Chương 529: Ngươi cho rằng bản Côn không cần mặt mũi sao? (1)
Nếu chín tháng sau ngươi vẫn còn lịch luyện sâu trong hải vực hỗn độn, nhỡ gặp cơ hội hỗn độn khí mở ra một tòa hải đảo, liệu ngươi có đi vào hay không?
Vạn nhất ngươi đi vào trong đó rồi, hai ba ngày hòn đảo này không mở ra, vây ngươi trong hỗn độn đại trận mãi mãi thì phải làm sao?
Từ xưa đến nay, tâm lý may mắn đã hại chết không biết bao nhiêu thiên tài ở hỗn độn hải vực rồi.
Trong đó, có rất nhiều người là tuyệt thế thiên kiêu kinh tài tuyệt diễm đấy, thực khiến cho người ta tiếc hận.
…
May sao, khoảng thời gian chờ đợi này cũng không buồn chán.
Sau hai lần mạo hiểm, đoàn người kiếm được cơ duyên không nhỏ, cũng cần thời gian để tiêu hóa.
Trong lúc chờ hỗn độn khí mở ra, đoàn người bèn hấp thu hải thần tinh lệ, tiếp tục tu luyện côn bằng pháp mà mình đạt được.
Mấy người giao lưu, luận bàn với nhau, ai nấy đều thu được lợi thật lớn.
Mà Thẩm Thiên cũng cần đủ thời gian để hoàn toàn khống chế được pháp thuật côn bằng và hải lượng sát phạt đại thuật ẩn chứa bên trong đó.
Đây là truyền thừa phi thường tinh diệu, cần tốn rất nhiều thời gian nghiên cứu tỉ mỉ, suy tính kỹ càng.
Thẳng thắn mà nói, nếu uy lực của côn bằng pháp chỉ tạm được thì Thẩm Thiên cũng không định luyện.
Dù sao, lúc này trên người hắn đã quá nhiều truyền thừa rồi, cái gì mà chân long đế kinh, Thần Tiêu đế kinh, phá thương nguyên thủ, thiên hoang thập lục chùy, …
Nếu loại nào hắn cũng dồn thật nhiều tinh lực đi luyện thì thật sự quá mệt mỏi.
Ôi, sao phải cho bổn Thánh tử nhiều truyền thừa như vậy chứ?
Ngẫm lại cũng thực khiến cho người ta buồn rầu.
Đoàn người tu luyện vừa phong phú vừa thú vị, thời gian nửa tháng trôi qua rất nhanh.
Trong nửa tháng này, thực lực của mọi người đều tăng lên rõ rệt, nhất là Ngọc Biên Tiên cùng tứ đại công tử.
Mặc dù pháp thuật của chủng tộc bọn họ cũng là yêu pháp đỉnh cao, nhưng căn bản không thể xếp chung một bậc với côn bằng pháp.
Hiện giờ, có thể lĩnh ngộ ra được một phần áo nghĩa của côn bằng pháp là một cơ duyên cực lớn với bọn họ, có khả năng dẫn dắt to lớn với toàn bộ con đường tu tiên trong tương lai.
Có hải thần tinh lệ phụ trợ, chỉ trong vòng nửa tháng, thực lực của năm người tăng lên gấp bội.
Đương nhiên, Tề Thiếu Huyền cũng tiến bộ rất lớn.
Chỉ có điều, hiện tại y đang bận rộn ấn chứng bằng pháp mà mình lĩnh ngộ được với thuật công phạt trong Chân Long đế kinh, không quá quan tâm đến việc đề tăng tu vi.
Bởi vậy, hiện giờ căn cơ của Tề Thiều Huyền được củng cố chắc chắn hơn trước kia rất nhiều, nhưng sức chiến đấu chỉ tăng hơn gấp đôi một chút.
Nhưng sức chiến đấu gấp đôi của y cũng đủ gấp mấy lần người khác rồi.
Còn về phần Ngao Ô, hiện giờ vẫn y như cá ướp muối…
…
Oanh!
Trong tiếng nổ ù ù, hỗn độn khí bao phủ lại vỡ ra.
Hai mắt mọi người sáng lên, cùng thi triển độn thuật nhanh nhất bay ra ngoài lồng khí.
Vì lý do an toàn, mấy người Sa công tử đều thi triển côn bằng pháp mình mới lĩnh ngộ được bay vút ra ngoài.
Chỉ sợ gặp phải tình huống lúng túng như khi đi vào, bị hỗn độn khí ngăn cản, lại liên lụy đến Thẩm Thiên phải ra tay cứu giúp.
Nhưng lần này mọi người rời khỏi lồng hỗn độn khí cực kỳ thuận lợi, không gặp phải tình cảnh nguy hiểm như khi tiến vào.
Vứt nứt lồng khí kéo dài chừng hơn mười hơi thở, đủ cho bọn họ thoải mái bay ra ngoài.
Đến lúc này, ánh mắt tất cả mọi người đều có vẻ nhẹ nhàng.
Phù. Cuối cùng cũng an toàn!
Tứ đại công tử nhìn nhau một cái, có vẻ như họ vừa thống nhất một quyết định gì đó.
Ngân Chương Thần tộc Bạch công tử cung kính ôm quyền nói với Thẩm Thiên: “Lần lịch luyện này, may nhờ có Thẩm huynh chiếu cố, chúng ta mới có thể an toàn thoát thân, cũng lấy được cơ duyên như vậy.”
“Nhưng Thẩm huynh và Tề huynh thực lực siêu nhiên, chắc hẳn muốn đi sâu vào trong hải đảo lịch luyện mới có thể có được cơ duyên tốt nhất.”
“Bốn huynh đệ chúng ta thực lực không đủ, nếu tiếp tục ở lại bên cạnh hai vị chỉ e sẽ liên lụy đến hai vị.”
“Cho nên, chúng ta suy đi nghĩ lại, cho rằng vẫn nên tách hai vị ra tự đi thôi.”
“Chờ Thẩm huynh và Tề huynh lịch luyện xong, chúng ta lại tề tựu tại thành Cực Nhạc, khoản đãi hai vị.”
Khi Bạch công tử nói lời này, sắc mặt ba đại công tử kia đều có vẻ rất chân thành thản nhiên.
Rõ ràng bọn họ đang nghiêm túc.
Nửa tháng trước, vì cứu bọn họ, suýt nữa Thẩm Thiên đã bị lồng hỗn độn khí bọc lấy rồi thôn phệ.
Việc này khiến bọn họ ngại vô cùng. Dù sao, xét đến cùng, bọn họ và Thẩm Thiên và Tề Thiếu Huyền không thân cũng chẳng quen.
Mặc dù có đảo Hắc Long ở giữa nhưng cọ nhiều cơ duyên của người ta như vậy rồi coi như cũng thiếu người ta một khoản lớn, nếu không chịu nhận thực khó coi, sẽ bị người ta chán ghét.
Mặt khác, trong lòng bọn họ cũng có suy tính khác.
Đó chính là, thừa dịp thí luyện còn chưa kết thúc, quay về trong tộc tra xét một chút bí điển.
Xem có phương pháp hữu hiệu gì có thể giúp Thẩm Thiên áp chế khí tức hỗn độn trong cơ thể không.
Như vậy cũng coi như miễn cưỡng báo đáp được ân cứu mạng trước đó của Thẩm Thiên, bọn họ cũng không quá hổ thẹn.
Tứ đại công tử nói xong, Ngọc Biên Tiên nhìn Thẩm Thiên lưu luyến không rời, nói: “Thẩm huynh, Biên Tiên tu vi nông nạn, cũng xin cáo từ.”
“Đợi Thẩm huynh thí luyện xong, bất kỳ lúc nào cũng có thể thổi ốc tù và, Biên Tiên nguyện hát múa cho một mình Thẩm huynh thưởng thức.”
Nàng thỏ thẻ giãi bày, hai má đỏ bừng, ánh mắt thẹn thùng xấu hổ.
Ừm, rất giống một con cá kho…
…
Thấy mọi người nhất định muốn rời đi, Thẩm Thiên cũng hơi bất đắc dĩ.
Hắn mở miệng khuyên an, nhưng có vẻ năm người đều đã hạ quyết tâm, kiên trì muốn rời đi.
Nhưng bọn họ nói cũng đúng, mục tiêu tiếp theo của Thẩm Thiên và Tề Thiếu Huyền là một nơi thật sâu trong Hỗn Độn Tinh Hải.
Nếu bất ngờ gặp phải tình huống lồng hỗn độn khí dao động như vừa rồi, thì dù thực lực của Thẩm Thiên có mạnh hơn cũng rất khó có thể bảo vệ được tất cả đồng bạn.
Dù sao, Tứ đại công tử và Ngọc Biên Tiên cũng đã thu hoạch được rất lớn, khí vận cũng sáng hơn không ít.