Chương 104: Không giống như ta suy đoán nha
Đốt rồi.
Lửa rất lớn, bản đồ quân phòng các nơi mà Ngô Đồng Vương muốn cứ như vậy bị đốt rồi.
Điểm nộ khí +333.
Lâm Phàm kinh ngạc, điểm nộ khí ở đâu ra vậy, lại còn là đơn độc nữa.
Kỳ quái.
"Lâm huynh, chuyện này..."
Dương Vũ cũng không biết nên nói sao.
Bản đồ quân phòng bọn họ muốn đoạt cứ bị đốt như vậy, lại còn nhanh đến không thể phản ứng kịp.
Lâm Phàm nói: "Được rồi, giải quyết rồi, tiểu nhị tới đây, cho ba gian phòng hảo hạng."
"Được."
Tiểu nhị đáp lời, đây là kẻ ác, phải hầu hạ cho tốt, nếu không hầu hạ tốt, hắn cũng làm như vậy thì sợ là mình chết cũng không biết chết thế nào.
Đối với Viên Thiên Sở mà nói, căn bản không cần nghĩ, ba gian phòng hảo hạng này nhất định là có một gian của y, nhưng mấu chốt là gian phòng này rốt cuộc cho mấy người ở.
Lâm Phàm đứng dậy đi lên lầu, nói: "Biểu đệ, để ý những người này một chút, đừng để ai cứu."
Chu Trung Mậu gật đầu, chuyện biểu ca phân phó, chắc chắn sẽ làm tốt.
Đám cấm quân này của Ngô Đồng Vương gần như bị y phế rồi.
Muốn chạy trốn là chuyện không thể.
Trừ phi có người tới cứu.
Nhưng có thể sao?
Tuyệt đối không thể để cho chuyện này phát sinh.
Tất cả mọi người trố mắt nhìn nhau, Dương Vũ có ý muốn kết giao với Lâm Phàm, nhưng nhìn tình huống hôm nay, đối phương rõ ràng không muốn giao du quá nhiều với hắn.
Kẻ đến đoạt lại bản đồ quân phòng cũng không biết tiếp theo nên làm gì.
Chuyện phát sinh luôn không thể giải thích được.
Bản đồ quân phòng bị đốt, có lẽ là chuyện tốt, nhưng bản đồ quân phòng chỉ có một bản, đốt là sẽ hết. Bản đồ quân phòng hết sức trọng yếu với Ngô Đồng Vương, cũng hết sức trọng yếu với bọn họ.
Hay là làm phiền người ta?
Đừng nghĩ nữa.
Cũng không nhìn xem thực lực người ta mạnh thế nào.
Đối với Viên Thiên Sở mà nói, y đã sớm có chuẩn bị, nhưng Lương Dung Kỳ thì có chút không chịu nổi, quá đáng nha.
Y là tam công tử của Lương gia, dù nói thế nào, cũng là ngậm thìa vàng ra đời.
Dù đi ra khỏi nhà, điều kiện tồi tệ, ít nhất cũng phải có một phòng đơn, không quá đáng chứ?
Nhưng giờ thì sao?
Bên trong nhà.
Lương Dung Kỳ cởi quần áo, mặc đồ ngủ chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon. Chuyện bên ngoài không liên quan tới y, dù là Ngô Đồng Vương cũng không liên quan tới y.
"Sao ngươi không cởi quần áo?"
Y phát hiện Viên Thiên Sở đưa lưng về phía mình, hình như đang làm gì đó, liền mở miệng hỏi.
Thân hình Viên Thiên Sở khẽ run lên, quay đầu miễn cưỡng cười, nói: "Không buồn ngủ, lát nữa ngủ."
Một tay của hắn cho vào bên trong áo, vì có thân hình che chắn nên không nhìn thấy.
Tình huống này có chút quỷ dị, Lương Dung Kỳ suy nghĩ, nói: "Viên huynh, không phải là ngươi giấu ngân lượng đấy chứ?”
Lén lén lút lút, thật có khả năng này.
"Sao có thể?"
Viên Thiên Sở cười nói, nội tâm rất hoảng sợ, hóa ra Lương Dung Kỳ cũng không đơn giản, đã nhìn ra, nhưng chỉ cần mình không thừa nhận thì cũng không có chuyện gì.
"Không tin, cho ta xem một chút."
Lương Dung Kỳ thấy sắc mặt Viên Thiên Sở có điểm không đúng, càng chắc chắn tên này có giấu ngân lượng.
Y bị Lâm Phàm lột một xu cũng không chừa.
Trong lòng đã sớm không vui.
Y tiến lên lôi kéo, Viên Thiên Sở gào thét.
"Ngươi đừng động, đừng động nha."
Roẹt!
Có ngân lượng rơi xuống đất.
Lương Dung Kỳ trợn mắt nói: "Quả nhiên là ngươi giấu tiền."
Viên Thiên Sở rất lúng túng.
Chết tiệt.
Giấu kỹ như vậy cũng có thể bị phát hiện, thật không muốn nha.
"Giờ ta lập tức nói với Lâm Phàm là ngươi giấu tiền."
Lương Dung Kỳ định mặc quần áo đi nói cho Lâm Phàm biết chân tướng, hắn không có một xu, nên tuyệt không thể để cho Viên Thiên Sở có tiền trên người.
Viên Thiên Sở kéo Lương Dung Kỳ lại, nói: "Đừng, nói với hắn thì cái gì cũng không có. Đi ra khỏi nhà mà không có tiền thì làm sao lăn lộn? Thế này đi, ngươi đừng nói, tiền này sẽ cho ngươi một phần."
"Ta muốn một nửa."
Lương Dung Kỳ liếc mắt nhìn, ít nhất có mấy trăm lượng bạc. Y biết mà, làm sao có chuyện Viên Thiên Sở chịu lấy ngân lượng ra như vậy.
Hóa ra là giương đông kích tây.
"Ngươi cũng quá độc ác đi."
Viên Thiên Sở kinh hô: "Thật không nhìn ra, ngươi điên rồi sao, một nửa? Sao ngươi không lấy hết đi?”
Lương Dung Kỳ nói: "Được, một nửa ta cũng không muốn, giờ để ngươi đi nói cho hắn biết, xem ngươi có được một nửa hay không?"
Vừa nói dứt lời, lại định mặc quần áo đi mật báo.
Trận thế này xem ra muốn cản cũng không cản được.
Viên Thiên Sở lại kéo y lại, nói: "Được, phục rồi, một nửa thì một nửa. Ta nói cho ngươi biết, tên họ Lâm không đơn giản, ngươi đừng nghĩ quá đơn giản, thấy chuyện hôm nay không? Theo ta suy đoán, ngày mai, những kẻ bên ngoài đó đều phải chết."
"Sao ngươi biết?"
Lương Dung Kỳ hỏi.
Y thật sự không cho rằng Viên Thiên Sở thông minh, kẻ tám lạng người nửa cân, đại ca ca không nói nhị ca ca.
"Hừ, làm sao biết à? Đó là do ngươi không thật sự hiểu hắn. Ngươi biết hắn vì sao không giết những người bên ngoài đó không?"
Viên Thiên Sở hỏi ngược lại.
"Vì đối phương là người của Ngô Đồng Vương, giết sẽ phiền toái."
Lương Dung Kỳ nói.
Viên Thiên Sở cười ha ha, nói: "Ngu xuẩn, ta nói cho ngươi biết, đó là vì hắn đang câu cá, theo ta phỏng đoán, nhất định hắn biết trong đám đó còn có người của Ngô Đồng Vương nên không hạ sát. Hắn chính là muốn tối nay dẫn xà xuất động, nếu lúc trước giết rồi thì còn lý do gì đi cứu người nữa?"
"Hắn thông minh như vậy, chúng ta đi theo hắn là kèm với nguy hiểm, phải sớm tính toán."
Đây là điều y vừa nghĩ tới.
Suy nghĩ vô cùng tỉ mỉ, cực kỳ kinh khủng.
Lương Dung Kỳ hoài nghi nhìn Viên Thiên Sở, nói cứ như thật vậy.
"Tin hay không thì để mai xem, hơi đói bụng rồi, mì dương xuân? Sao no được chứ, cầm tiền bảo tiểu nhị đưa đùi dê và canh thịt tới."
Viên Thiên Sở nói.
Lâm Phàm quay về phòng liền trùm đầu ngủ.
Bên ngoài có biểu đệ, an toàn không phải bàn.
Còn chuyện bản đồ quân phòng đã xảy ra, chỉ là nghĩa vụ thôi, không có gì thú vị.
Ban đêm.
Trong dịch trạm rất yên tĩnh.
Đám người Dương Vũ đi cả đêm, nhiệm vụ coi như thất bại một nửa, bản đồ quân phòng không cầm về được nhưng cũng không để cho Ngô Đồng Vương lấy được.
Hành vi của đối phương thật sự rất gây phẫn nộ.
Đốt bản đồ quân phòng ngay trước mặt bọn họ.
Không biết quay về phải ăn nói thế nào.
Đám người Mao Ẩn ngã xuống, tên có tướng mạo xấu xí kia hạ thủ quá độc ác, cổ chân tất cả đều bị bóp vỡ, căn bản không thể động đậy.
Càng nghĩ càng giận.
Cũng không cho Ngô Đồng Vương thể diện, thật sự hết sức đáng ghét.
Chu Trung Mậu vận công tu luyện, vững chắc cảnh giới võ đạo cửu trọng, đồng thời vận chuyển tâm pháp tặng cường nội lực bản thân.
"Bá phụ yên tâm, điệt nhi nhất định sẽ bảo vệ chu toàn cho biểu ca."
Hôm đó lúc rời đi, bá phụ đích thân tới, dùng nội lực hùng hậu đả thông tất cả kinh mạch trong người y, đạt tới trăm mạch đều thông suốt.
Là chỗ tốt cực lớn với việc tu luyện.
Y để ý nghe rõ nhất cử nhất động bên ngoài.
Cẩu Tử ngủ trên giường, đã sớm chìm vào giấc ngủ, nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai còn phải chạy xe ngựa.
Thực lực của y cũng bình thường, hoàn toàn vô dụng, chỉ có thể làm một ít việc nặng.
Trời đã sáng.
Đêm qua không phát sinh chuyện gì.
Viên Thiên Sở tỉnh lại, việc đầu tiên là đẩy cửa nhìn tình huống bên ngoài một chút, xem có nhiều người hay không.
Lương Dung Kỳ rửa mặt xong, liếc mắt nhìn Viên Thiên Sở, như thể nói, ngươi thông minh vậy mà, không khoác lác sẽ chết, lại còn làm như thật.
Đến giờ cũng không có chuyện gì.
Đối với Viên Thiên Sở mà nói, chuyện này không đúng nha.
Đáng ra phải như y suy đoán chứ, sao lại không có chuyện gì?