Ta Không Muốn Nghịch Thiên A!

Chương 121: Tiêu diệt Lang Trại Câu

Chương 121: Tiêu diệt Lang Trại Câu

Biểu đệ đã trở về, vậy thì giải tán đi.
Lâm Phàm hơi đói bụng, hắn bảo Cẩu Tử đi chuẩn bị đồ ăn ngon.
Hắn đang nhớ U Thành, nhớ cha của mình.
Viên Thiên Sở đuổi kịp Trương đại tiên, nói; "Chuyện lúc trước ngươi nói,
bây giờ còn tính không?"
Trương đại tiên nghi ngờ hỏi: "Cái gì? Ta nói cái gì?"
Hắn ta lộ vẻ nghi hoặc, như kiểu tiểu bằng hữu ngươi đang nói cái gì? Ta
không phải người thông minh, ngươi có thể nói rõ ràng cho ta nghe không?
Viên Thiên Sở nói: "Ngươi đã nói, nếu như Lang Trại Câu đưa ngân phiếu
tới, ngươi sẽ nhường lại vị trí phó chưởng môn cho ta, ngươi đã nói câu
này."
Tên tiểu tử tốt nhà ngươi có tâm địa bất chính, lại còn muốn tranh đoạt
chức phó chưởng môn với ta nữa.
Trương đại tiên ngây ngô nói: "Có sao? Ta không hề nói câu này, bây giờ
ngươi còn trẻ tuổi hà tất phải tranh cướp với người trung niên như ta, ta
tuổi tác đã già nên trí nhớ không tốt, ngươi thật sự cho rằng ta là người
tùy tiện như vậy? Người nào cũng có thể ức hiếp?"
Sau đó hắn vỗ vai Viên Thiên Sở và nói: "Người trẻ tuổi, đừng mơ tưởng xa
vời làm việc cho tốt, tất cả mọi thứ sau này ắt sẽ có."
Mẹ kiếp!
Viên Thiên Sở tức giận muốn đánh Trương đại tiên.
Đúng là tên mặt dày!
Rõ ràng đã nói qua câu nói này vậy mà bây giờ trở mặt không nhận.
"Rất tốt."
Viên Thiên Sở không muốn nhiều lời sau đó y bỏ đi.
Y đã nhìn ra Trương đại tiên và tên họ Lâm rất giống nhau, tâm cơ thâm
sâu cho dù có nói chuyện trước mặt nhưng bọn chúng cũng không thừa nhận.
Ai tin thì người đó là ngu đần.
Trương đại tiên nhìn theo bóng lưng của Viên Thiên Sở, cười cười, người
trẻ tuổi bây giờ chính là nghĩ quá nhiều, phải sống trong hiện thực chứ.
Ta có nói câu này sao? Khẳng định không có.
Bây giờ, Võ Đạo Sơn có ba vạn lượng ngân phiếu đầu tư, tiền đồ phía trước
rộng lớn. Lang Trại Câu cũng chạy trốn không dám thâm nhập vào
Tương lai này……………. Ha ha! Càng nghĩ càng muốn rồi.
Tại Hoàng gia!
"Không thể nào mạnh như vậy, cường đại như vậy?"
Hoàng Bác Nhân sau khi biết được Lang Trại Câu đã rút lui, cả người gã
đều thẫn thờ kinh ngạc
Ngươi dám tin không? Dù sao gã không dám tin.
Chuyện này so với thiên quân vạn mã tiến đánh Giang Thành, Giang Thành rõ
ràng rất yếu cơ bản không có hi vọng chống đỡ nhưng vào lúc này thiên
quân vạn mã lại bỏ chạy.
Nếu bên trong không có chút chuyện gì đó, gã sẽ không tin.
Dã tâm của Trần Thánh Nghiêu có bao nhiêu?
Đúng thật rất nhỏ, tuyệt đối không phải gã bảo Lang Trại Câu rời đi. Cho
nên trong này để lộ ra một tin tức.
Võ Đạo Sơn không tầm thường
Mẹ kiếp!
Hoàng Bác Nhân cảm thấy hối hận, Lâm Phàm hai lần bảo gã đầu tư vào Võ
đạo sơn nhưng gã không chịu, bây giờ nghĩ lại hối hận không kịp, một cơ
hội tốt như vậy đã vụt mất.
Nếu như cho gã một cơ hội nữa, gã nhất định không chút do dự mà đầu tư.
Gã bây giờ rất muốn nhìn thấy sắc mặt của Trần Thánh Nghiêu
Có lẽ so với ăn phân còn xấu hơn
Ha ha!!!!!
Thoải mái! Tay có chút ngứa, ta muốn mài mực viết chữ, những bức thư pháp
treo trong thư phòng đều là tác phẩm xuất sắc của gã.
Với địa vị của gã thì những tác phẩm xuất sắc này có rất nhiều người muốn
tranh đoạt. Nếu như không có địa vị của Hoàng gia thì những tác phẩm xuất
sắc này của gã chỉ dùng để chùi đít.
Trung Nghĩa đường, Lang Trại Câu.
Sau khi Đại đương gia quay trở về đã để cho tất cả các huynh đệ nghỉ ngơi
thư giãn, nhưng nghĩ đến có một huynh đệ chết thảm thì bọn chúng rất đau
lòng và lo lắng sợ hãi
Quá kinh khủng!
Người kia giống như là ma quỷ.
Đại đương gia là người sĩ diện, hắn ta không nói bản thân đánh không lại,
cũng không nói nhiều lời vô ích. Nói thẳng ra chúng ta đúng là bị Trần
gia chơi một vố rồi.
Nhị đương gia đau lòng nói: "Đại ca, cục tức này chúng đệ nuối không
trôi."
Tu vi đã bị phế sau này sẽ là phế nhân, hắn ta không còn mặt mũi ngồi
trên vị trí này nữa
Tam đương gia nói: "Không sai, chúng ta quay về giết chúng."
"Quay trở về giết chúng."
"Quay trở về giết chúng."
Đông đảo huynh đệ đang thét gào, bọn chúng không kìm nén được cơn tức
giận
Sắc mặt Đại đương trầm tư nhìn đám huynh đệ của mình, tâm tư kìm nén
trong lòng của bọn chúng, hắn ta đều nghe thấy
Hắn ta chỉ muốn nói: “Mẹ kiếp các ngươi có thể giữ trật tự không?”
Nhưng những lời này không thể nói ra
Tứ đương gia nói: "Tất cả mọi người trật tự để đại đương gia nói."
Tất cả mọi người nhìn về phía đại đương gia, ánh mắt đỏ như những ngọn
lửa. Tất cả mọi người đã chuẩn bị kỹ càng chỉ cần ra lệnh một tiếng thì
bọn chúng mài đao xoèn xoẹt, sau đó quay lại chém giết
Đại đương gia đến, nói: "Các vị huynh đệ, hành động lần này chúng ta đã
thất bại, nhưng thất bại không phải bởi vì Võ Đạo Sơn mãnh mẽ mà do Trần
gia muốn tiêu diệt chúng ta."
Xôn xao bàn tán! Tất cả mọi người kinh hãi nhìn về phía đại đương gia.
Có ý gì đây? Trần gia tại sao lại muốn tiêu diệt bọn chúng?
Bọn chúng biết rõ Lang Trại Câu và Trần gia có mối quan hệ, hoặc là nói
ban đầu người đứng đằng sau khống chế điều hành Lang Trại Câu chính là
Trần gia, nhưng sau khi xuất hiện nhân vật đại đương gia thì mối quan hệ
giữa Trần gia và Lang Trại Câu dần dần có sự thay đổi
Tứ đương gia nói: "Đại ca, huynh nói là Trần gia muốn giết chúng ta?"
Đại đương gia nói: "Không sai, tình hình trên Võ Đạo Sơn chúng ta cũng
không hiểu, tất cả mọi chuyện đều do Trần gia thúc giục chúng ta hành
động. Nếu như để chúng ta biết rõ trên Võ Đạo Sơn có cao thủ như vậy,
liệu chúng ta còn có thể chủ quan như thế không?"
"Nhị đệ, tam đệ và còn nhiều huynh đệ khác sẽ không xảy ra chuyện."
"Ta hận không thể giết chết tên khốn kiếp Trần gia."
Đại đương gia thật sự rất phẫn nộ, khởi nguồn mọi chuyện đều do Trần gia.
Nếu như không phải bọn chúng không báo cáo tình hình chính xác thì sẽ
không xảy ra việc này
Tứ đương gia nói: "Đại ca, nếu đã như thế, vậy sau này chúng ta phải làm
sao? Trần gia muốn đối phó Lang Trại Câu, chỗ chúng ta bây giờ đang rất
nguy hiểm."
Ngũ đương gia nói: "Sợ cái gì, hắn có giỏi thì đến đây, qua bao nhiêu năm
như vậy chúng ta đã cướp không ít đồ vật cũng không biết đã phân chia cho
Trần gia bao nhiêu? Bây giờ hắn muốn qua cầu rút ván? Cùng lắm chúng ta
liều sống chết với hắn."
Tứ đương gia nói: "Ngũ đệ, uống rượu của ngươi đi"
Sau đó hắn ta nhìn về phía đại ca nói: "Đại ca, đệ cho rằng chúng ta nên
dẫn theo các huynh đệ rời khỏi nơi này, Trần gia ở Giang Thành có gốc rễ
thâm sâu, có thế lực cực lớn. Nếu như Trần gia muốn dùng thổ phỉ chúng ta
làm mục tiêu để tập hợp quân đội thì đám người chúng ta, căn bản không
đáng chú ý."
Ngũ đương gia nói: "Nhị ca, tam ca và còn có những huynh đệ kia, chúng ta
bỏ đi không tính toán nữa"
Dù sao hắn ta cũng không phục, nhị ca và tam ca võ đạo tu luyện đã bị
phế, thù này không báo toàn thân không thoải mái.
Nhị đương gia nói: "Ngũ đệ, nghe lời tứ ca, đệ ấy từng đọc sách cho nên
phần nào hiểu được đạo lý, không thể bởi vì trả thù cho chúng ta mà đẩy
các huynh đệ khác ở Lang Trại Câu xuống vực sâu.”
“Đại ca, đệ đồng ý những lời tứ đệ nói, chúng ta dọn đi, chỉ cần huynh đệ
chúng ta vẫn thì còn có cơ hội báo thù."
Đại đương gia nói: "Các vị các huynh đệ, các đệ nghĩ thế nào?"
Đám thổ phỉ nhìn nhau sau đó nói: "Toàn bộ nghe đại ca."
Đại đương gia nói: "Tốt lắm! Chúng ta nhanh chóng dọn đi, đợi thế lực
chúng ta hùng mạnh, tương lai ắt có thời cơ báo thù. Tiêu diệt Võ Đạo
Sơn, tiêu diệt Trần gia."
Ý nghĩ trong lòng của hắn ta cũng là đề nghị chuyển nhà, nơi đây không
thể ở lâu. Nhưng cứ như vậy rời đi thì sợ làm tổn thương đến nhị đệ và
tam đệ
Nhưng bây giờ Trần gia muốn tiêu diệt Lang Trại Câu, với thực lực này của
bọn chúng e rằng không có cách nào đối kháng với Trần gia như vậy các
huynh đệ sẽ hy sinh vô ích
Ban đêm! Lang Trại Câu rất yên tĩnh, có một bóng người chui ra từ lỗ chó
bên tường của Lang Trại Câu. Sau đó trong nháy mắt biến mất trong bóng
tối.
Sáng sớm Ngày hai mươi mốt tháng bảy.
Võ Đạo Sơn đang nghênh đón nhóm người thứ nhất đến
Những người làm công cho Võ Đạo Sơn đã quay trở về.
Nói đùa gì vậy? Sự việc của ngày hôm trước đã lan truyền rồi. Võ Đạo Sơn
đã thể hiện được thực lực kinh người. Bọn chúng lại trở về tu sửa Võ Đạo
Sơn.
Khí sắc của Trương đại tiên không tồi, rất thoải mái, hắn ta lập tức cho
những người đang làm công tranh thủ thời gian tu sửa Võ Đạo Sơn, hắn ta
không kịp chờ đợi muốn nhìn xem Võ Đạo Sơn khai trương, sau này càng ngày
càng thịnh thế
Đột nhiên! Hắn nhìn thấy chủ nhà đến
Trương đại tiên lập tức tiến lên và nói: "Hoàng công tử, ngọn gió nào đưa
người tới đây vậy?"
Đây chính là phú gia địa chủ, mặc dù Võ Đạo Sơn tạm thời không thiếu ngân
lượng nhưng làm cho chủ nhà thoải mái thì cũng có lợi
Hoàng Bác Nhân nói: "Trương phó chưởng môn, ta đến đây tìm Lâm chưởng
môn"
Gã muốn kiếm tiền, bây giờ đã nhìn thấy tương lai của Võ Đạo Sơn rất có
triển vọng, gã muốn đầu tư lớn. Hiện nay có một số môn phái cường mạnh,
những môn phái đó đều có bóng dáng của các thế gia hào môn.
Cũng không phải nói những môn phái đó là do hào môn thế gia khai lập.
Nhưng do những môn phái đó vừa thành lập thì đã có hào môn thế gia đến
đầu tư. Sau đó dần dần lớn mạnh hình thành đại môn phái. Thu hoạch của
hào môn thế gia cũng đã đến.
Võ Đạo Sơn khiến gã thấy được khả năng này, cho nên gã muốn tiếp tục đầu
tư vào vì tương lai của tử tôn hậu thế làm nên cơ nghiệp
"Mời, xin mời vào bên trong."
Trương đại tiên rất nhiệt tình nhưng chính là chữ 'Phó' nghe có chút
không hay. Nếu như có thể bỏ chữ 'Phó' đi vậy thì rất hoàn mỹ.
Nhưng mà không sao, tiếp tục cố gắng nói không chừng ngày nào đó cái chữ
'Phó' này có thể hoàn mỹ bỏ đi
Trương đại tiên dẫn Hoàng Bác Nhân đi vào trong. Hiện tại Võ Đạo Sơn có
chỗ đã tu sửa rất hoàn mỹ.
Đẩy cửa đi vào!
Đám người Lâm Phàm đang ngồi ở đó ăn điểm tâm, nhưng quan sát nhìn kỹ thì
thấy địa vị cao thấp của mọi người đã rõ ràng. Trong đó địa vị của Lâm
Phàm cao nhất, nhìn xem hắn ăn cái gì?
Tổ yến hầm sữa bò, bên trong còn có táo đỏ, còn có rễ sâm.
Chu Trung Mậu cũng ăn những thứ này, từng chén từng chén lớn. Nếu dùng
cách của Lâm Phàm mà nói, biểu đệ đang trong thời kỳ phát triển cần phải
chịu khó tẩm bổ
Hóa ra, Cẩu Tử cũng có thể ăn những thứ này, nhưng Cẩu Tử không muốn ăn
và cũng không thích ăn, hắn ta chỉ muốn làm hạ nhân tốt của công tử. Bây
giờ ở bên ngoài, một ngày ba bữa cơm đều do Cẩu Tử làm.
Thật đúng là chớ có xem thường Cẩu Tử, mặc dù ở Lâm gia không xuống nhà
bếp nhưng nấu nướng rất ngon. Về phần Lương Dung Kỳ và Viên Thiên Sở
trông rất thảm chỉ có bánh quẩy, bánh nướng, sữa đậu nành và cháo.
Hai người đó cắn miếng bánh quẩy nhưng con mắt nhìn chằm chằm vào Lâm
Phàm.
Không công bằng! Không công bằng chút nào!
Vì cái gì hai người chúng ta phải ăn những này, sao không suy nghĩ một
chút địa vị của chúng ta? Chúng ta ở U Thành cũng là công tử nhà giàu.
"Bọn người các ngươi là cầm thú, điểm tâm xong rồi, cũng không nói cho
ta, ta ở bên ngoài giám sát, các ngươi ăn uống thả cửa, quá đáng." Trương
đại tiên tức giận nói lớn
Quá hiện thực!
Những người này căn bản không nghĩ tới hắn ta.
"Oa, tổ yến! Ngon quá, lấy cho ta một ít."
Lúc Trương đại tiên chuẩn bị múc một bát, Chu Trung Mậu đập vào tay
Trương đại tiên và nói: "Biểu ca ta ăn, ngươi ăn những cái kia đi."
"Haiz, tên tiểu tử nhà ngươi, ngươi…………"
Trương đại tiên vốn muốn thuyết giáo vài câu nhưng khi nhìn thấy Chu
Trung Mậu lộ ra về hung dữ, hắn ta sợ rồi, coi như ngươi lợi hại, ta ăn
cháo vậy
Chu Trung Mậu trừng mắt nhìn Trương đại tiên sau đó nói: "Biểu ca, ăn
nhiều một chút, không được gầy”
Lâm Phàm lạnh nhạt nói: "Ừm."
Sau đó nhìn thấy Hoàng Bác Nhân thì cười nói: "Hoàng huynh, vừa sáng sớm
sao lại đếnVõ Đạo Sơn? Nào ngồi xuống cùng ăn một chút."
Hoàng Bác Nhân nói: "Lâm chưởng môn khách khí rồi, lần này ta tới là tìm
Lâm chưởng môn nói chuyện, huynh ăn trước đi, chờ huynh ăn xong chúng ta
trò chuyện tiếp."
Lương Dung Kỳ tiến đến bên tai Viên Thiên Sở nói: "Ta chịu đủ rồi, chuyện
này căn bản không công bằng."
Viên Thiên Sở húp cháo lạnh nhạt cười nói: "Chuyện không công bằng vẫn
còn nhiều đằng sau, với năng lực nhẫn nại của ngươi thì không nên ở cùng
một chỗ với chúng ta."
Lương Dung Kỳ cảm thấy những lời nói này nghe rất khó chịu
Có ý gì đây?
Nói ta không được?
Rất nhanh sau đó!
Lâm Phàm buông bát xuống, nói: "Biểu đệ, ta ăn no rồi, còn lại đệ ăn nốt
đi"
“Vâng đệ biết rồi"
Chu Trung Mậu nhấc lấy nửa nồi tổ yến còn lại uống ùng ục. Y tiêu hao
năng lượng quá nhiều rồi cần tẩm bổ, phải làm cho thực lực bản thân duy
trì trạng thái đỉnh cao.
Nhìn cảnh tượng này đám người Lương Dung Kỳ trong lòng đau đớn vạn phần
Lợn à? Có thể ăn như vậy.
Cũng không biết nhường cho chúng ta một ít?
Bên ngoài! Lâm Phàm và Hoàng Bác Nhân đi thong dong khắp nơi.
Một lúc sau!
"Hoàng huynh, có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi."
Lâm Phàm nói.
Hắn biết rõ Hoàng Bác Nhân đến đây là có ý đồ. Chắc là khoác lác một lúc,
sau đó nói tiếp tục đầu tư vào Võ Đạo Sơn.
Đương nhiên chuyện này cũng thoải mái, muốn đầu tư thì đầu tư thôi hắn
không chê tiền ít
Hoàng Bác Nhân nói: “Lâm huynh, ta muốn tiếp tục đầu tư vào Võ Đạo Sơn."
Võ Đạo Sơn khiến hắn ta nhìn thấy được tương lai.
Đợi sau này khi Võ Đạo Sơn trở nên lớn mạnh thì toàn bộ Hoàng gia sẽ một
bước lên mây
Hiện nay nếu hắn ta mang tiền của Hoàng gia đến trước mặt những đại môn
phái kia nói muốn đầu tư thì sợ là đến cơ hội vào uống trà cũng không có
đã bị đuổi ra ngoài
Còn có thể bị chửi một câu “Ngu đần”
Những đại môn phái kia không thể xem thường, sau khi phát triển thật sự
rất cường đại.
Trước mặt các đại môn phái kia, Hoàng gia căn bản không đáng nhắc tới.
Lâm Phàm nói: "Có thể, không có vấn đề."
Hoàng Bác Nhân nói: "Lâm huynh, thật chứ?"
Lâm Phàm cười nói: "Vạn phần chính xác, còn có thể giả sao."
Hắn muốn từ từ tận hưởng cuộc sống của phú gia công tử, cuộc sống hiện
tại không tồi, mỗi ngày vui chơi giải trí nhìn ngắm phong cảnh, nhìn
trời, thời gian cũng coi là thảnh thơi.
Hoàng Bác Nhân cười to nói: "Tốt rồi, thật sự quá tốt, lần này Hoàng gia
ta sẽ đầu tư cho Võ Đạo Sơn hai vạn lượng."
Đây đã viết sẵn rồi, Hoàng Bác Nhân xem ra thực sự xem trọng sự phát
triển của Võ Đạo Sơn
Hoàng Bác Nhân nói: "Lâm huynh, huynh yên tâm, sau này Hoàng gia vẫn sẽ
tiếp tục đầu tư vào Võ đạo sơn."
Lâm Phàm cười nói: "Tốt quá! Nhưng xin Hoàng huynh nhớ lấy, chuyện đầu tư
sẽ có rủi ro rất có thể đến cuối cùng chỉ là công dã tràng"
Hoàng Bác Nhân nói: “Ta hiểu rồi"
Trong lòng của Hoàng Bác Nhân rất hiếu kì chuyện đã xảy ra ngày hôm qua,
gã muốn biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đám thổ phỉ của Lang Trại
Câu tại sao lại rời đi?
Những chuyện này cũng không phải là bí mật gì.
Khi Hoàng Bác Nhân biết được Lâm Phàm tống tiền Lang Trại Câu ba vạn
lượng thì biểu hiện kinh ngạc và có chút tê dại.
Lợi hại! Thật sự là lợi hại.
Trần gia.
Tâm trạng của Trần Thánh Nghiêu không tốt, sắc mặt vẫn luôn trầm ngâm u
uất. Võ Đạo Sơn vẫn tồn tại như cũ, chuyện này đối với gã mà nói cực kỳ
khó chịu.
Không còn cách nào nữa vì Lang Trại Câu đã làm trái mệnh lệnh của gã,
chuyện này làm cho gã cảm thấy khó chịu nhưng cũng hết cách.
Sau khi biết được sự việc của Lang Trại Câu thì Trần gia Lão gia cũng
không đi tìm Trần Thánh Nghiêu
Dù sao, lão ta biết Lang Trại Câu muốn phản bội Trần gia cũng đủ rồi.
Nên giết! Không thể giữ lại
Lang Trại Câu là do gia chủ Trần gia đời trước thành lập để cướp tiền,
giúp tài phú của Trần gia lớn mạnh, dù sao Trần gia cũng xuất thân là thổ
phỉ đương nhiên biết rõ biện pháp kiếm tiền nhanh nhất là gì.
Hồi đó dễ dàng quản chế, tất cả mọi người không ai dám vi phạm mệnh lệnh
của Trần gia, tất cả bọn chúng nghe lời như những con chó. Hoặc có thể
nói, đây là chó của Trần gia nuôi. Nhưng bây giờ vị đại đương gia này có
chút không nghe lời, hắn ta muốn tự lập môn hộ vậy phải xem hắn ta có khả
năng này hay không ?
Nếu như không phải đã bố trí gian tế vào bên trong Lang Trại Câu sợ không
có cách nào để biết rõ sự tình
Ngày hai mươi hai tháng bảy!
Ban đêm!
Trần lão gia tự mình dẫn theo số lượng lớn người và ngựa ra khỏi thành,
cuối cùng biến mất trong màn đêm.
Lang Trại Câu.
Tối nay rất náo nhiệt nhưng chất chứa một nỗi buồn
Trung Nghĩa đường.
Đại đương gia nâng chén và nhìn tất các huynh đệ và nói: "Các vị huynh đệ
qua tối nay chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, rời khỏi nơi chúng ta đã sinh
sống lâu nay, nơi mà chúng ta đã quá quen thuộc, tất cả chúng ta cạn ly
nào và từ tối nay trở đi Lang Trại Câu chúng ta đã tự do không còn là
công cụ của kẻ khác"
"Cạn ly!" Rất phóng khoáng.
Tất cả đám thổ phỉ cũng nâng chén, sau khi uống xong thì bọn chúng ngẩng
đầu lên và nhìn đại đương gia để chờ đợi lời nói tiếp theo.
Đại đương gia nói: “Lang Trại Câu chúng ta đã biết rõ quy tắc, đã ở cùng
nhau chính là huynh đệ phải biết giúp đỡ cho nhau, nhưng nếu người nào đã
chán ghét những ngày tháng này thì hãy nói ra, ta thân là đại đương gia
đã từng hứa với mỗi một vị huynh đệ, nếu vị huynh đệ nào muốn rút lui, ta
sẽ cho một khoản tiền để các ngươi sống cuộc sống của mình, tuyệt không
ngăn trở cũng không có người dám ngăn trở bởi vì đó là thứ các ngươi nên
được hưởng"
"Bây giờ không có người nào muốn rút lui"
Mọi người trầm ngâm suy nghĩ
Tất cả mọi người cùng hô to: "Không có, chúng ta đều muốn đi theo đại
đương gia đến cuối cùng"
"Không sai, nếu ai muốn rút lui, ta xem thường hắn."
Đại đương gia nhìn mọi người một lượt rồi nói: "Tốt lắm! Các vị huynh đệ
chúng ta cạn chén rượu này."
Trong phòng khắp nơi toàn mùi rượu, tất cả mọi người uống một hơi cạn
sạch
"Còn có một chuyện nữa chúng ta trước đây đã cướp không ít tiểu nương tử,
nhưng đêm nay xem như là đêm Lang Trại Câu giải thể và cũng là đêm Lang
Trại Câu mới thành lập. Trước đây chúng ta đã nói giải thể không ép người
ở lại, tiểu nương tử nào nếu muốn đi sẽ cho bạc đầy đủ, tất cả đều có thể
rời khỏi. Tại đây ta cũng cảm tạ những tiểu nương tử kia đã giúp các
huynh đệ của ta ban đêm không cô đơn."
Lúc này, có người hô to: "Đại đương gia, tiểu tử nhà ta cũng đã ba tuổi
rồi những tiểu nương tử kia sớm đã trung thành, còn có thể rời đi đâu?
Nàng ta nếu muốn rời đi e rằng đến đâu cũng không tìm được kích cỡ vừa
với nàng ta"
"Ha ha ha. . ."
"Ha ha ha…."
Bọn thổ phỉ cười lớn.
"Ngươi cái tên này không biết xấu hổ, người ta đã sớm muốn rời xa ngươi,
có được hay không?"
"Đánh rắm, làm sao có thể."
Đại đương gia xua tay, nói: "Tốt, nếu đã như vậy thì tất cả dẫn theo,
chúng ta không vứt bỏ huynh đệ cũng không vứt bỏ các tiểu nương tử của
huynh đệ, chỉ cần là người của Lang Trại Câu chúng ta thì tất cả đều dẫn
theo."
Đột nhiên, Bên ngoài có tiếng ầm ĩ.
Tên thổ phỉ canh gác bên ngoài thét lớn: "Có địch tập kích" sau đó hắn
ngã quỵ xuống đất và liều chết
Ngũ đương gia giận dữ hét lên: "Mẹ kiếp! Các vị huynh đệ mau cầm vũ khí
lên để nghênh chiến"
Bên ngoài Lang Trại Câu lóe lên ánh sáng của những bó đuốc
Trần gia lão tử lạnh lùng nhìn đám thổ phỉ Lang Trại Câu. Lãothật không
muốn tự tay hủy đi nơi này, nhưng không còn cách nào khác, có người phản
bội vậy chỉ còn con đường chết. Đừng thấy Trần lão gia tuổi cao, nhưng
thủ đoạn tàn nhẫn lợi hại,
Trần lão gia phất tay, nói: "Giết!"
Một đám người ngựa cầm đao xông vào, một lúc sau những tiếng kêu thảm
thiết vang lên, ngay đến cả những đứa trẻ cũng không tha
"Tại sao có thể như vậy?"
"Ta không có chút sức lực nào cả?”
Đám thổ phỉ Lang Trại Câu phát hiện một sự thật kinh khủng, đó chính là
toàn thân bọn chúng một chút sinh lực cũng không có
Rất nhanh sau đó trận chiến trong trại dần dần trở nên tĩnh lặng
Đám người Đại đương gia bị bao vây lại, trên thân thể mỗi người đều mang
đầy thương tích
Trần lão gia cưỡi ngựa chậm rãi tiến tới, khuôn mặt lạnh lùng nhìn đại
đương gia và nói: "Tần Trung, ta thấy ngươi rất trung thành, để ngươi trở
thành đại đương gia, ngươi hồi báo lão phu như vậy sao?"
Đại đương gia con mắt đỏ bừng tức giận nói: "Trần Đạo Vân, ngươi đã hạ
độc bọn ta?”
Hắn ta đã phát hiện, bản thân hắn ta cũng đã trúng độc, toàn thân không
có lực khí.
Trần lão gia lạnh lùng nói: "Ngươi không phải một mực nói huynh đệ chúng
ta ư? Thế nào, cảm giác bị chính huynh đệ của mình hạ độc không tồi chứ?"
Sau đó một tên thổ phỉ đi về phía Trần lão gia
Ngũ đương gia tức giận nói: "Ngươi cái tên tạp chủng này"
Chỉ là đối với một tên thổ phỉ nhỏ bé mà nói, chửi thì chửi thôi dù sao
gã chính là nội gián được Trần lão gia an bài sắp đặt vào Lang Trại Câu.
Trần lão gia nói: "Ngươi nhớ kỹ cho ta, ta có thể nâng ngươi lên thì cũng
có thể giết ngươi, tất cả mọi thứ các ngươi có đều là do ta ban cho, phản
bội Trần gia chỉ có một con đường chết."
"Giết."
Đúng lúc này mấy tên thổ phỉ lao ra trong tay đang cầm số hàng lần trước
cướp được, đó chình là thuốc nổ. Bọn chúng đã buộc chặt ở trên người chạy
tới đối phương và thét lớn: "Đại đương gia, các huynh mau chạy để chúng
ta cản đường giữ chân bọn chúng lại."
"Hãy nhớ báo thù cho chúng ta”
Những tên thổ phỉ tức giận gào thét sau đó bọn chúng chạy về phía đám thị
vệ đang bao vây chúng và châm ngòi thuốc nổ
Bùng! Bạo nổ rồi!
Các bộ phận thân thể và máu tươi rơi đầy xuống mặt đất, đám thị vệ của
Trần lão gia chết rất nhiều, cục diện rất khốc liệt. Trần lão gia được
đám thị vệ bảo vệ đứng ở phía sau
"Hừ, muốn chạy?" Trần lão gia nhìn đám thổ phỉ đang chạy bước chân không
vững phất tay nói: "Đuổi theo!"
Đại đương gia không ngờ sự việc lại thành ra thế này. Hắn ta không lo
cùng Trần gia đấu đao đấu kiếm bởi vì không có gì mà sợ hãi. Nhưng không
nghĩ tới bản thân đã gây hại cho huynh đệ
Hạ độc! Thủ đoạn ti tiện bỉ ổi
Cho dù bọn chúng là thổ phỉ cũng không bao giờ dùng thủ đoạn hạ độc, với
tình hình hiện tại của bọn chúng căn bản chạy không nổi
"Tần Trung, còn chạy cái gì? Đừng chạy nữa! từ khi theo ngươi có ý định
phản bội lão phu thì vận mệnh các ngươi đã được quyết định rồi"
"Ai, không nỡ mà!"
"Chó nuôi nhiều năm như vậy cũng có chút tình cảm."
Trần lão gia cảm thán nói thì nói như thế nhưng mệnh lệnh kia vẫn rất rõ
ràng chính là giết.
Bọn chúng bị dồn ở sườn vách núi, phía dưới là vực sâu thẳm. Ban đêm
không nhìn thấy, nhưng cũng có thể nghe được tiếng vang vọng hung mãnh cỡ
nào
Tứ đương gia toàn thân đều là vết thương nói lớn: "Đại ca, chúng đệ không
kéo chân huynh, huynh hãy nhảy xuống đi như vậy vẫn còn một chút hi vọng
sống, nếu còn sống thì huynh hãy báo thù cho chúng đệ, để chúng đệ ngăn
cho huynh"
Ngũ đương gia nói: "Đại ca, kiếp này chúng ta làm huynh đệ đến đây, nếu
có kiếp sau chúng đệ vẫn theo huynh làm thổ phỉ còn làm huynh đệ với
huynh, huynh có muốn không?"
"Ha ha ha."
Tứ đương gia nói: "Ngũ đệ, qua nhiều năm như vậy câu nói này của đệ là
đúng nhất, mấy huynh đệ chúng ta kiếp sau vẫn đi theo đại ca làm thổ phỉ”
Đại đương gia nói lớn: "Muốn, muốn, tất cả đều muốn."
Nhị đương gia và tam đương gia cũng cười.
Sau đó bốn người liếc nhìn nhau, lặng lẽ gật đầu, nhấc mạnh thanh đao
trên tay phóng thẳng về phía Trần lão gia
"Đại ca, nhảy đi!"
Đại đương gia hai mắt đỏ ngầu, các huynh đệ đợi ta, báo thù xong thì ta
sẽ xuống dưới dó tiếp tục dẫn dắt các đệ đi làm thổ phỉ. Sau đó thả người
nhảy một cái xuống dưới vực sâu, toàn thân dường như bị bóng tối nuốt
trọn
Bốp bốp!
Bốp bốp!
Bốn người bọn họ đã uống rượu độc ở trước mặt đám thị vệ một chút phản
kháng cũng không có. Toàn bộ đám thổ phị đã thị loạn đao chém chết
Mặc dù đã chết nhưng họ vẫn ôm chặt lấy những thị vệ kia để cản đường đi
của bọn chúng, để cho đại ca tranh thủ thời gian thoát thân. Sau đó có
thị vệ đi đến bờ vực, hắn nhìn xuống phía dưới âm thanh vang vọng rất
lớn, rất đáng sợ
Thị vệ quay đầu lại nói: "Lão gia, từ trên này rơi xuống tuyệt đối không
sống nổi."
Trần lão gia xuống ngựa và đi vào vách vực, hắn nhìn xuống phía dưới một
hồi, xác định không có vấn đề thì phất phất tay.
"Tập hợp tất cả thi thể của đám thổ phỉ Lang Trại Câu lại”
Khi còn sống đã giúp cho Trần lão gia cướp bóc nhiều tài sản đến khi chết
rồi thì lại như thế này. Những người dân thường Giang Thành không phải
rất sợ hãi Lang Trại Câu sao? Vậy cho bọn chúng nhìn thấy Trần gia đã làm
chuyện gì.
Vách núi là góc nhọn, sườn dốc rất lớn.
Đại đương gia không chết, treo ở dây leo bên trên, chuyện này là bọn
chúng trước đây đã làm, đây là vì bản thân lưu lại con đường sống, nếu
như gặp phải tai hoạ ngập đầu còn có thể tránh né. Thế nhưng không nghĩ
tới bây giờ chỉ có hắn ta dùng một mình.
Khí lực dần dần yếu đi, đại đương gia mở to mắt, hàm răng cắn vào đầu
lưỡi, đều đã cắn nát đầu lưỡi nhưng tuyệt đối không thể buông tay.
Trong lòng của hắn chỉ có một âm thanh “Phải sống!”
Nhất định phải sống.
Lão tử muốn báo thù.
Buổi sáng Tháng bảy hai mười ba ngày!
Tất cả những người dân ở Giang Thành đều kinh hãi
Trần gia quản sự đứng ở nơi đó hô to: "Tất cả mọi người đều đến đây xem
đi, đây đều là thi thể của đám thổ phỉ Lang Trại Câu. Lão gia nhà ta biết
rõ các ngươi chịu đủ sự quấy nhiễu của đám thổ phỉ cho nên trong đêm đã
dẫn người đến sào huyệt của đám thổ phỉ nhổ cỏ tận gốc. Không phải vì cái
gì khác mà là vì tất cả mọi người ở Giang Thành có cuộc sống hạnh phúc mỹ
mãn và là nơi sinh sống an toàn."
"Các ngươi nói xem, việc này làm có tốt không?”
Người dân mở to con mắt, bọn họ không dám tin vào mắt mình
Ôi trời ơi! Không nhìn lầm chứ?
Gốc rễ thâm sâu của Lang Trại Câu sao có thể bị tiêu diệt chứ? Đây chính
là tin tức quan trọng
Để mỗi người dân Giang thành phấn chấn lên Trần gia quản sự hét lớn: "Các
ngươi có tốt không?"
Mẹ kiếp!
Đám thiểu năng dân thường này đứng nhìn cũng ngây dại người ra, lão tử
hỏi các ngươi tốt hay không tốt tai sao các ngươi không trả lời?
"Tốt, quá tốt."
"Trần gia vạn tuế, Trần gia lợi hại, vì dân trừ hại"
Trần gia quản sự rất hài lòng, cái này mẹ kiếp mới đúng.
Lúc này! Trần lão gia được hạ nhân đỡ đi tới, sắc mặt có chút tái nhợt,
ho khan, nói chuyện có chút không lưu loát.
"Các vị, những chuyện này đều là việc Trần gia nên làm, chỉ cần Trần gia
ở Giang Thành thì không để bất kỳ kẻ nào làm nguy hại đến những con dân
của Giang thành”
Trần gia quản sự nói: "Còn đứng ngây người đó làm gì, còn không vỗ tay?
Lão gia nhà ta tối hôm qua tự mình dẫn theo đội thị vệ đi vào sào huyệt
của đám thổ phỉ, Lão gia đã bị nhiễm phong hàn, các ngươi nhìn xem lão
gia nhà chúng ta đã nhiều tuổi, chuyện này vốn dĩ có thể giao cho người
khác đi làm”
"Nhưng lão gia nhà ta nhất định phải đi, nói là vì sự an nguy của tất cả
con dân Giang Thành nên nhất định phải tự thân xuất mã."
"Cảm động, thật sự là cảm động, ta. . …."
Hu hu hu! Trần gia quản sự trong chớp hai mắt đỏ, nước mắt cứ như vậy
chảy xuống.
Cách đó không xa Lý Thông há mồm trợn mắt.
Mẹ kiếp! Hắn đã nhìn ra sự giả tạo
Tên kia thật đúng biết nói chuyện, khó trách gã có thể trở thành quản sự
còn ta chỉ có thể trở thành giáo đầu. Điểm khác biệt chính ở chỗ này
nhưng mà nói thật ra thì Lão gia quá hiểm ác
Mối quan hệ giữa Lang Trại Câu và Trần gia hắn đã biết rõ, bởi vì Lang
Trại Câu không nghe lời nên trong đêm Lão gia dẫn người đi tiêu diệt
Lợi hại vô cùng!
Đồng thời cũng cho hắn ta một bài học, không thể không nghe theo mệnh
lệnh của công tử cho dù có khổ có mệt cũng phải làm
Nếu không rất có thể sẽ giống như Lang Trại Câu bị tiêu diệt
Ngẫm lại mọi chuyện thật đúng làm cho người ta sợ hãi
Đám người dân đã bị những lời nói cảm động của Trần quản gia truyền nhiễm
rồi, có người đã khóc lên
"Hu hu, ông ấy lớn tuổi như gia gia của ta, gia gia của ta bị liệt nằm
trên gường Trần lão gia còn đi tiêu diệt Lang Trại Câu vì chúng ta, thật
quá cảm động."
"Đúng vậy! đúng vậy!"
"Mặc dù Trần gia công tử rất đáng ghét nhưng Trần gia vẫn có người tốt,
sau này chúng ta nên thông cảm một chút, Trần công tử vẫn còn nhỏ chưa
trưởng thành, hư hỏng một chút cũng không sao”
Bất luận nói như thế nào chuyện này ở Giang Thành đã tạo lên ngọn sóng
lớn
Hoàng Bác Nhân sau khi biết được sự việc này cũng vạn phần kinh ngạc
Gã hạ bút xuống
Trần gia vậy mà đã tiêu diệt Lang Trại Câu. Chuyện này rốt cuộc là vì
sao?
Tài sản của Trần gia chí ít có gần một nửa là do Lang Trại Câu cướp bóc,
hủy diệt đi Lang Trại Câu không phải tự hủy đi một cánh tay sao?
Có thể nói là do Lang Trại Câu không tiêu diệt Võ Đạo Sơn cho nên mới
chọc giận Trần lão gia. Nhưng cũng không thể, Trần gia đâu có ngu xuẩn
đến mức độ này
Nghĩ không ra! Thật nghĩ không ra!
Khi Trần Thánh Nghiêu biết được cha đã đưa người đến Lang Trại Câu để
tiêu diệt đám thổ phỉ thì trong lòng gã vui mừng quá đỗi. Gã ở trong
phòng cười lớn không thôi. Trong lòng suy nghĩ, Lang Trại Câu các ngươi
dám không nghe mệnh lệnh của bản công tử vậy kết cục sẽ thảm khốc như
thế. Cho dù hối hận cũng đã không kịp.
Về phần đối diện với Hoàng Bác Nhân thì gã cũng không mất mặt, thậm chí
có thể nói nhìn thấy chưa, đám chó không nghe lời thì phải giết. Những
lời nói quá bá đạo.
Ngoài thành.
Lâm Phàm ra khỏi Võ Đạo Sơn, hắn chuẩn bị đến Giang Thành để dạo chơi một
vòng. Lúc nhìn thấy ngoài thành có nhiều thi thể như vậy, hắn cũng có
chút mơ hồ
Mẹ kiếp! Lang Trại Câu bị diệt.
Chuyện này xảy ra nhanh quá
Hắn cũng nhìn thấy Trần gia lão gia, ấn tượng đầu tiên chính là cảm thấy
lão già này không phải là người tốt lành gì
Nhìn tướng mạo mà nói lão ta thuộc hạng người âm hiểm xảo trá
Lúc này, Trần lão gia nhìn thấy Lâm Phàm, hắn được người hầu dìu đỡ và đi
về phía Lâm Phàm và nói: "Lâm chưởng môn, lần đầu gặp mặt, ngưỡng mộ đã
lâu”
Lâm Phàm cười nói: "Trần lão gia, ngưỡng mộ đã lâu”
Trần lão gia nói: "Võ Đạo Sơn có thể một lần nữa khai trương, thật sự là
chuyện đáng mừng sau này cũng có thể vì con dân Giang Thành cung cấp
nhiều chức vụ."
Mẹ kiếp!
Những lời này nghe có điểm kỳ lạ, có thể nói đối phương đã xem hắn như
Trương đại tiên, hàng tháng phát tiền cho đệ tử? Nằm mơ đi!
Sau đó! Hai người cũng tùy tiện nói chuyện phiếm với nhau vài câu. Cũng
không phải chuyện gì quan trọng
Hắn cảm thấy lão già này có chút nham hiểm, tướng mạo và khuôn mặt giống
người xấu.
Lúc Trần lão gia gần đi vỗ vai Lâm Phàm, còn vỗ vai ba cái.
Đây là ý gì?
Nửa đêm canh ba đến phòng của ta, chúng ta chơi trò chơi xé rách quần áo.
Cút ngay, Lão già cặn bã.
Còn muốn chạm bàn tay bẩn thỉu đó vào một nam tử ưu tú như ta nữa, còn
không nhìn xem bộ dạng của bản thân như thế nào?
Lâm Phàm nói: "Biểu đệ, người này không phải người tốt."
Chu Trung Mậu gật đầu, nói: "Biểu ca, đệ nhìn ra rồi."
Lâm Phàm yên lặng gật đầu, biểu đệ quả thật thông minh, rất tốt.
"Đi thôi, chúng ta vào thành mua sắm."
Nhưng mà lúc đi vào thành, hắn vẫn nhìn xem thi thể những tên thổ phỉ kia
Có vấn đề! Tuyệt đối có vấn đề.
Hoàng Bác Nhân đã nói với hắn, Lang Trại Câu và Trần gia quan hệ mật
thiết với nhau, Lang trại Câu chính do Trần gia nâng đỡ và cũng là công
cụ cướp bóc tài sản cho Trần gia
Nhưng bây giờ, Trần gia đã hủy diệt Lang Trại Câu vậy trong này chắn hẳn
đang ẩn chứa âm mưu quỷ kế gì?
Có chút phức tạp, càng nghĩ đầu óc càng muốn nổ tung
Thôi đi, mặc kệ nó.
Cho dù có âm mưu quỷ kế cũngkhông có bất kỳ quan hệ gì với hắn, hoặc là
cứng rắn tiến tới, hoặc là đừng tới.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất