Chương 494: Lời mời của Nhân ngư Công chúa (2)
“Xem ra, tiểu tử ngươi còn mạnh hơn cả tên vừa rồi nhỉ?”
“Ừm, đẹp trai hơn đấy. Ghê tởm, bọn tiểu bạch kiểm đẹp trai đều nên đánh!”
Ngạc Thông Thiên đánh giá Thẩm Thiên, đầu cá sấu lắc điên cuồng như nhớ lại ký ức tồi tệ nào đó.
“Nếu là ngươi, mười chiêu không đủ.”
“Ngươi quá đẹp trai, phải tiếp của ta một trăm chiêu mới được. Xem lão tử đánh chết ngươi đây!”
Dứt lời, Ngạc Thông Thiên cởi đại đao sau lưng xuống, chỉ trong chốc lát đao cương tung hoành mấy chục trượng, nhắm thẳng Thẩm Thiên bổ tới.
Khí tức hung lệ nồng đậm như một con cá sấu khổng lồ từ thuở hồng hoang ập tới đâu, sơn hà đều nghiêng ngả, sóng lớn ngập trời!
Ánh mắt Tề Thiếu Huyền đanh lại, thẳng thắn mà nói, sức chiến đấu của Ngạc Thông Thiên đã vượt ngoài dự đoán của y.
Con cá sấu này nhìn thì có vẻ như ngu ngu nhưng thực ra mạnh hơn Bích Huyền Thanh nhiều.
Một thanh đại đao lại có khí thế lấy lực phá vạn pháp.
Theo như Tề Thiếu Huyền thấy, nếu mình muốn thắng được con cá sấu thành tinh này có lẽ phải toái đan thành anh mới được.
Nếu không, e là bại nhiều thắng ít, khó mà chống cự nổi.
Đao cương mấy chục trượng xé rách không gian, dị tượng cá sấu khổng lồ hiển hiện giữa không gian, sát cơ khủng khiếp chấn động khắp trăm dặm vuông.
Đáy biển cuồn cuộn bọt nước cuốn lên như hàng ngàn đống tuyết.
Thân thể Thẩm Thiên sụp đổ trong bọt nước, chỉ trong chốc lát đã hóa thành vô số tàn ảnh.
Sau lưng hắn chậm rãi hiện ra một đôi cánh chim màu hoàng kim, nổi bật giữa sóng nước trùng kích, hết sức huy hoàng.
Cùng lúc đó, một cây trường thiên màu phỉ thúy chậm rãi hiện ra trong tay phải của hắn, trên roi có một đóa hoa bỉ ngạn nở rộ.
Ngâm trong nước biển, phệ tiên đằng và hoa bỉ ngạn càng bừng bừng sinh cơ.
Tránh được sao?
Ngạc Thông Thiên gầm nhẹ một tiếng, thân hình to lớn quét sạch sóng lớn vạn trượng bất chợt tấn công Thẩm Thiên.
Đại đao trong tay bổ xuống, đáy biển băng liệt, khí thế dời sông lấp biển, trong vòng ngàn trượng không ai dám tới gần.
May mà nơi này không phải ở trong thành Cực Nhạc, nếu không tiền phạt có thể cao đến mức Ngạc Thông Thiên phá sản được.
“Châm quá. Ngươi tấn công quá chậm, thực khiến Thẩm mỗ thất vọng.”
Huyễn ảnh màu vàng kim không ngừng lấp lóe trong hư không, như một đạo lưu quang sáng chói tung hoành khắp tứ phương.
Giọng nói nhẹ nhõm của Thẩm Thiên vọng ra từ bốn phương tám hướng, khiến cho Ngạc Thông Thiên tức giận gầm rú lên, cũng khiến cho những người khác phải kinh hãi.
Nhanh. Quá nhanh!
Gã thiên kiêu loài người Thẩm Thiên này nhanh đến mức khiến cho người ta kinh hãi.
Rõ ràng chỉ là Chân nhân Kim thân kỳ, mà tốc độ còn kinh người hơn cả Bích Huyền Thanh.
Nên nhớ, Bích Huyền Thanh là Yêu tôn Niết bàn kỳ đó, hơn nữa còn thuộc Bích Hải Huyền Xà tộc vốn đã có sở trường về tốc độ.
Kết quả, so ra hoàn toàn kém Thẩm Thiên!
Nhanh đến thế này, đơn giản đã đứng ở thế bất bại với Tiên thiên.
“Có bản lĩnh thì đánh một trận tử tế với bổn tôn xem, trốn đi trốn tới có gì giỏi?”
“Con rùa đen rút đầu kia, cút ra đây cho bổn tôn!”
Ngạc Thông Thiên nhìn chằm chằm luồng sáng lấp lóe kia, không nhịn nổi nữa mà chửi ầm lên.
Vũ công tử đứng gần đó: “???”
Thực đáng giận! Rùa đen rút đầu thì làm sao? Đào mộ tổ cá sấu nhà ngươi à?
Nếu không phải vì không đánh lại được con bò sát này, bổn công tử thế nào cũng phải đánh ra một bộ bá vương thần quyền dạy con hàng này làm người!
…
Vèo!
Khi Ngạc Thông Thiên đang ngùn ngụt lửa giận, một cái bóng màu xanh ngọc bích bổ vào đầu gã.
“Nực cười. Tấn công chỉ với tốc độ này thôi sao?”
Cảm nhận được đòn tấn công này, Ngạc Thông Thiên cười nhạo, đưa tay chộp tới phệ tiên đằng.
Nhưng đúng lúc này, bông hoa bỉ ngạn trên phên tiên đằng chậm rãi chuyển thành màu trắng, yêu dị mà hư ảo.
Bàn tay trái sắp bắt được phệ tiên đằng của Ngạc Thông Thiên xuyên thẳng qua dây leo.
Một giây sau, đóa hoa bỉ ngạn màu trắng một lần nữa chuyển thành màu đỏ tươi.
Mà cây roi phệ tiên đằng xanh phỉ thúy lại quất thật mạnh vào mặt Ngạc Thông Thiên.
Chát!
Một vết roi rõ rệt xuất hiện trên mặt Ngạc Thông Thiên, y như bị bánh xe lăn qua vậy, cơ mặt gã giật giật vì đau.
Đánh mặt. Đánh thẳng vào mặt!
Hai mắt Ngạc Thông Thiên đỏ kè, mắt cá sấu lấp loáng nước mắt!
“Oa a a a a a, loài người hỗn trướng kia, dám to gan hủy đi dung nhan anh tuấn của ta!”
Ngạc Thông Thiên phẫn nộ gào lên, đại đao lại bổ xuống phệ tiên đằng, lưỡi đao lướt qua, hư không băng liệt.
Phệ tiên đằng không hề né tránh, trúng một đao của Ngạc Thông Thiên, nhưng gã không hề cảm thấy được cảm giác chém trúng thực thể gì.
Đóa hoa bỉ ngạn màu đỏ lại chậm rãi chuyển sang màu trắng, trong chớp mắt kích xạ rụt về.
Lưu quang màu vàng kim bất chợt xuất hiện sau lưng Ngạc Thông Thiên cách gã mấy chục trượng, dây leo màu phỉ thúy lại bắn ra.
Chát!
Không khác lần trước là bao, lại một vết roi xuất hiện trên mặt Ngạc Thông Thiên.
Hai vết roi một ngang một dọc vẽ ra một chữ thập trên mặt Ngạc Thông Thiên.
Chữ thập xấu xí dữ tợn này càng khiến cho Ngạc Thông Thiên nổi điên hơn. Gã cảm thấy mặt mũi mình mất sạch rồi.
Gã gầm thét phóng tới Thẩm Thiên, muốn đánh cận chiến với hắn.
Nhưng xưa nay Thẩm Thiên vẫn luôn nắm chắc tôn chỉ, là nam nhân nhất định phải nhanh, phải nhanh mới là Vương đạo!
So với Thẩm Thiên, tốc độ của Ngạc Thông Thiên thực sự quá chậm, bị Thẩm Thiên đùa bỡn chẳng ra gì.
Chát!
Chát chát chát!
Chát chát chát chát chát!
Chữ thập đỏ. (十)
Chữ mộc đỏ. (木)
Chữ mễ đỏ. (米)
Tề Thiếu Huyền chỉ thấy mặt mình đỏ bừng bừng, mát mày mát mặt, hưng phấn kiêu ngạo.
Mà đám thiên kiêu Hải tộc kia thì tràn đầy xấu hổ và giận dữ, không ai đành lòng nhìn bộ dáng mất mặt kia của Ngạc Thông Thiên.
Còn Bích Huyền thanh, lúc này không còn cảm thấy phẫn hận vì bị Tề Thiếu Huyền đánh cho bị thương nặng nữa, thậm chí trong lòng còn ẩn ẩn chút cảm kích nho nhỏ.
Cũng may, vừa rồi khi Bích mỗ khiêu chiến với Thẩm Thiên đã bị Tề Thiếu Huyền cản lại.
Mặc dù gã thua thiên kiêu loài người, nhưng tốt xấu gì cũng xem như lưỡng bại câu thương.
Nếu bị truyền ra ngoài, cũng không đến nỗi quá mất mặt.
Nhưng còn Ngạc Thông Thiên… bị loài người vờn như chuột đánh vào giữ mặt thì quá thảm rồi.
Ngươi còn không chạm nổi vào ống tay áo người ta, chỉ bị người ta quất điên cuồng.
Ôi, nhìn thôi cũng thấy đau!
Thậm chí, Bích Huyền Thanh còn cảm thấy, có Ngạc Thông Thiên làm đệm lưng, mình cũng không tính là mất mặt.
Trong thời gian tới, e là nhân vật chính trong những câu chuyện khi trà dư tửu hậu ở Bắc Hải này sẽ là Ngạc Thông Thiên.
“Gia hỏa hỗn đản. Là ngươi bức ta!”
Hai mắt Ngạc Thông Thiên đỏ kè, toàn thân chậm rãi sáng lên từng điểm vàng óng.
Đó là các khiếu huyệt đã được thần hóa trong cơ thể gã, cũng là nguồn gốc sức mạnh thực sự của Yêu tôn Niết bàn kỳ.