Ta Không Phải Con Trai Của Khí Vận

Chương 154: Món ăn đặc sắc của bổn điếm: tim heo nhân tôm (2)

Chương 154: Món ăn đặc sắc của bổn điếm: tim heo nhân tôm (2)
Thẩm Thiên vừa dứt lời, cả người Triệu Hạo chấn động: "Lời của Thẩm huynh là có ý gì?"
Thẩm Thiên cười nói: “Không giấu diếm gì, tại hạ từng tu luyện qua thuật bói toán đoán thiên cơ.”
"Dựa theo tướng mạo Triệu huynh mà đoán, chính là quẻ khổ tận cam lai, con đường hoá rồng đang ở trước mắt."
Triệu Hạo ngẩn người: "Thẩm Huynh có thể nói cho ta biết làm sao để hoá rồng không?"
"Thiên cơ không thể tiết lộ được, Triệu huynh chớ vội vàng, trước hãy qua đây ăn đã!"
Dứt lời, Thẩm Thiên cười múc bát canh gà đưa cho Triệu Hạo.
Triệu Hạo kích động nói: "Nếu quả thật Thẩm huynh biết được gì thì xin hãy nói cho ta biết!
"Tu vi Triệu mỗ đã phế, bị người ta khinh thường, cuộc sống này thực sự không thể chịu nổi."
“Ta muốn khôi phục tu vi, lấy lại mọi thứ cho gia tộc, còn phải mạnh hơn để tìm cha từ chiến trường thượng cổ trở về."
"Đúng rồi, còn công chúa kia rõ ràng do ta mất hết tu vi nên ghét bỏ mà từ hôn, lại còn viện cớ."
"Nói cái gì đi sứ đến nước Đại Viêm thì nhìn thấy một nam nhân tuyệt thế nên từ nay về sau không thể thích bất kỳ người nào khác."
"Còn nói quan trọng không phải do tu vi ta mất hết mà do vẻ ngoài của ta thật sự quá xấu so với người kia."
"Sỉ nhục, quá thực vô cùng nhục nhã! Đã từ hôn thì thôi, vậy mà nàng còn sỉ nhục ta!"
"Loại tủi thân này Triệu mỗ không nhịn được!"
Triệu Hạo chưa nói xong, sắc mặt những người khác bên trong phòng đều trở nên kỳ lạ không gì bằng.
Mặt Trương Vân Hi nhẹ nhàng nhăn lại, như đang nén ý cười. Nàng hỏi Triệu Hạo: "Ngươi xác định là ở nước Đại Viêm?"
Triệu Hạo hừ giọng: "Nàng ta nói gặp phải vị nam tử đẹp trai kia ở Vạn Linh Viên nước Đại Viêm tên là Thẩm Ngạo Thiên."
"Đúng lúc tên Thẩm huynh giống với người kia, như vậy hơn nữa cũng tinh thông thiên cơ..."
Chờ một chút, đệt!
Triệu Hạo ngây ngẩn cả người, hắn ta quay đầu nhìn mặt của Thẩm Thiên.
Trong thời gian ngắn, trong lòng Triệu Hạo dâng lên suy đoán hoang đường mà lại đáng sợ.

Cùng lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra, chưởng quầy bưng một bàn thức ăn thơm ngát đi đến.
"Thẩm công tử, Trương tiên tử, để các vị đợi lâu, đây là món ăn sở trường đặc sắc nhất của bổn điếm "tim heo nhân tôm"!
"Xin mời các vị thưởng thức!"
"Khụ khụ, chưởng quầy, món tim heo nhân tôm của các ngươi mùi vị rất ngon."
Thẩm Thiên cầm chiếc đũa gắp một con tôm nõn, chột dạ quay sang bên cạnh không nhìn tới Triệu Hạo.
Có trời mới biết vị công chúa trong miệng Triệu Hạo là ai, dù sao trong Vạn Linh Viên Thẩm Thiên bị rất nhiều cô gái quấy rầy.
Nếu sớm biết một phần nguyên nhân tên này bị từ hôn liên quan tới bản thánh tử thì vừa rồi cũng không cần cho hắn ta uống nhiều canh gà tích cực như vậy.
Lỡ như sau này hắn ta nổi dậy, trong lòng ghi thù chạy đến gây phiền phức thậm chí hủy dung bản thánh tử thì sao!
Nghĩ tới đây, Thẩm Thiên không khỏi đau đầu, tại sao hắn luôn phải nhận oan ức ngoài dự đoán vậy?
Triệu Hạo oán giận nhìn Thẩm Thiên: "Thẩm huynh, ngươi biết vị Thẩm Ngạo Thiên kia sao?"
Thẩm Thiên lắc đầu: "Thẩm Ngạo Thiên gì chứ, tại hạ chưa từng nghe tên."
Triệu Hạo bất đắc dĩ nói: "Ta biết là Thẩm huynh nghĩ đến mặt mũi của Triệu mỗ nên không muốn đả kích lòng tự tin của Triệu mỗ."
"Tâm ý này Triệu mỗ nhận, chẳng qua nếu Thẩm huynh thật sự là vị mỹ nam trong miệng Tuyết Vô Hạ công chúa thì Triệu mỗ cũng chịu phục."
"Dù sao vẻ ngoài Thẩm huynh không chỉ anh tuấn hơn so với Triệu mỗ mà ý chí cũng kiên định như đã được thiên chuy bách luyện."
"Nếu Triệu mỗ là Tuyết Vô Hạ công chúa thì sau khi gặp qua Thẩm huynh quả thực trong mắt cũng không chấp nhận được người khác."
Thái độ Triệu Hạo làm Thẩm Thiên không khỏi sững sốt, tên này lý trí như vậy?
Theo lý thuyết, loại diễn viên tuyến hai như Triệu Hạo không phải là nên điên cuồng không nói lý lẽ sao?
Sao sau khi biết mình bị từ hôn do giá trị nhan sắc không bằng Thẩm Thiên ta thì lại không căm thù nữa thế này?
Triệu huynh, nhân vật của ngươi không phải kiểu bình tĩnh như vậy nha!
Nghĩ tới đây Thẩm Thiên nghi ngờ nói: "Triệu huynh không tức giận sao?"
Triệu Hạo hít sâu một hơi thản nhiên nói: "Chỉ là một tiểu nha đầu mà thôi."
"Triệu mỗ vốn không có cảm giác gì với việc kết đạo lữ, chỉ là tức giận do bị sỉ nhục khi từ hôn thôi."
"Chính như Thẩm huynh nói, chúng ta là thế hệ thiên kiêu hào kiệt ý chí và chí khí vươn tới trời cao, Triệu mỗ không phải dạng bụng dạ hẹp hòi."
Nhìn Triệu Hạo tuy tiều tụy nhưng ánh mắt đặc lại vô cùng trong suốt, trong lòng Thẩm Thiên rất vui mừng.
Hắn vỗ vai Triệu Hạo, múc cho hắn ta thêm một chén tim heo nhân tôm: "Triệu huynh đúng là hiểu chuyện."
"Đã như vậy, Thẩm mỗ cũng nói thẳng, không sai, ta chính là Thẩm Ngạo Thiên."
Triệu Hạo nhìn Thẩm Thiên chăm chú, ánh mắt từ trong suốt chuyển sang oán giận: "Hóa ra chính là huynh?"
Thẩm Thiên bất đắc dĩ nói: "Đã nói không được tức giận rồi, Triệu huynh như thế này rất không đàn ông."
Thế này là không đàn ông sao?
Triệu Hạo sửng sốt, mắt đỏ lên, nước mắt rưng rưng trong hốc mắt.
Mẹ nó chứ, Thẩm huynh để Triệu mỗ chịu nỗi nhục lớn như vậy, bị công chúa chỉ thẳng vào mặt chê xấu.
Hiện tại lại chạy tới nói Triệu mỗ không giống đàn ông? Đây cũng quá khinh thường người khác rồi!
Uất ức hơn là Triệu Hạo phát hiện nếu như mình tức giận như vậy.
Nhìn qua hình như thật không giống đàn ông.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất