Ta Không Muốn Nghịch Thiên A!

Chương 74: Giao lưu văn học!

Chương 74: Giao lưu văn học!

Ngày hôm sau.
"Viên huynh, nghe nói ở U Thành này có một xuân quán tên là Hồng Tụ Các rất nổi tiếng."
Vương Vân Phi nói.
Lúc nhắc đến nơi này thì sắc mặt hắn hớn hở, khóe miệng còn lộ ra nét cười.
Biết người biết mặt chứ không biết lòng, Viên công tử không ngờ được rằng công tử Vương gia lại có sắc tâm như vậy. Lần đầu gặp mặt, hắn cảm thấy Vương công tử này không hổ danh là công tử Vương gia ở Dung Thành, khí chất lẫn cách ăn nói đều rất ngọc thụ lâm phong, người bình thường khó mà có thể so sánh được với hắn.
Nhưng hiện tại thì sao, cút hết con mẹ nó đi, tất cả đều chỉ là giả dối. Lúc mới tới còn chưa thật sự thân quen nên giấu giếm quá kĩ, sau đó thân thuộc rồi thì trực tiếp bạo lộ không thèm giấu nữa.
Mỗi buổi tối Vương Vân Phi đều ngồi ở hậu viện uống rượu tâm sự, cảnh sắc ban đêm lãng mạn xinh đẹp như vậy nhưng đáng tiếc, không có mỹ nhân bầu bạn bên cạnh, nhân sinh này thật là đáng tiếc.
Lời đã nói rõ như, vậy mà trong lòng còn không có tính toán gì chắc?
Viên Thiên Sở cố ý nịnh nọt Vương Vân Phi nên lập tức đi sắp xếp, trực tiếp nói công tử Vương gia ở Dung Thành đang tại Viên phủ, muốn ngâm thơ đối chữ với các vị khuê nữ của thương hào, muốn đến thì mau đến đi.
Không cần phải nói nhiều làm gì, như vậy là đã đủ biết có bao nhiêu thương gia đang muốn lập tức phái khuê nữ nhà mình đến phụng bồi.
"Vương huynh cũng biết đến Hồng Tụ Các sao?"
Viên Thiên Sở hỏi.
"Haha."
Vương Vân Phi cười lớn: "Nghe đồn mà thôi, nghe nói Hồng Tụ Các là có một vị kỹ sư Tử Thác Ni đặc biệt sáng tạo ra, Phiên Vân ba mươi sáu thức, Phúc Vũ bảy mươi hai chiêu."
"Hiện tại là thanh lâu, phục vụ bên trong đều là đệ tử của Tử Thác nhưng những cái đó đều chỉ là mô phỏng lại, mà không phải chính tông. Nhưng cho dù chỉ là mô phỏng thì cũng đã dễ dàng khiến vô số nam tử lưu luyến quên lối về, thâm sâu vào xương tủy, muốn ngừng mà không ngừng được."
Nói đến địa phương này thì Vương Vân Phi chính là chuyên gia.
Viên Thiên Sở cực kỳ ngạc nhiên, những lời Vương huynh nói đều là thứ gì vậy, hắn ù ù cạc cạc nghe không hiểu.
Phiên vân ba mươi sáu thức?
Phúc vũ bảy mươi hai chiêu?
Đều con mẹ nó cái gì mà bá đạo như vậy. Những nơi ong bướm thế này bình thường hắn sẽ đều không đến.
Viên gia có gia giáo rất nghiêm khắc, cấm ra vào những nơi như vậy để phòng ngừa việc làm bại hoại gia phong và mang bệnh về lây nhiễm cho cả nhà.
"Vương huynh, nếu như huynh có hứng thú thì chúng ta đi thôi."
Viên Thiên Sở nói.
Không còn cách nào khác, nhìn Vương công tử hiện tại rõ ràng là đang rất muốn đi, nếu hắn mà ngắn lại thì rất có thể sẽ đắc tội người ta.
"Chuyện này không hay lắm thì phải."
Vương công tử giả vờ khó xử nói, dù sao hắn cũng là người có thân phận và địa vị, ban ngày ban mặt mà lại trực tiếp đi kỹ viện chơi, chuyện này có chút mất mặt a.
Viên Thiên Sở thầm cảm thấy mắc ói trong lòng, thật sự là ti tiện, rõ ràng là rất muốn đi nhưng lại giả vờ thành bộ dạng không muốn đi.
Đây là đang cố ý bảo cần người dẫn đầu đây mà. Hết cách rồi, ai bảo người ta là Vương công tử cơ chứ.
"Vương huynh, này có gì không ổn đâu, dù có nói như thế nào thì đây cũng là nơi đặc sắc nhất ở U Thành, ngâm thơ đối chữ mà thôi, cũng không phải là nơi xấu xa gì."
Viên Thiên Sở nói.
Vương Vân Phi cười cười: "Đúng, đúng vậy, Viên huynh nói rất phải, ngược lại là ta đã nghĩ quá nhiều rồi, chỉ là một nơi ngâm thơ đối chữ, sao ta lại nghĩ đến những thứ vớ vẩn kia đâu chứ."
Viên Thiên Sở thở dài, đúng là một tên đạo đức giả.
Hai người đi về hướng phía Hồng Tụ Các, Viên Thiên Sở cảnh giác tình hình xung quanh, không phải là sợ người khác nhìn thấy, mà là đang tìm một thân ảnh trong dòng người, xem thử có gặp phải gia hỏa đáng ghét kia của Lâm Phàm không. May quá vẫn tốt, tạm thời không thấy nó.
Trong góc tối có một thân ảnh đang lén lén lút lút nhìn theo Viên Thiên Sở, vẫn luôn đi theo xem thử hai tên này muốn đi đâu. Sau khi nhìn thấy bọn họ đi vào trong Hồng Tụ Các thì vội vàng rời đi.
Hồng Tụ Các, các cô nương trang điểm xinh đẹp đang đứng trên lầu các. Cho dù hiện tại là ban ngày ban mặt thì cũng không làm giảm được sự nhiệt tình của các nàng đối với công việc. Phục vụ khách nhân là chức nghiệp của các nàng. Sau khi xong việc nếu khách nhân nói ‘ngươi phục vụ rất thoải mái’, vậy thì các nàng đều sẽ cực kỳ đắc ý. Đây là nhận thức của về công việc của các nàng.
Vương Vân Phi không có quạt giấy nhưng vì để tăng thêm khí chất, nên trên đường đến đây đã mua một cái, ngược lại là một công tử văn nhã quý, phải có khí chất đặc thù đang đến kỹ viện dạo chơi.
"Viên huynh, huynh thấy một thân khí chất này của ta thế nào?" Vương Vân Phi hỏi.
Viên Thiên Sở suy nghĩ rồi trong lòng liền chỉ muốn hét lên "dạng chó hình người." Nhưng những lời này không thể nói ra ngoài được, nếu không thì còn không phải sẽ đắc tội với người ta sao.
"Vương huynh, khí chất này của huynh, ta thực sự cam bái hạ phong, nữ tử ở Hồng Tụ Các này còn không phải chen nhau đến để được hầu hạ huynh sao, xem ánh mắt các nàng như đang muốn nuốt chửng huynh rồi."
Viên Thiên Sở nói khoác.
"Ha ha ha."
Vương Vân Phi cười lớn, nói: "Ngược lại là Viên huynh đang nhắc nhở ta, quả thực là không thể quá xuất chúng nếu không sẽ dẫn đến danh tiếng quá lớn, dễ làm người khác đố kị."
Con mẹ nó, thế gia công tử ở thành khác đều mặt dày như vậy sao?
"Ai da, Viên công tử, ta trông chờ người đến héo mòn cuối cùng người cũng đến đây rồi."
Tú bà nhìn thấy Viên Thiên Sở thì mắt sáng cả lên, đây chính là Viên gia Viên công tử, đại địa chủ, khách lớn đó.
Viên Thiên Sở khẽ ho một tiếng: "Vị này là Vương công tử ở Dung Thành, nghe nói Hồng Tụ Các của ngươi đặc sắc phi phàm nên muốn đến xem một chút, ngươi phải chiêu đãi thật tốt, nếu như chiêu đãi không tốt thì Hồng Tụ Các các ngươi đừng mong được mở cửa nữa."
Dáng người tú bà vạm vỡ, tự nhận mình quyến rũ động lòng người nhưng trong mắt người khác thì điều đó ảnh hưởng đến khẩu vị. Bà ta cũng không phải kẻ ngốc, Viên công tử đã nói rõ ràng như vậy rồi thì còn có thể không hiểu được sao. Ý tứ rất rõ ràng, vị Vương công tử này mới là khách quý. Sau đó bà ta gọi vài cô nương đến, mau chóng tiếp đãi vị Vương công tử này.
Vương Vân Phi mở quạt giấy ra, dưới sự ngưỡng mộ của các cô nương mà đi vào trong.
Các cô nương trong Hồng Tụ Các này biết hai vị mới tới là khách quý, cho nên đều tranh nhau chạy lên trước.
Một bàn cao lương mỹ vị bày ra, Vương Vân Phi bị các cô nương chen lấn tới sắp ngạt rồi.
"Má mì, nghe nói chỗ này của các ngươi có đặc sắc rất lợi hại, chính là một trăm linh tám chiêu thức Tử Thác Ni tự nghĩ ra, không bằng các ngươi biểu diễn cho bổn công tử xem thử, rốt cuộc người tài giỏi tới cỡ nào mà có thể có học vấn uyên thâm lớn như vậy."
Vương Vân Phi uống một ngụm rượu, hai tay ôm các cô nương hỏi.
"Được, được, Vương công tử xin người chờ một lát."
Tú bà rất ân cần lập tức đi truyền gọi người.
Rất nhanh sau đó Tử Thác Ni đã đi tới.
"Ai da, vị nào là Vương công tử?"
Thanh âm nghe giống như tiếng vịt kêu, nam không ra nam nữ không ra nữ, hầu kết cổ họng thì lớn, xương gò má thì cao, lại còn tô thêm một lớp son nữa.
Vương Vân Phi nhìn một cái suýt chút nữa đã muốn phun luôn ngụm rượu ra.
"Đi xuống, đi xuống, mau bảo hắn đi đi, đừng nhìn nữa, người tài giỏi thì cũng chỉ có thể sống phía sau hậu đài thôi."
Vương Vân Phi nói.
"Hứ."
Thác Ni lão sư làm động tác lan hoa chỉ, sau đó duyên dáng quay người uốn éo mông, lan hoa chỉ nắm lấy khăn tay lẳng lơ nói: "Luân gia còn không muốn nhìn ngươi đâu."
Phụt! Lợi hại!
Viên Thiên Sở lau mồ hôi trên trán, nơi này hắn sẽ tuyệt đối không bao giờ đến lần thứ hai, thực sự là quá đáng sợ.
Tâm tư Vương Vân Phi không đặt ở bàn thức ăn này, chỉ tùy tiện ăn vài miếng, sau đó chỉ điểm hai nữ tử trực tiếp mang người vào phòng trong. Ý tứ chính là ở ngoài này quá dung tục, chúng ta đi vào phía trong từ từ tâm sự tiếp.
"Viên công tử, ngươi chấm được ai chưa?"
Tú bà hỏi.
Viên Thiên Sở khẽ ho một tiếng nói: "Không cần đâu, ta ngồi đây đợi là được rồi."
Tú bà sao có thể để cho Viên công tử ngồi đợi được, đó không phải là tương đương với việc nhìn thấy tiền tài mà lại không lấy sao, như vậy sẽ bị thiên lôi đánh đó, vì vậy nên ân cần giới thiệu thêm.
"Viên công tử, chắc chắn người chưa từng đến đây bao giờ, ta nói cho người nghe, chỗ này của chúng ta có rất nhiều các loại phục vụ. Dụ rắn khỏi hang, ngựa trên đồng bằng, rắn nước cuốn eo, cầm kỳ thi họa, dời núi lấp biển.... Phẩm vị nhân sinh, hạng mục nhiều tới một trăm linh tám loại, đều là xuất phát từ Tử Thác Ni, đặc sắc trong đặc sắc đó."
Viên Thiên Sở nghe tới mức mờ mịt giống như là chưa nghe được gì, những cái vừa nói kia đều là những cái đồ chơi gì vậy?
"Tên gọi của những cái này có chút thơ tình họa ý, là giao lưu văn học sao?"
Tú bà cười nói: "Đúng vậy a, chính là giao lưu văn học."
Viên Thiên Sở trầm mặc một lúc nói: "Vậy được, giao lưu văn học có thể đẩy mạnh thêm học thức của bản thân, giao lưu một lần cũng không vấn đề gì cả."
Bên ngoài Hồng Tụ Các.
Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn lên nói: "Đúng là cặn bã, dưới thanh thiên bạch nhật mà lại đi đến nơi trăng hoa thế này, biểu đệ, chúng ta đi cửa sau, ngươi nghe ta chỉ huy, chúng ta dạy dỗ cho hắn một bài học."
"Được, biểu ca."
Châu Trung Mậu ứng nói.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất