Chương 108: Thảm a
Không lâu sau Lương Dung Kỳ đi ra, khinh bỉ nhìn Viên Thiên Sở.
"Đã nói rồi mà, ngươi chỉ là một kẻ nói khoác, ta đã đi hỏi một lượt, tất cả bọn họ đều nói Võ Đạo Sơn này đã đóng cửa từ lâu rồi. Ngươi còn cứng rắn nói khảo nghiệm, xem ngươi giải thích thế nào."
Lương Dung Kỳ cũng không phải muốn quan tâm về chuyện Võ Đạo Sơn, chỉ là hắn không ưa con người Viên Thiên Sở mà thôi. Lúc trước còn ở U Thành vẫn chưa nhìn ra ấy thế mà vừa mới ra khỏi nhà thôi đã biến thành cái bộ dạng này. Chuyện gì hắn cũng suy đoán, nói cứ như là cái gì cũng đều nắm rõ vậy. Nói đi, nói tiếp đi chứ, để ta xem ngươi còn nói khoác đến mức nào.
Viên Thiên Sở kinh ngạc vô cùng, không thể nào, sao hắn có thể suy đoán sai được, tất cả manh mối đều chỉ rõ phương hướng chính là ở đây.
"Không thể nào, đây chắc chắn là khảo nghiệm, đường đường là một môn phái lớn sao có thể nói đóng cửa liền đóng cửa được, vậy chưởng môn của Võ Đạo Sơn kia cũng thật sự là phế vật, dù sao ta cũng không tin đâu."
Trương đại tiên ở nơi không xa nghe được lời này thì trong lòng không hiểu là tư vị gì, lời này có ý gì chứ? Sao lại có cảm giác như đang mắng hắn vậy. Tên tiểu tử này thật không biết cách nói chuyện gì cả, tạm thời cứ ghi nhớ chuyện này, sau này có cơ hội thì nhất định phải dạy dỗ hắn một phen mới được.
Lâm Phàm bất đắc dĩ nói: "Được rồi, tạm thời không nói những chuyện này nữa, mặc kệ có phải đang khảo nghiệm chúng ta hay không thì cũng phải tìm một chỗ nghỉ ngơi đã, mai lại tính tiếp."
Cha bảo hắn đến Võ Đạo Sơn thì cũng không vấn đề gì cả, nhưng ít nhất cũng phải là một chỗ đáng tin cậy chứ. Cái gì mà khảo nghiệm với không khảo nghiệm, đến cái bóng cũng không nhìn thấy thì còn làm gì được.
Đúng vào lúc bọn hắn chuẩn bị rời đi thì có một thanh âm truyền đến, chỉ thấy Trương đại tiên hai tay đang nắm một con sơn dương đi tới, trên mặt còn mang theo nét cười, nói: "Các vị tiểu hữu xin dừng bước."
Mọi người nhìn qua, Viên Thiên Sở giống như là tìm lại được hứng thú, đây chính là manh mối.
Lâm Phàm nói: "Ta nhớ lúc nãy ngươi không phải dáng vẻ này."
Tuy không chú ý lắm nhưng hắn vẫn nhớ rất rõ đối phương không phải ăn mặc như vậy, sao mới chớp mắt một cái đã thay đổi thế này.
Trương đại tiên cười nói: "Bốn đại tiên vẫn luôn như thế này, các vị là người từ bên ngoài tới phải không, xem tướng mạo của các ngươi thì chính là tới học nghệ rồi."
Lâm Phàm nói: "Ngươi biết xem bói sao?"
Trương đại tiên chỉ cười mà không nói, sau đó chỉ vào cờ trắng ở bên cạnh, nói: "Nhàn vân dã hạc, ẩn sĩ cao nhân."
Nội dung trên cờ trắng đích thực rất thông tục dễ hiểu, ý tứ rất rõ ràng, ta là cao nhân ta rất lợi hại, muốn nhìn thấu các ngươi là chuyện rất đơn giản.
"Rất trực tiếp."
Lâm Phàm gật đầu, ngươi là tên lừa bịp, có quỷ mới tin ngươi.
Trương đại tiên cười nói: "Bổn đại tiên thấy mặt mũi các ngươi đều khổ sở, hiển nhiên đang gặp phải phiền toái nào đó, bổn tiên hành tẩu nhân gian ngẫu nhiên sẽ vì người có duyên mà giải thích nghi hoặc, ngươi và ta cũng coi như có duyên, ta sẽ chỉ điểm sai lầm cho các ngươi."
"Chỗ này nhiều người phức tạp, hay là chúng ta tìm một tiệm nào đó ngồi rồi từ từ nói được không?"
Bây giờ hắn hơi đói bụng, đã rất lâu chưa từng đến mấy phủ các ăn cơm rồi.
Viên Thiên Sở vẫn luôn nhìn chằm chằm Trương đại tiên, người này là cao nhân, khí chất không thể giả được, đây nhất định là người mà Võ Đạo Sơn phái đến thử thách bọn họ.
Lâm Phàm nói: "Không sao, cứ nói ở đây đi, muốn ăn một bữa cũng không có cơ hội đâu."
Hả? Trương đại tiên ngẩn người, tiểu bằng hữu thời nay nói chuyện đều thẳng thắn như vậy sao? Đáng ghét, bị nhìn thấu ý đồ rồi.
"Ha ha." T
rương đại tiên tự trấn định, nói: "Hiểu lầm, hiểu lầm rồi, bổn tiên chỉ là thấy ở đây có quá nhiều người muốn hóng chuyện nên không tiện tiết lộ thiên cơ quá nhiều."
Viên Thiên Sở nói: "Lâm huynh, đại tiên nói rất có lí, đây là khảo nghiệm."
Hắn hiện tại đang cực lực biểu hiện bản thân trước mặt Lương Dung Kỳ, cái tên này ba lần bốn lượt nghi ngờ bản lĩnh của hắn, chỉ dựa vào lí do này thôi cũng đủ khiến hắn không vui rồi. Nhất định phải dùng chân tướng để tên Lương Dung Kỳ này biết hoài nghi mình là một chuyện cực kỳ ngu xuẩn.
Lâm Phàm không để ý tới Viên Thiên Sở mà chỉ liếc Trương đại tiên hỏi: "Quý tính của đại tiên là gì?"
"Bổn đại tiên họ Trương."
Trương đại tiên nói, hắn cũng không biết lai lịch của những người này, bất quá hắn biết mục đích của bọn họ là đến Võ Đạo Sơn học nghệ ngược lại là giúp hắn có biện pháp đông sơn tái khởi Võ Đạo Sơn.
Họ Trương sao?
"Ngươi là Trương Thiên Sơn." Lâm Phàm cấp tốc hỏi.
Trương đại tiên ngây người lắc đầu nói: "Không phải."
Hắn đột nhiên phát hiện mấy tên này có chút không dễ đối phó, bọn chúng rất thông minh. Lão tử mới chỉ nói mình họ Trương thôi mà ngươi đã có thể đoán ra được lão tử là ai rồi.
Lâm Phàm nói: "Cha ta là Lâm Vạn Dịch bảo ta tới Võ Đạo Sơn để tìm ngươi, nếu đã không phải ngươi vậy thì bây giờ ta lập tức trở về U Thành."
Trương đại tiên kinh ngạc nhìn Lâm Phàm có chút không dám tin, tiểu tử trước mặt này chính là con trai Lâm Vạn Dịch sao? Trông không giống. Tên Lâm Vạn Dịch kia tuy nói là một kẻ thô lỗ nhưng con mẹ nó, hắn có một khuôn mặt trêu hoa ghẹo bướm như vậy sao lại sinh ra đứa con trai nhìn bình thường thế này. Nhưng hiện tại cũng không còn cách nào khác, tên tiểu tử này không phải cọng rơm mềm, nói chuyện quá thẳng thắn.
Suy nghĩ một lúc lâu Trương đại tiên mới cười nói: "Thì ra là hiền chất."
Lâm Phàm thở dài: "Bổn công tử hiện tại cũng coi như là đã hiểu được vì sao Võ Đạo Sơn bị phá sản."
"Vì sao?"
Trương đại tiên ngạc nhiên hỏi. Võ Đạo Sơn đã bị phá sản nhều năm rồi, tên tiểu tử này sao lại biết được nguyên nhân.
Lâm Phàm nói: "Vì con người ngươi quá thật thà."
Lời này thực sự không phải là giả, chỉ tùy tiện lừa gạt hắn một chút là hắn đã thừa nhận rồi, chỉ bằng trí khôn này thì sao mà lăn lộn được.
"Chờ đã, đây không phải là thử thách sao?"
Viên Thiên Sở không thể chấp nhận được, đã nói là khảo nghiệm rồi mà, sao lại biến thành thế này.
"Ha ha." Lương Dung Kỳ khinh thường cười nhạo, khảo nghiệm con mẹ gì chứ, đúng là tên đầu óc có vấn đề.
"Đây là thư mà bá phụ muốn ta giao cho ngươi." Chu Trung Mậu lấy phong thư ra.
Trương đại tiên nhận lấy thư rồi mở ra, trong quá trình đọc thư trên mặt hắn không có biểu tình gì nhưng trong lòng đang nổi sóng lớn. Vẫn không thay đổi gì, lại mang ân tình đến để cưỡng ép ta, còn nịnh nọt ta, cái gì mà Lâm Vạn Dịch ta không có được mấy người bằng hữu thật lòng, chỉ có Trương Thiên Sơn ngươi là bằng hữu tốt nhất. Nói đến ta cũng thấy cảm động, chỉ là phía dưới thư viết có chút nặng nề, câu cuối cùng "Thiên Sơn huynh, một lần từ biệt dài tới mười năm, muốn tìm bằng hữu thông thường cần phải có rượu thịt giao tình để liên lạc, nhưng huynh đệ thật lòng như chúng ta cho dù có bao lâu không gặp cũng sẽ thẳng thắn, giúp đỡ khó khăn, vậy mới là huynh đệ thật sự, con trai của ta giao cho huynh, hi vọng huynh chiếu cố nó, sau khi xem xong thư này thì hãy đốt đi, đừng để con trai ta thấy được."
Trong lòng Trương Thiên Sơn đau khổ, Lâm Vạn Dịch à Lâm Vạn Dịch, lão tử ta lúc trước chính là bị những lời mật ngọt chết ruồi này của ngươi nịnh nọt, hiện tại vẫn là như vậy. Nhưng cũng không còn cách nào khác, Trương Thiên Sơn hắn chính là trúng một chiêu này nên mới không có ai coi hắn là bằng hữu, cũng chỉ có Lâm Vạn Dịch mới coi hắn là bằng hữu thôi.
Xem xong thư hắn liền đem bức thư này xé đi, sau đó ở trước mặt bọn Lâm Phàm nuốt luôn thư xuống bụng, động tác rất thuần thục giống như là lúc trước đã từng làm không ít.
"Cha ta nói gì vậy?" Lâm Phàm hỏi.
Trương Thiên Sơn nói: "Không nói gì cả, chỉ là tùy tiện thăm hỏi vài câu thôi."
Cũng chính lúc này Viên Thiên Sở túm lấy cánh tay Trương Thiên Sơn nói: "Ngươi có thể nói cho bọn họ biết thực ra Võ Đạo Sơn vẫn chưa đóng cửa được không, tất cả những chuyện hiện tại đang xảy ra chỉ là thử thách bọn ta mà thôi."
"Vị tiểu bằng hữu này là....?" Viên Thiên Sơn hỏi.
"Đồng hương, mang hắn đi theo để nhìn việc đời." Lâm Phàm đáp.
Trương Thiên Sơn ồ một tiếng liền vỗ vỗ tay của Viên Thiên Sở, "Tiểu bằng hữu, đây không phải là thử thách, thực sự thì Võ Đạo Sơn đã đóng cửa rồi, chuyện này nói ra cũng rất phức tạp, vẫn nên không nói thì hơn."
Hắn thực sự không muốn nói nhiều, nói ra liền muốn khóc. Ngọn núi kia không phải là của Võ Đạo Sơn mà là hắn tìm người để thuê, tiền thuê một năm không hề ít, cần phải trả vài trăm lượng, mấu chốt chính là mấy tên đệ tử kia của Võ Đạo Sơn ngoại trừ ăn uống đi vệ sinh ra, còn phải cho bọn chúng tiền tiêu vặt hàng tháng.
Cũng trách kẻ làm chưởng môn là hắn không có năng lực gì, hoàn toàn không thể phát triển nghiệp vụ, cướp cũng không cướp lại người ta, thu không đủ chi mới không chịu nổi mà tuyên bố phá sản đóng cửa. Các đệ tử có người thì lục tục về nhà trồng trọt, có người thì bị các môn phái khác đưa đi mất.
Quá thảm.