Chương 155: Triệu Nhật Thiên làm thơ bảy bước
Haiz, Triệu mỗ tủi thân nhưng Triệu mỗ không nói!
Triệu Hạo cúi đầu ăn từng miếng tim heo nhân tôm một.
Trương Vân Hi bên cạnh ngưng tụ ra một tấm mặt nạ sấm sét, không nhìn thấy nét mặt.
Nhưng nhìn vai nàng run lên cũng có thể thấy nàng tuyệt đối đang cố nhịn cười.
Trong khoảng thời gian ngắn, Triệu Hạo càng oan ức hơn: "Thẩm huynh, ta nghe nói huynh thông thạo thuật tìm linh đoạn khoáng?"
Thẩm Thiên gật đầu: "Quả thực không dấu diếm, tại hạ từng nhận được truyền thừa của thiên cơ chân nhân, từng luyện Thiên Cơ Đạo kinh."
"Thuật tìm linh đoạn khoáng chỉ là bề ngoài mà thôi, Thẩm mỗ thực ra am hiểu nhất là thuật bói toán, xem tướng."
Vừa nói, Thẩm Thiên vừa nhìn chằm chằm đỉnh đầu của Triệu Hạo: "Triệu huynh đừng vội, việc ngươi gặp trắc trở bây giờ cũng không phải chuyện xấu."
Triệu Hạo ngẩn người: "Xin Thẩm huynh chỉ bảo, chẳng lẽ Triệu mỗ gặp chuyện như vậy có thể là chuyện tốt?"
Thẩm Thiên gật đầu: "Trời sẽ giao cho ngươi trọng trách lớn, trước tiên phải chịu đắng cay đau khổ, hoạt động gân cốt, bị bỏ đói và cha mẹ chết..."
Triệu Hạo: "Gì?"
Khóe miệng Thẩm Thiên giật một cái, không cẩn thận đã nói thẳng ra.
Hắn vội giải thích: "Thiên cơ không thể tiết lộ, vừa rồi có dòng năng lượng trong bóng đêm ngăn cản Thẩm mỗ, đây là loại cảnh cáo."
"Không thể nói hết, không thể nói cặn kẽ khi chưa đến lúc, Thẩm mỗ không thể nói bậy bằng không sẽ gây họa lớn."
Nhìn Thẩm Thiên vẻ mặt nghiêm túc, Triệu Hạo như có điều suy nghĩ: "Thẩm huynh nói cũng có lý."
Bỏ đi chữ "cha mẹ chết" có phần vô nghĩa thì nửa câu đầu rất có đạo lý.
Từ xưa đến nay, người thành tiên đều phải trải qua sự tôi luyện lớn, rèn thành đại nghị lực.
Triệu Hạo cảm giác rõ ràng trong khoảng thời gian này, bản thân trải qua vô số thăng trầm của cuộc sống, tình người ấm lạnh nên suy nghĩ cũng thay đổi.
Cộng thêm lời động viên lúc trước của Thẩm Thiên, Triệu Hạo càng quyết tâm với con đường thành tiên của mình, đây là một loại trưởng thành.
Trên thực tế, lột xác về tinh thần càng quan trọng hơn tăng cường cơ thể, không phải cứ dùng linh thạch thì có thể thay thế được.
Để thăng cấp tu vi từ Kim Đan lên Nguyên Anh kỳ, Hóa Thần kỳ thì đều không thể bỏ qua tâm trạng.
Hơn nữa Thẩm huynh vừa nói, sau này Triệu Hạo đảm nhận trọng trách lớn nên hiện tại mọi thứ gặp phải đều là sự tôi luyện mà trời cao sắp đặt cho.
Nghĩ tới đây, Triệu Hạo cảm thấy cả người dâng trào nhiệt huyết. Cho nên ta là người được thiên mệnh chiếu cố?
Thấy tiểu tử Triệu Hạo bị lừa dối xoay mòng, cuối cùng Thẩm Thiên cũng thở phào nhẹ nhõm: "Thôi được."
"Nếu có thể gặp Triệu huynh ở chỗ này cũng là do Thẩm mỗ và Triệu huynh có duyên với nhau."
"Nếu Triệu huynh không chê có thể kết bạn cùng đồng hành mấy ngày nay với Thẩm mỗ."
"Đợi thời cơ tới, Thẩm mỗ sẽ giúp Triệu huynh hoá rồng phi thăng."
Thẩm Thiên lời nói chân thành để Triệu Hạo vui mừng muốn khóc: "Thẩm huynh, ta thật cảm động!"
"Không được, hoàn cảnh này rất thích hợp để ta ngâm một bài thơ. Xin để Triệu mỗ đi trước bảy bước, có rồi!"
"Trời gieo vận đen cho ta, công chúa tìm ta từ hôn. May được Thẩm huynh trái ý trời, giúp ta gặp mùa xuân thứ hai!"
"Không nói nhiều." Triệu Hạo say bưng cái bình tiên nhưỡng bên cạnh lên: "Lần say cuối cùng của ta chính là do rượu hôm nay!"
Dứt lời, chân trái Triệu Hạo dẫm lên băng ghế, bưng một bình rượu tiên nhưỡng to bằng cái đầu của mình tu ừng ực.
Dáng vẻ khí thế kia làm trong lòng Thẩm Thiên hồi hộp, người này không phải là lão Thiết đông bắc xuyên qua đấy chứ!
Chẳng qua mặc kệ nói thế nào, chuột bạch nửa vàng nửa đen này xem ra đã ổn định được rồi, cứ nuôi trước đã.
Hiện nay trên đỉnh đầu Triệu Hạo không xuất hiện cơ duyên nhưng không sao cả, đó chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.
Chỉ cần giữ Triệu Hạo bên cạnh, chờ sau này hắn ta xuất hiện cơ duyên, Thẩm Thiên còn sợ không thể ké sao?
...
Một bình rượu đã uống xong, Triệu Hạo nhếch miệng một cái, mặt trở nên đỏ bừng: "U a cô nương xinh đẹp."
Đúng vậy, người này say thì không phân biệt được nam nữ, nhìn chăm chú Thẩm Thiên cho là tiên tử.
Choang!
Một bình rượu đập thẳng vào ót Triệu Hạo, đây là lần đầu Thẩm Thiên đập người.
Thật đúng là, cứ phải đập cho tên này một bình mới tỉnh ra.
Quan trọng là tiểu tử này uống say thì không phân biệt được là nam hay nữ.
Đập ngất không cần thương lượng, đến cả đoạn ức đan cũng không cần phải cho uống.
Thẩm Thiên từ từ hiểu được vui sướng của Tống chưởng quầy.
Tự do, vui sướng, khỏe mạnh!
Bình nguyên Mê Vụ quanh năm có sương mù bao phủ, vô cùng thần bí.
Có một linh lực đặc biệt bao vây bình nguyên này trong phạm vi mấy nghìn dặm.
Khi ở gần Bình nguyên Mê Vụ, thần thức sẽ bị mất, thậm chí ngay cả ngự kiếm cũng bị ảnh hưởng.
Một ngày vốn là các tu sĩ có thể bay vạn dặm bằng cách ngự kiếm, nhưng đến chỗ này thì lại rơi xuống đất.
Lúc này đã bắt đầu thời kỳ sương mù 20 năm một lần, rất nhiều tu sĩ tập trung ở Bình nguyên Mê Vụ.
Đám người Thẩm Thiên chạy tới Bình nguyên Mê Vụ thì thấy một thị trấn nhỏ cực kỳ náo nhiệt phồn hoa.
Đúng vậy, không khó để tu sĩ xây dựng một thị trấn nhỏ, họ có thể làm được với vài chiêu nước, gỗ và thuật sản xuất thủ công.
Thậm chí Thẩm Thiên còn chính mắt nhìn thấy các tu sĩ đang thi công: Mộc độn, thuật dựng ba phòng ngủ một phòng khách.
Bởi vì đang trong thời kỳ sương mù, ban ngày thì sương mù rút đi còn ban đêm thì một lần nữa dâng lên. Vì vậy, thị trấn nhỏ này mở cửa vào ban ngày.