Chương 117: Cứu mạng, đừng đùa mà!
"Ta ở đâu?"
Trần Thánh Nghiêu đích thân cảm nhận được tình cảnh của Lý Thông khi đó,
thậm chí còn nặng hơn một chút.
Thật là thối.
Thối quá.
Ọe!
Y nằm sấp trên giường, há miệng nôn mửa. Một cỗ mùi thối chưa bao giờ tồn
tại quẩn quanh ở chóp mũi, nhất thời không nhịn được, trong dạ dày như
sóng cuộn.
"A, công tử thế nào?"
"An thần y, ngươi mau xem công tử nhà ta thế nào."
Đám nô bộc luống cuống, thương thế của công tử rốt cuộc nặng đến đâu.
An thần y có chút hoảng hốt, cái quái gì thế?
Vừa rồi không phải đã tỉnh rồi sao?
Giờ lại không ngừng nôn mửa, có cần dọa người vậy không?
Tỉnh lại là được rồi, cần gì vừa tỉnh lại liền ói như thế, ngươi đây là
muốn chơi ta sao?
Đầu An thần y nhức đến muốn nứt, làm thần y cũng không dễ, trị tốt thì
được tâng bốc, trị không tốt thì cút, khổ không thể tả.
"Đừng hoảng hốt, để lão phu xem một chút."
An thần y rất hoảng hốt, nhưng vẫn từ từ tới gần.
Đột nhiên.
Trần Thánh Nghiêu cảm giác ngọn nguồn của mùi thối chính là lão bất tử
trước mắt kia, nói: "Ngươi tránh ra cho ta."
An thần y bị dính một cước, lộn nhào trên đất.
Lăn qua lăn lại, kêu la thảm thiết.
"Công tử, người không sao chứ?"
Nô bộc tiến lên, trực tiếp nhảy qua người An thần y, hoàn toàn không để ý
tới lão.
An thần y thầm kêu khổ, nhìn tên nô bộc nhảy qua người mình.
Thực tế.
Quá thực tế đi.
Vừa rồi còn tán dương lão phu là thần y, rất tôn kính, trong chớp mắt
liền trở mặt không nhận người, thật quá không có lòng người.
"Không sao."
Trần Thánh Nghiêu ngồi trên giường, ánh mắt thay đổi ác liệt.
"Chưởng môn tân nhiệm của Võ Đạo Sơn, ta muốn mạng chó của ngươi."
Y thật sự nổi giận.
Còn chưa lên núi, giữa chừng gặp tên ngu kia, một lời không hợp liền động
thủ, rõ ràng không coi y ra gì.
Lửa giận cháy cuồn cuộn trong lòng.
Điểm nộ khí đưa qua cuồn cuộn không ngừng.
"Lý Thông, ngươi chết ở đâu rồi."
Trần Thánh Nghiêu hét lên.
Đám nô bộc xung quanh sợ hãi quỳ xuống đất, không thể không quỳ.
Công tử tức giận muốn phát tiết, không thể không quỳ nha. Nếu ngươi thật
sự không quỳ, công tử nhìn ngươi không vừa mắt, tiện tay giết chết ngươi,
vậy cũng trách ngươi không có não.
Lý Thông vốn nằm trên giường chuẩn bị nghỉ ngơi cho khỏe, nghe thấy tiếng
công tử triệu mình đến liền co cẳng chạy tới, không dám trễ một giây.
"Công tử, ta tới rồi."
Lý Thông vội vã tới, chịu đựng nỗi đau trên mặt, nói: "Công tử, có gì
phân phó?"
Trần Thánh Nghiêu khoát tay, nói: "Đều cút ra ngoài cho ta."
Đám nô bộc như được ân xá, ảo não rời đi.
Đám đại phu trong nhà lại có chút không hài lòng.
Chúng ta tới giương mắt xem bệnh cho ngươi, dù xem không được nhưng không
đến mức một lượng bạc cũng không cho chứ.
Lại còn là Trần gia công tử nữa.
Quá keo kiệt!
Nhưng không có biện pháp.
Bọn hắn còn yêu cái mạng nhỏ, chỉ có thể mang tâm tình đầy khó chịu rời
đi, lần sau tuyệt đối không đến xem bệnh cho ngươi. Xem bệnh lại không có
tiền, một chuyến tay không, thật đúng là súc sinh.
Trần Thánh Nghiêu nhìn chằm chằm Lý Thông, nói: "Ta muốn Võ Đạo Sơn gà
chó cũng không còn, ngươi làm được không?"
Lý Thông trong lòng hốt hoảng, được không?
Vậy chắc chắn có chút...
"Được, công tử cứ việc yên tâm, ta đi tìm Lang Trại Câu ngay, bảo chúng
lập tức hành động huyết tẩy Võ Đạo Sơn, mang đầu của Trương Thiên Sơn tới
gặp công tử."
Lý Thông nói.
Trần Thánh Nghiêu nói: "Ta muốn đầu kẻ khác làm gì, ta muốn đầu của
chưởng môn tân nhiệm, còn có đầu tên ngu kia nữa."
"Vâng."
Lý Thông kêu, nào dám hỏi nhiều.
Gã rất muốn biết, tên ngu kia rốt cuộc là ai?
Cũng không biết làm sao mang đầu kẻ đó tới nhưng với gã mà nói, những thứ
này cũng không thành vấn đề.
Giết hết toàn bộ người trên Võ Đạo Sơn, xem tên nào ngu thì chính là tên
đó.
Hoàng gia.
Khi Hoàng Bác Nhân biết Trần Thánh Nghiêu tới Võ Đạo Sơn tìm phiền toái,
hắn thấy có chút không vui.
Tên này có bệnh phải không?
Ngươi cùng bản công tử đấu là được, gây phiền phức cho Võ Đạo Sơn làm gì?
Hay ngươi thấy bản công tử hợp tác với Võ Đạo Sơn nên mất hứng, muốn tới
Võ Đạo Sơn gây phiền phức để bản công tử xúi quẩy?
Nếu là vậy.
Thì cũng đừng thôi đi.
Trần Thánh Nghiêu ngươi chính là một tên đần.
Tùy tiện lấy thứ gì cũng có thể khiến bản công tử xúi quẩy sao?
Võ Đạo Sơn.
Lâm Phàm có chút mơ hồ.
Điểm nộ khí tăng lên nhanh không giải thích được.
Điểm nộ khí +111.
Điểm nộ khí +222.
...
Điểm nộ khí +666.
"Gặp quỷ rồi, ai mang nộ khí tới thế, là tên giáo đầu gì đó lúc trước
sao?"
Không thể nào.
Một tên phế vật như vậy, sao có thể mang tới nhiều điểm nộ khí như thế?
Hắn cảm giác tiểu phụ trợ có chút chơi xỏ.
Ai cho nộ khí thì ít nhất cũng phải nói tên chứ.
Làm việc tốt không lưu danh là cách nói trước kia, hiện giờ làm việc tốt
không lưu danh phải dựa vào hố người, thật quá phiền toái.
Lúc này, hắn thấy biểu đệ từ dưới núi trở về, có chút nghi ngờ.
"Biểu đệ, đệ ở dưới chân núi làm gì thế?"
Lâm Phàm hỏi.
Chu Trung Mậu trả lời: "Biểu ca, đệ không làm gì, chỉ đứng đó nhìn."
Lâm Phàm suy nghĩ, vậy mà không nghĩ ra được.
Rốt cuộc là ai nhỉ?
Tâm có điều suy nghĩ, ngủ cũng không thoải mái.
Viên Thiên Sở thấy Lâm Phàm đi ngang qua, cau mày nghi ngờ.
Họ Lâm lại muốn mưu toan gì, tốt nhất vẫn là nên tránh né thôi.
Trương đại tiên thấy Viên Thiên Sở lười biếng, lập tức bước tới, nói:
"Ngươi lười biếng gì đó, giám sát cẩn thận vào."
Đối với Trương đại tiên, bây giờ hắn là phó chưởng môn, còn đám này miễn
cưỡng cho vị trí thủ lĩnh đại đệ tử là được, chờ Võ Đạo Sơn khai sơn lần
nữa, lại không ngừng chiêu thu đệ tử.
Bây giờ thu nhận đệ tử khó khăn.
Rốt cuộc phải có phúc lợi thế nào mới có người tới?
Vấn đề này phải nghiên cứu thật kĩ mới được.
Viên Thiên Sở nhìn Trương đại tiên, ánh mắt có vẻ khinh bỉ.
Lão già này cầm lông gà mà coi như lệnh vương.
Nhưng lão cũng không phải mặt hàng dễ trêu, nhìn rất ngu nhưng e là nội
tâm cũng rất âm hiểm.
Trời ơi.
Địa phương chỉ to bằng mắt muỗi, cũng chỉ có mấy người nhưng rốt cuộc
được mấy người tốt đây.
Lý Thông theo lệnh công tử, cưỡi ngựa chiến lên đường đến Lang Trại Câu.
Đó là ổ thổ phỉ lớn nhất trong phương phạm vi trăm dặm quanh Giang Thành.
Cùng hung cực ác, thủ đoạn tàn nhẫn.
Cũng không biết từng có bao nhiêu người bị Lang Trại Câu cướp bóc.
Lên đường từ Giang Thành, muốn tới nơi đó cần nửa ngày, vừa đi vừa về là
một ngày.
Một đường sải vó.
Xẹt qua như tia chớp mang theo bụi bặm.
Muốn trong thời gian ngắn nhất đến được Lang Trại Câu, truyền đạt lại
mệnh lệnh công tử.
Đến đêm.
Lý Thông thở hào hển, cảm giác mông hơi đau. Đường đi quá khó khăn, ngồi
trên lưng ngựa, mông bị nảy đến khó chịu.
Nhìn về nơi xa.
Phía trước trại đèn đuốc sáng choang.
"Người nào, xưng tên."
Một bóng người trên thân cây nhảy xuống, âm trầm nói.
Trong đêm tối.
Binh khí trong tay đối phương tản ra hàn quang lạnh lẽo âm u.
Lý Thông nói: "Là ta, Lý Thông của Trần gia."
"Hóa ra là Lý giáo đầu, mời vào."
Quả nhiên là như vậy.
Lang Trại Câu cùng Trần gia có liên hệ mật thiết.
Lý Thông tiến vào Lang Trại Câu, thấy hai bên có không ít xe ngựa hàng
hóa. Rất nhiều thổ phỉ đang dỡ hàng, hiển như là đi ra ngoài hành động
toàn thắng, thu hoạch rất phong phú.
Đi vào trong nhà.
Trung Nghĩa Đường.
Một nam tử ngồi ở chủ vị, mặt áo da thật dày, đầu trọc, khóe mắt có một
vết sẹo kéo dài đến khóe miệng, kinh khủng dữ tợn, dù y đã là cường giả
võ đạo lục trọng, trong lòng cũng hơi hoảng sợ.
Cảm giác mình đối mặt không phải một người mà là một con hùng sư.
Xung quanh ngồi không ít người.
Đây đều là tinh anh của Lang Trại Câu.
Lý Thông ôm quyền nói: "Đại đương gia, công tử lệnh cho ta nói với các
ngươi xuất sơn, huyết tẩy Võ Đạo Sơn."
Đại đương gia không mở miệng.
Nhưng người ngồi ở phía dưới nói: "Võ Đạo Sơn? Không phải chỗ đó đã sập
tiệm sao? Sao lại khai sơn rồi?"
Bọn họ đều biết Võ Đạo Sơn.
Chính là một câu chuyện tiếu lâm.
Tùy tiện ai cũng muốn khai sơn lập phái, còn phát tiền tháng cho đệ tử,
thật sự là buồn cười.
"Tất cả câm miệng."
Đại đương gia mở miệng, thanh âm rất nặng, khiến người có cảm giác không
thể kháng cự, nói: "Nếu là công tử phân phó, vậy Lang Trại Câu ta nhất
định phải hoàn thành thật tốt mới được."
"Lão Nhị, lão Tam, các ngươi mang người trở về cùng Lý giáo đầu, huyết
tẩy Võ Đạo Sơn. Trên đường trở về thuận tiện cướp các thôn trang xung
quanh Giang Thành, cướp ít nữ nhân về. Gần đây trong trại có thêm không
ít anh em, nữ nhân không đủ rồi."
"Dạ, đại ca."
Lão Nhị đứng lên nói, trong mắt lóe lên ánh sáng điên cuồng.
Lão Nhị này thân thể hơi gầy, nhưng dáng dấp ngũ quan cực kỳ rắn chắc,
khiến người có cảm giác thâm độc.
Lý Thông cau mày, nói: "Đại đương gia, cướp bóc các thôn trang quanh
Giang Thành có chút không hay."
Đúng là như vậy.
"Ha ha ha."
Đại đương gia cười, nói: "Có gì không hay? Lang Trại Câu ta chỉ cần rời
núi, vậy nhất định phải mang đồ trở lại. Võ Đạo Sơn có thể có cái gì chứ?
Không có gì, ta cũng không thể để các huynh đệ uổng công đi ra ngoài một
chuyến."
Lý Thông gượng cười.
Chết tiệt.
Nghĩ nhiều như vậy làm gì.
Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của công tử là được, quan tâm gì những thôn
trang kia. Cùng lắm xảy ra chuyện thì lại tới thông báo cho Lang Trại
Câu, Giang Thành muốn ngăn chặn thổ phỉ, các ngươi ổn định chút, đừng
cứng rắn.
Dù sao chuyện này không phải chưa từng phát sinh.
Quen rồi là tốt.
Lý Thông nói: "Vậy mời các vị đương gia cùng ta trở về Giang Thành. Võ
Đạo sơn tổng cộng có sáu người, không có gì to tát."
Tam đương gia khinh thường nói: "To tát? Dù là Võ Đạo Sơn trước kia,
chúng ta cũng tới lui tự nhiên, còn cản trở được sao?"
Lang Trại Câu chính là tự tin như vậy.
Bọn họ bách chiến bách thắng.
Cướp đoạt thương đội, lại không gặp chuyện gì bất lợi, cho dù có gặp cao
thủ, cũng chém chết, căn bản không ngừng nghỉ.
Lý Thông nói: "Đó là đương nhiên, Lang Trại Câu các vị thực lực cường
đại, Võ Đạo Sơn sao có thể so sánh. Chẳng qua công tử không có biện pháp
xuất thủ, nếu không sao có thể làm phiền các vị."
Gã đã sớm thấy Lang Trại Câu rất khó chịu.
Tên nào tên nấy đều rất khó chịu.
Ta thân là giáo đầu của Trần gia, còn không có khó chịu vậy. Thật đúng là
bực mình.
Xem ta trở về có tố cáo với công tử không?
Đại đương gia nói: "Chuyện của công tử chính là chuyện của chúng ta. Được
rồi, không nói nhiều, nhanh lên đường đi Giang Thành, sớm vì công tử giải
quyết những mối họa trong đầu này."
Nhị đương gia cùng Tam đương gia triệu tập ba mươi huynh đệ, mang theo
đao tốt, cưỡi ngựa đi.
Mang theo ba mươi người là đủ.
Uy danh của Lang Trại Câu bọn họ lừng lẫy bên ngoài, khiến người nghe
thấy mất mật. Chỉ e không mấy người có bản lĩnh thấy họ rồi còn giơ đao
đối kháng.
Người đi rồi.
Sắc mặt đại đương gia lạnh dần.
"Đại ca, thực lực chúng ta mạnh như vậy, còn phải nghe lời Trần gia hắn
làm gì." Có người nói.
Bọn họ cho rằng bản thân rất mạnh.
Căn bản không cần phải nghe lời bất kỳ kẻ nào.
Nhất là gã công tử Trần gia kia luôn coi bọn họ như chân chó mà sai sử.
Thật khiến cho người không thoải mái.
Đại đương gia nói: "Còn chưa đủ."
Ban đêm.
Lâm Phàm nghiên cứu tiểu phụ trợ.
Tự thân năng lực đã rất mạnh.
Thể phách: 240 (võ đạo bát trọng)
Nội lực: 240 (võ đạo bát trọng)
Tâm pháp: Tử Dương Tứ Thánh Knh (thập trọng thiên)
Công pháp: Hổ Sát Đao Pháp (phản phác quy chân), Ngự Trùng Thuật (nhập
môn), Bất Động Minh Vương Thể (chưa nhập môn), Lôi Đao Tứ Thức (đăng
phong tạo cực), Hỗn Nguyên Toái Ngọc Thủ (dung hội quán thông)
Điểm nộ khí 3740
Cầm thanh đao mang từ U Thành tới, nắm trong tay, nhất thời, trên lưỡi
đao có một tầng màng bám vào, đó là đao mang, Lôi Đao Tứ Thức rất mạnh,
có thể bổ ra tia chớp lửa.
Ông!
Nội lực rót vào.
Đao mang lớn tới mức tận cùng, trong nhà được chiếu sáng ngời .
Thu công.
Đao mang tiêu tán, hết thảy khôi phục lại bình tĩnh.
"Ta biết ta rất mạnh, nhưng không có chỗ thi triển, thật nhức đầu."
Lâm Phàm cảm thán. Hắn hiện giờ thật sự rất mạnh, không phải đang khoác
lác mà là thiên chân vạn xác.
Vốn tưởng xuất môn mới có thể có dất dụng võ.
Nhưng hiện thời nhìn lại.
Vẫn là mình nghĩ quá nhiều.
Chuyện Võ Đạo Sơn có võ lực là có thể giải quyết sao?
Chỉ có tiền mới có thể, còn có đầu óc.
Nhưng không rõ tại sao.
Hắn luôn có cảm giác bị cha đưa đi, có vẻ như không muốn hẳn phải trải
qua chuyện gì đó.
Tình thương của cha thật vĩ đại, hắn cũng cảm động lây.
"Lúc chân chính bạo loạn, tiền bạc và đầu óc đều không có tác dụng, thứ
thật sự hữu dụng rốt cuộc vẫn là võ lực."
Đầu hắn xoay chuyển, nhớ lại một ít chuyện xảy ra trước kia.
Đột nhiên có chút hiểu ra.
Chưa từng thấy cha có khát vọng với tiền bạc, thậm chí còn không có chút
dao động nào.
Bất kỳ người nào, nếu có loại hành động này, vậy chỉ có hai khả năng.
Một là người mù.
Một là biết tiền bạc vô dụng.
Hắn không biết tại sao đầu óc ngày càng linh hoạt. Trước kia không phải
như vậy, dường như sau khi tăng cấp Tử Dương Tứ Thánh Kinh thì có biến
hóa như vậy.
Có lẽ công pháp này càng tu luyện càng thông minh, rất có thể.
Nhưng hắn không thích đầu óc quá thông minh.
Nếu không thực lực đã mạnh, đầu óc lại thông minh.
Vậy còn cho người ta cơ hội sống không?
Bên trong Giang Thành.
Trần Thánh Nghiêu lạnh lẽo nhìn Võ Đạo Sơn ở phương xa.
Ngày mai, chậm nhất cũng chỉ là ngày mai, nơi đó sẽ trở thành biển lửa.
Chọc Trần Thánh Nghiêu ta.
Ngươi cũng không nhìn thử xem ta là ai?
Bản công tử rất nhỏ mọn.
Ngày hai mươi tháng bảy!
Sáng sớm.
Hí!
Ở nơi cách xa Giang Thành, đám thổ phỉ Lang Trại Câu cưỡi ngựa cả đêm,
rốt cuộc đã tới mục tiêu.
Lý Thông nói: "Các vị, ta không tiện xuất hiện, hiện giờ về thông báo với
công tử. Chuyện kế tiếp liền trông vào các vị rồi."
"Nhưng ta hy vọng các vị có thể hành động vào buổi tối, như vậy sẽ không
có động tĩnh quá lớn."
Sau đó, Lý Thông cưỡi ngựa rời đi.
Ở cùng một chỗ với đám thổ phỉ này, nếu bị người khác nhìn thấy sẽ không
tốt lắm.
Đao kia trong tay có khi lại phải nhuốm máu rồi.
"Xì, chơi đùa gì thế, buổi tối mới hành động, Lang Trại Câu ta không có
kiểu nói đó, ban ngày mới oai phong." Nhị đương gia khinh bỉ nói.
"Ha ha ha..."
Đám thổ phỉ bị Nhị đương gia chọc, cười lớn.
Những thổ phỉ khác có thói quen buổi tối mới hành động.
Nhưng Lang Trại Câu bọn họ không như vậy. Phải càng sáng càng tốt, nếu
không làm sao biết là ai làm.
"Đi, huyết tẩy Võ Đạo Sơn, giết thống khoái một chút, kết thúc rồi thì
liền đi cướp đoạt thôn trang, cướp mỹ nhân đi."
"Giá!"
"Giá!"
"Giá!"
Thúc ngựa lao nhanh, một mảnh bụi bặm mù mịt cuốn lên.
Phương xa.
Có người dân đi ngang qua.
Khi thấy những kẻ đó, liền sợ đến mức tê liệt ngồi bệt xuống đất, đáy
quần có chút ẩm ướt.
"Thổ phỉ... Thổ phỉ tới."
Sợ hãi kinh hoảng, đồ đạc cũng không thu thập, đã chạy vào thành.
Hiện giờ y phải đi thông báo cho người khác.
Thổ phỉ Lang Trại Câu tới, phải cẩn thận.
Trên Võ Đạo Sơn.
Tiếng vó ngựa không ngừng, đám thổ phỉ của Lang Trại Câu không xuống
ngựa, trực tiếp cưỡi ngựa xông lên.
Cần khí thế như vậy.
Nghìn quân khó ngăn lại.
Nhìn một cái đã hết hồn hết vía, sợ tè ra quần.
Thổ phỉ Lang Trại Câu gào thét như quỷ khóc sói tru, vung binh khí trong
tay, đã chuẩn bị đầy đủ trước khi cướp bóc.
Trước đây khi xông vào thôn trang, chúng cũng dùng bộ dạng như vậy.
Toàn bộ người trong thôn trang kia khi đó đều mờ mịt, sợ ôm đầu trốn chui
trốn lủi như chuột, không có chút bản lĩnh nào để ngăn cản.
Trên núi.
Tất cả mọi người đều ngừng công việc trong tay.
Ở đâu ra tiếng vó ngựa, lại còn có âm thanh quỷ khóc sói tru này nữa.
Trời ạ.
Những âm thanh này vang lên vào ban ngày ban mặt thật dọa khiếp người.
Rất nhanh.
Một loạt bóng người xuất hiện.
Người cao ngựa lớn, khí thế hung hăng.
"A! Là thổ phỉ."
"Thổ phỉ Lang Trại Câu tới."
"Sao chúng lại tới."
Những người dân tới làm công đều sợ đến mất vía.
Bọn họ sợ nhất là thổ phỉ.
Những kẻ này đều giết người không chớp mắt.
Dân thường chạy trốn khắp nơi.
"Không muốn, ta tới kiếm chút tiền lẻ, lại phải bồi cả mạng vào, thật quá
thua thiệt."
"Ô ô ô..."
Đao còn chưa hạ xuống, người dân đã bắt đầu kêu thảm đến tê tâm liệt phế.
Có lẽ đây chính là tình huống trong truyền thuyết, sợ đến mức có thể tự
dọa chết bản thân.
Trương đại tiên nói: "Các vị lục lâm hảo hán, chúng ta nước sông không
phạm nước giếng, có chuyện gì cứ nói, không cần động đao động thương."
Nhị đương gia lập tức nhảy xuống, nói: "Ngươi cút ngay, nghe nói Võ Đạo
Sơn có chưởng môn mới, bảo hắn ra đây."
Đám thổ phỉ nhìn tình huống hỗn loạn trên Võ Đạo Sơn, lòng tràn đầy đắc
ý.
Thấy không?
Đây mới đúng là thổ phỉ.
Cái gì cũng chưa làm, chỉ cần đứng ở đó cũng có thể dọa chết một đám
người.
Trương đại tiên cảm giác thật mất mặt.
Dù nói thế nào, bây giờ ông cũng là phó chưởng môn, có chút mặt mũi. Các
ngươi là thổ phỉ cũng không thể lớn lối như vậy chứ.
"Ta là phó chưởng môn. Chưởng môn không có ở đây, Võ Đạo Sơn tất cả đều
do ta phụ trách. Các ngươi có chuyện cứ nói, hiện tại ban ngày ban mặt,
ta không tin các ngươi dám động thủ." Trương Đại Sơn nói một tràng.
Leng keng!
Một cây trường đao liền cắm ở trước mặt Trương Đại Sơn.
"Không dám động thủ? Ngươi chắc chắn chứ?" Nhị đương gia mặt âm trầm hỏi.
Một giọt mồ hôi xuất hiện trên trán Trương Đại Sơn.
Chết tiệt.
Ta mới nói một chút thôi mà.
Có nói chắc chắn ngươi không dám động thủ đâu.
"Chuyện gì? Sáng sớm không ngủ, chạy đến đây làm chuyện xấu gì?" Lâm Phàm
đột nhiên bị đánh thức.
Cũng không xem bây giờ là giờ nào.
Súc sinh sao?
Các ngươi không ngủ, cũng phải để cho người khác ngủ chứ.
"Công tử, mặc quần áo vào, trời lạnh."
Cẩu Tử cầm quần áo đuổi theo, công tử hiện tại mặc quần áo ngủ, lạnh thế
này, nếu bị cảm mạo thì phải làm sao?
Lâm Phàm một bụng nộ khí, đang ngủ bị đánh thức, thật bực mình.
Nhị đương gia nói: "Ngươi chính là chưởng môn tân nhiệm của Võ Đạo Sơn?"
Lâm Phàm mở miệng mắng to: "Mới cái con khỉ, đám khốn kiếp các ngươi có
phải bị bệnh nên đầu óc bị rỗng không? Sáng sớm không có việc gì làm liền
quỷ khóc sói tru, quấy rầy mộng đẹp của người khác, các ngươi tự tìm chết
phải không?"
Viên Thiên Sở kinh hãi.
Cho tới giờ chưa từng thấy Lâm Phàm nổi nóng như vậy.
Chẳng lẽ đây chính là diện mạo thật sự của Lâm Phàm? Khi một người thần
trí đang mơ hồ sẽ biểu hiện tính cách thật của mình.
Có thể.
Rất có thể.
Nhị đương gia bị Lâm Phàm mắng liền sứng ốt.
Cho tới giờ chưa ai dám nói như vậy với hắn.
Điểm nộ khí +666.
Đám thổ phỉ sau lưng y cũng kinh ngạc nhìn Lâm Phàm.
Tân chưởng môn này được nha.
Hay là đầu óc có vấn đề, không thấy rõ tình huống hiện tại ra sao?
Người dân không dám nói nhảm.
Chưởng môn tân nhiệm à, ngươi có thể đừng bá đạo như vậy được không? Đây
chính là thổ phỉ của Lang Trại Câu, rất hung mãnh. Ngươi chọc giận chúng
như vậy, lát nữa liền liên lụy tới chúng ta.
Chúng ta thô lậu giả chết là hy vọng đối phương sau khi giết chết các
ngươi, có thể bỏ qua cho chúng ta đó.
Giờ ngươi như vậy chính là không buông tha bất cứ ai rồi.
"Ha ha ha, Nhị ca, ta thấy hắn chính là một tên ngu."
Tam đương gia cười lớn, cười không ngừng được, có lẽ chưa từng thấy tình
cảnh như vậy.
Điểm nộ khí +777.
Thể diện của Nhị đương gia trước mặt các huynh đệ bị mất hết, làm sao
được?
"Tìm chết."
Nhị đương gia gầm lên, trực tiếp vọt tới. Đánh ra một chưởng, trên thủ
chưởng có một quầng sáng, tu vi võ đạo không kém, ít nhất cũng lục thất
trọng.
Phanh!
Lâm Phàm vận chuyển Hỗn Nguyên Toái Ngọc Thủ, vỗ ra một chưởng.
Rắc rắc!
Một luồng sức mạnh rất lớn truyền tới, Nhị đương gia lui về phía sau mấy
bước, tay đau dữ dội, thần sắc ngưng trọng, nói: "A a, còn tưởng ngươi
ngu thật, hóa ra là có chút bản lĩnh. Nhưng dù vậy thì hôm nay ngươi cũng
phải chết."
"Lên cho ta, không chừa lại một con gà con chó nào trên Võ Đạo Sơn."
Tâm tình Lâm Phàm không tốt lắm, nói: "Biểu đệ, đánh cho ta, người giữ
lại, ngựa cũng giữ lại."
Chu Trung Mậu đã sớm phải nén giận.
Đám thổ phỉ ngông cuồng này không coi biểu ca nhà ta ra gì. Muốn giữ lại
mạng cho các ngươi thì thật có chút khó chịu.
Phanh!
Chu Trung Mậu đạp mạnh xuống đất, mặt đất hiện lên vết nứt.
Trong nháy mắt xuất hiện trước mặt đám thổ phỉ.
Gầm nhẹ một tiếng.
Chợt bộc phát tiếng gầm thét kinh người.
Tuấn mã liền quỳ chân trước xuống đất, đám thổ phỉ trên lưng nghe tiếng
gầm đó, đầu óc mơ hồ, toàn bộ đều lập tức ngã xuống.
Chỉ thấy Chu Trung Mậu hai tay ôm trước ngực, cả người khí thế sôi trào,
nội lực hùng hậu tràn ra ngoài.
"Càn Khôn Nghịch Chuyển."
Bộ dáng như vậy lại có chuyện kinh người xảy ra.
Đám thổ phỉ chỉ cảm thấy không khống chế được bản thân, cùng tụ lại phía
trung tâm
Chu Trung Mậu hai tay ôm trước ngực, tựa như một quả cầu, trực tiếp nắm
đám thổ phỉ này vào tay.
"Đây là võ công gì?"
Nhị đương gia kinh hãi, tựa như gặp phải quỷ.
Chúng chưa từng thấy công phu thần bí khó lường như vậy.
Cả người cũng chưa đụng tới nha.
Phanh!
Phanh!
Phanh!
Đám thổ phỉ chỉ thấy như có lực đè tựa nghìn quân trên người, không thể
động đậy.
Lâm Phàm lười nhìn.
"Bắt lại, chờ ta ngủ ngon lại tới từ tốn thu thập bọn chúng."
Hắn cũng không thèm nhìn đám thổ phỉ này lấy một cái, trực tiếp xoay
người rời đi.
Ta còn muốn về ngủ mà.
Đám thổ phỉ nhìn Chu Trung Mậu, tên to con nhìn thật thà lại có điểm ngu
ngốc, rốt cuộc là ai?
Còn tên chưởng môn tân nhiệm kia có ý gì?
Sao có cảm giác hoàn toàn không coi người Lang Trại Câu chúng ta ra gì?
Mẹ nó!
Bại quá nhanh rồi.
Trần Thánh Nghiêu ngươi rốt cuộc là chọc phải người nào.
Chúng ta toàn quân đều bại.
Không nói Nhị đương gia.
Chỉ nói Tam đương gia, y cũng từng suy xét chuẩn bị bộ dáng hay thủ đoạn
nào để giết người Võ Đạo Sơn.
Thậm chí ngay cả quá trình cụ thể cũng nghĩ xong rồi.
Vậy nhưng sau khi rơi từ trên ngựa xuống, y biết xong đời rồi.
Quả nhiên như vậy.
Ngay cả đao cũng chưa rút ra đã bị dính đòn.
Mất thể diện nha.
Lúc này, Chu Trung Mậu đứng trước mặt chúng, không thèm để ý tới chúng.
"Các ngươi thật làm phiền người khác, biểu ca ta không thích bị quấy rầy
lúc ngủ."
"? ? ?"
"? ? ?"
Huynh đệ, chúng ta tới tàn sát trên dưới Võ Đạo Sơn, ngươi lại còn bảo
chúng ta biểu ca ngươi không thích bị quấy rầy lúc ngủ.
Có thể cho chúng ta chút thể diện được không?
Căn bản không coi chúng ta ra gì đúng không?
Trần gia.
"Công tử, ta đã trở lại. Tối nay Lang Trại Câu động thủ là có thể thấy
lửa khói ngập nửa góc trời rồi." Lý Thông nói.
Trần Thánh Nghiêu gật đầu, nói: "Tốt lắm."
Trong lòng y hết sức vui thích.
Lang Trại Câu thủ đoạn tàn nhẫn, trên dưới Võ Đạo Sơn đừng nghĩ có người
còn sống.
Đột nhiên.
Có nô bộc đi vào, hơi hoảng hốt nói: "Công tử, không xong, thổ phỉ Lang
Trại Câu xuống núi liền phóng về phía Võ Đạo Sơn."
"Cái gì?" Lý Thông ngẩn ra, hỏi: "Ngươi nghe ai nói?"
Chết tiệt!
Đã bảo buổi tối động thủ, các ngươi gấp cái gì.
Dù gấp cũng đừng để người ta thấy chứ?
Đây không phải là rước lấy phiền toái cho công tử sao?
Gã nô bộc nói: "Là một người dân nói, hiện tại người trong thành đều biết
thổ phỉ Lang Trại Câu xuống núi đến Võ Đạo Sơn."
Trần Thánh Nghiêu hít sâu một hơi, bảo gã nô bộc rời đi, sau đó nhìn về
phía Lý Thông, ánh mắt có chút không thân thiện.
Lý Thông nhìn thấy ánh mắt này, sợ hãi giật mình, nói: "Công tử, ta đã
bảo bọn họ buổi tối động thủ. Nhưng không nghĩ tới họ không nghe lời mà
lại lập tức động thủ."
"Công tử, nói thật, ta cảm giác Lang Trại Câu không nghe lời công tử. Bọn
họ nói sau khi diệt Võ Đạo Sơn, trên đường về còn phải cướp đoạt thôn
trang."
Sắc mặt Trần Thánh Nghiêu càng khó coi.
Tin tức Lý Thông mang về cũng không tốt.
Nếu là thật.
Vậy Lang Trại Câu muốn làm gì?
Tạo phản?
Tạo phản cái rắm. Y cũng không tin, cho bọn họ mười lá gan cũng không
dám.
Lý Thông nói: "Công tử, người có muốn đi Võ Đạo Sơn xem xét một chút
không?"
Trần Thánh Nghiêu nói: "Không đi, đi lại phiền toái. Không thể nhìn biển
lửa ban đêm thật quá đáng tiếc."
Lang Trại Câu không nghe theo phân phó của hắn, tự tiện hành động, khiến
hắn rất không vui.
Đợi lúc có thời gian phải đi Lang Trại Câu một chuyến, trò chuyện kỹ càng
với Đại đương gia xem hắn rốt cuộc có ý gì.
Dưới Võ Đạo Sơn.
Có một đám người ẩn nấp trong bóng tối.
"Các ngươi nói phía trên sẽ phát sinh chuyện gì?"
"Nhất định là một trận tử chiến, máu chảy thành sông, thi thể đều bị chém
thành nhiều mảnh."
"A, tàn nhẫn như vậy?"
"Tàn nhẫn? Đây là nơi nào chứ? Thổ phỉ Lang Trại Câu tàn nhẫn ở mức ngươi
không tưởng tượng nổi đâu. Kẻ ngu trong thành ngươi biết chứ? Trước kia
hắn không ngu, sau đó mới bị ngu đó."
"Chuyện đó ta có nghe nói. Hình như cha hắn bị thổ phỉ Lang Trại Câu đập
một gậy nát đầu, mắt thấy hiện trường liền bị kích thích nên mới thành
như vậy."
"Chà! Kinh khủng vậy sao?"
Trên Võ Đạo Sơn không có bất cứ động tĩnh gì.
Cứ tĩnh lặng như vậy.
Cũng không có tiếng kêu thảm thiết động trời, lại càng không có khói dày
đặc bốc lên.
Theo bọn họ, thổ phỉ Lang Trại Câu giết người phóng hỏa là chuyện thường.
Không thấy giết người thì thôi, nhưng cũng phải thấy chút lửa chứ.
Hay là lên trên Võ Đạo Sơn nhìn một chút xem tình huống cụ thể thế nào?
Cho bọn họ mười lá gan cũng không dám.
Những kẻ đó là ai?
Đều là thổ phỉ cùng hung cực ác. Chúng không muốn ngươi sống, ngươi chạy
còn không kịp, lại còn tự đưa tới cửa, không phải là tìm chết sao?
Trên núi.
"Nhị ca, chúng ta làm sao bây giờ?" Tam đương gia ngồi chồm hỗm dưới đất
hỏi.
Tình hình phạm vi rộng xung quanh coi như an toàn, tạm thời không có
chuyện gì.
Tình cảnh hôm nay là sự sỉ nhục với chúng ta.
Thổ phỉ Lang Trại Câu lại bị người ta bắt.
Không còn thể diện gì nữa.
"Đừng nóng, chúng không dám làm gì chúng ta đâu, nếu không sẽ bị Lang
Trại Câu chúng ta điên cuồng trả thù." Nhị đương gia nói.
Đây là niềm tin mù quáng của y đối với thực lực bên mình.
Lúc này.
Có tiếng bước chân truyền tới.
Đám thổ phỉ ngẩng đầu nhìn, chính là gã chưởng môn tân nhiệm sáng nay.
Thử nhìn một cái, không có gì đặc biệt, nhưng chính cái không đặc biệt
này lại khiến toàn quân chúng thảm bại.
"Người đều ở đây sao?" Lâm Phàm hỏi.
Chu Trung Mậu nói: "Biểu ca, đều ở đây."
Nhị đương gia đứng lên nói: "Chưởng môn Võ Đạo Sơn, hôm nay chúng ta
thua, nhưng chỉ cần ngươi thả chúng ta, sau này Lang Trại Câu cùng Võ Đạo
Sơn nước giếng không phạm nước sông, thế nào?"
Hung danh của Lang Trại Câu rất lớn.
Người bình thường chắc chắn biết nên làm thế nào.
Lâm Phàm nói: "Ta còn chưa bảo ngươi đứng lên thì ngươi đã đứng lên rồi.
Hơi càn rỡ, biểu đệ, đập gãy chân."
"Vâng."
Rắc rắc!
Tốc độ của Chu Trung Mậu rất nhanh.
Nhị đương gia không phản ứng kịp, khi cảm giác đau đớn từ hai chân gãy
lìa truyền tới, y mới phản ứng được, ta gãy chân rồi.
A!
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Nhị đương gia tê liệt ngã xuống đất, hai tay cũng không biết ôm cái chân
nào, dù gì cũng rất đau.
Sao có thể như vậy.
Thủ đoạn quá tàn nhẫn.
Điểm nộ khí +999.
Y không ghi hận Chu Trung Mậu, mà là hận Lâm Phàm, hắn mới là đầu sỏ.
Thật ác độc.
Viên Thiên sở thấy tất cả.
Thủ đoạn này rất lợi hại, lúc Lâm Phàm nói muốn đập gãy chân đối phương
thì không có chút dao động nào, tựa như nói một chuyện rất bình thường.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói: "Ta là một người nghiêm túc, ta hy vọng ngươi
cũng có thể nghiêm túc một chút với ta."
Nhị đương gia kêu thảm.
Tam đương gia mờ mịt nhìn Lâm Phàm.
Đám thổ phỉ còn lại hoảng sợ đến á khẩu không trả lời được, không nói ra
lời.
"Biểu đệ, phế võ công chúng đi." Lâm Phàm nói.
Chết tiệt!
Đám thổ phỉ luống cuống.
"Sao ngươi có thể làm vậy? Ngươi không thể phế chúng ta, Lang Trại Câu sẽ
không bỏ qua cho ngươi."
Chúng gào thét, tức giận mắng, nhưng không có tác dụng gì.
Chu Trung Mậu chỉ nghe biểu ca.
Xuất thủ rất nhanh.
Ba!
Ba!
Một chưởng một người, phế toàn bộ đám thổ phỉ này.
Căn bản cũng không nương tay.
Cảm giác bị người phế bỏ võ công không tốt chút nào. Nhất là Chu Trung
Mậu hủy diệt thô bạo như vậy, càng khiến người ta khó lòng chịu nổi.
Điểm nộ khí +222.
Điểm nộ khí +333.
...
Điểm nộ khí +888.
Bất kể là ai, nếu bị người phế bỏ võ cồng, đều sẽ tức giận đến tột đỉnh.
Mà điểm nộ khí của đám thổ phỉ này cũng không ít.
Đều lên tới giá trị tột cùng rồi.
Một hồi công phu như vậy liền trực tiếp tăng vọt đến hơn mười nghìn.
Thật sự rất kinh khủng.
Hắn giờ đã biết, đoàn kết chính là sức mạnh. Nhiều thổ phỉ như vậy đoàn
kết lại, sức mạnh kia đúng là đủ lớn để dọa người.
Trương đại tiên nói: "Hiền chất, hay đưa chúng vào thành đi."
Lâm Phàm nói: "Đưa vào thành làm gì? Ngươi không thấy Võ Đạo Sơn của
chúng ta đang lớn mạnh sao? Ba mươi hai lao động miễn phí hỗ trợ tu sửa
Võ Đạo Sơn là chuyện tốt biết bao, ngươi nói đúng không?"
"Đúng vậy."
Trương đại tiên gật đầu.
Đầu óc hiền chất thật sự đủ thông minh, sao ông không nghĩ tới biện pháp
này nhỉ?
Đúng vậy.
Lao động miễn phí.
Đắc tội cũng đắc tội rồi.
Còn sợ gì chứ?
"Hiền chất, ta có thể cho ý kiến không?" Trương đại tiên nói.
"Ừ? Xưng hô lại một chút." Lâm Phàm nói.
Trương đại tiên không biết làm thế nào, sao phải khách khí như vậy, ta là
thúc thúc của ngươi mà, đừng tính toán chứ, nhưng vẫn nói: "Chưởng môn."
Lâm Phàm nói: "Ngươi nói đi."
Trương đại tiên nói: "Ta nghĩ nên cho bọn chúng chút động lực. Nếu trong
ba ngày không tu sửa tốt Võ Đạo Sơn, liền chém, ngươi thấy sao?"
Mẹ nó.
Đám người các ngươi trước kia xem thường ta.
Xui xẻo rồi.
Đám thổ phỉ không để ý đến thống khổ, mắt mở to nhìn chằm chằm Trương đại
tiên.
Ngươi đúng là ma quỷ.
Lâm Phàm gật đầu, nói: "Ừ, đề nghị rất hay, cứ làm như vậy. Trong ba ngày
không làm xong, chém hết."
Chết tiệt!
Không phải chỉ một kẻ là ma quỷ, mà đều là ma quỷ hết.
Cứu mạng.
Đừng đùa mà.