thoát ly đội ngũ.
Hắn cùng Khổng Niệm liếc nhau, sau đó lôi thiếu nữ mang giỏ tre lặng lẽ lui lại.
Bọn họ thối lui đến sau chỗ rẽ hành lang, chuẩn bị đi cầu thang thông tầng thứ ba.
Các tu sĩ khác còn vội vàng cứu người, cảm thấy người càng nhiều, càng an toàn.
Dịch Tiểu Phong lại cảm thấy bọn họ là một đám đồng đội heo.
Quỷ thần có thể để cho bọn họ thuận thuận lợi lợi cứu người sao?
Nói không chừng những người này liền có quỷ thần giả dạng..
“Dịch huynh đệ, từ từ!”
Hồ Liệt bỗng nhiên đuổi theo, vẻ mặt tươi cười làm lành.
Dịch Tiểu Phong liếc mắt nhìn hắn, hỏi: “Ngươi lại đây làm gì? Chúng ta tính tách ra hành động.”
Hồ Liệt nói: “Là ngươi đã cứu ta, những người đó không đáng tin, đã lúc này rồi còn tranh đấu gay gắt, nhất định sống không lâu, hơn nữa rất có thể tương lai ngươi sẽ gia nhập Thiên tông chúng ta.”
Dịch Tiểu Phong do dự một lát, sau đó gật đầu.
Cũng tốt!
Hắn lấy Vận mệnh kính ra, chiếu vào Hồ Liệt.
Trên người Hồ Liệt cũng không có quỷ hồn, lúc này Dịch Tiểu Phong mới yên tâm.
Đám người Dịch Tiểu Phong đi vào tầng thứ ba.
Tầng thứ ba nhìn sơ thì giống tầng thứ hai, cạnh hành lang có từng cánh từng cánh cửa, bọn họ tiếp tục đẩy ra, xem xét tình huống bên trong.
Thiếu nữ mang giỏ tre đứng ở cửa, không vào.
Nàng chỉ là phàm nhân, cứ đi lòng vòng như vậy, đều nhanh khiến nàng muốn hôn mê.
Dịch Tiểu Phong giao Ngục long cho nàng, để nó bảo hộ nàng.
“A a ——”
“Chạy mau!”
“Đây là thứ gì?”
Dưới lầu bỗng nhiên truyền đến từng đợt tiếng kêu thảm thiết, đám người Dịch Tiểu Phong cả kinh vội vàng đi tới hành lang.
Hồ Liệt khẩn trương hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì, chúng ta có nên trốn đi hay không?”
Dịch Tiểu Phong nhíu mày.
Hắn cẩn thận suy xét, những tiếng kêu thảm thiết này không có thanh âm của bọn họ.
Ầm ầm ầm ——
Quỷ bảo rung động kịch liệt, giống như gặp động đất.
Mọi người vội vàng dựa vào vách tường, ổn định thân thể.
Dưới lầu, tiếng kêu thảm thiết đột nhiên im bặt.
Quỷ bảo rung động trong chốc lát, sau khi ngừng lại thì hành lang bỗng nhiên sập xuống.
Dịch Tiểu Phong bắt lấy thiếu nữ mang giỏ tre, những người khác cũng điều động linh lực, ngừng ở không trung, không có rơi xuống dưới.
Khổng Niệm nhíu mày, nói: “Có một lực lượng rất mạnh đang vây quanh chúng ta.”
Dịch Tiểu Phong cúi đầu nhìn, phía dưới xuất hiện một cái lốc xoáy thật lớn màu đen, hành lang biến thành đá vụn rơi vào trong đó, biến mất không còn thấy bóng dáng, giống như một cái động không đáy.
Nhìn cái lốc xoáy màu đen này, tim Dịch Tiểu Phong không khỏi đập nhanh.
Hay đây là cửa đi thông âm phủ?
Dịch Tiểu Phong bỗng nhiên nhìn thấy trong lốc xoáy màu đen lập loè ánh sáng hồng.
Hay là……
“Dịch huynh đệ, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Hồ Liệt khẩn trương hỏi.
Dịch Tiểu Phong cắn răng nói: “Đi xuống nhìn xem đi, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con!”
Dù sao cứ đi quanh quẩn như vậy cũng vô dụng!
Nói không chừng bí mật của cửa âm phủ liền ở dưới!
Nói xong, Dịch Tiểu Phong lôi thiếu nữ mang giỏ tre bay xuống.
Khổng Niệm theo sát sau.
Hồ Liệt ngẩn người, cắn răng đuổi theo.
Chuyện tới bây giờ, cũng không có biện pháp.
Dù sao đều là chết, không bằng đua một trận!
Tiến vào lốc xoáy màu đen, Dịch Tiểu Phong không thể nhìn thấy gì, bốn phương tám hướng đầy quỷ khí làm hắn cảm giác vô cùng âm u lạnh lẽo.
Rất mau.
Hắn rơi xuống đất.
Khổng Niệm, Hồ Liệt ở phía sau, bốn người không có tản ra.
Bọn họ đi vào một cái địa đạo, chung quanh tràn ngập quỷ khí mà mắt thường có thể thấy được, trước mặt chỉ có một cái lối đi, chỗ sâu đỏ đỏ hồng hồng, giống như đi thông xuống núi lửa.
Ánh mắt Dịch Tiểu Phong ánh mắt dừng ở một lá bùa trên vách.
Trước mắt hắn hiện ra một hàng chữ:
Trấn âm phù: Lá bùa thần bí mạnh mẽ, chuyên môn trấn áp quỷ khí, khiến cho quỷ khí không thể tràn đến nhân gian, nếu xé rách, quỷ khí sẽ trào ra, tai hoạ nhân gian.
……
Dịch Tiểu Phong nhướng mày.
Hồ Liệt hiếu kỳ nói: “A? Nơi này có lá bùa.”
Nói xong, hắn liền đi qua, muốn xé xuống.
Dịch Tiểu Phong vội vàng ngăn hắn lại, trầm giọng nói: “Ngươi cũng không biết nó là cái gì, vì sao phải xé?”
Hồ Liệt trả lời: “Trước đó ta từng nhìn thấy ở một quyển trục ghi chép, Quỷ bảo có một loại bùa, có thể tru diệt quỷ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất