Ta Không Phải Con Trai Của Khí Vận

Chương 541: Bổn thánh tử mà không sợ giảm thọ thì đã nạo chết các ngươi rồi! (3)

Chương 541: Bổn thánh tử mà không sợ giảm thọ thì đã nạo chết các ngươi rồi! (3)
­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­
Bọn chúng hoặc phun lửa, hoặc phát ra sấm sét khắp người. Ngoài ra còn có những con rồng với toàn thân lấp lánh như kim cương, vừa nhìn là biết chúng có khả năng phòng ngự vô cùng mạnh mẽ rồi.
Hiển nhiên, mỗi một con rồng khổng lồ đều không dễ chọc!
Lẽ nào bổn thánh tử bị phát hiện?
Thẩm Thiên căng thẳng, thầm nghĩ không thể là vậy được!
Rõ ràng hắn đã che giấu hơi thở trên người, đồng thời không gây ra động tĩnh lớn mà.
Ừm, nói chung là nên cẩn thận thì hơn.
Cả người Thẩm Thiên phát ra ánh sáng lục nhạt rồi từ từ chìm xuống lòng đất và chỉ để lộ cái đầu ra ngoài.
Một khi phát hiện điểm khác thường, hắn có thể chui xuống dưới ngay tức khắc rồi trốn xa nghìn dặm.
Kể cả khi Long tộc phá giải che mùi đại pháp của bổn thánh tử thì cũng đừng mơ bắt được bổn thánh tử!
Thẩm Thiên đề cao cảnh giác, sau đó lỗ tai hắn chợt nhúc nhích vì nghe được tiếng kêu cứu thảm thiết của một Nhân Tộc khác.
"Mẹ kiếp, đám nghiệt súc các ngươi đuổi theo bổn thánh tử làm chi?"
"Bổn thánh tử chỉ chạy vào lãnh thổ Tử Điện Bạo Long nhà ngươi để hái một cây hà thủ ô thôi mà."
"Đó chỉ là một cây hà thủ ô nghìn năm thôi, ngươi cần gì phải đuổi giết bổn thánh tử suốt mấy ngày mấy đêm thế hả?"
"Một con còn chưa đủ hay sao mà ngày càng nhiều con kéo đến thế? Long tộc các ngươi đoàn kết đến thế hả? Bổn thánh tử trả cây hà thủ ô lại cho các ngươi được không?"
"Bổn thánh tử đã trả hà thủ ô rồi mà sao các ngươi còn đuổi theo nữa?! Bộ tưởng rằng bổn thánh tử sợ đám nghiệt súc các ngươi chắc?"
"Bổn thánh tử mà không sợ giảm thọ thì đã nạo chết các ngươi rồi! Các ngươi đừng ép bổn thánh tử!"
"Bổn thánh tử mà điên lên thì đến bản thân còn sợ nữa đó!"
"Má ơi, có ai không, cứu mạng với!"
"Đừng có mẹ nó đốt mông của ta!"
Tiếng kêu cứu ngày càng gần hơn, chẳng mấy chốc mà một bóng người áo trắng đã xuất hiện trước mặt Thẩm Thiên.
Đó là một chàng trai khôi ngô tuấn tú trong bộ áo trắng như tuyết, nhan sắc không hề thua kém Tề Thiếu Huyền và cũng được xếp vào hàng mỹ nam.
Nhưng điều kỳ quái là vành mắt của chàng trai tuấn tú ấy rất đen.
Ừ, đen không tả nổi.
Nếu vật cưỡi Xi Vưu đứng trước mặt anh chàng này thì cũng phải tự ti mất.
Ngoài ra, hơn mười con rồng đáng sợ đang đuổi theo sau chàng trai áo trắng ấy, hơn nữa sức mạnh của bọn chúng đều là từ cấp thiên tôn trở lên.
Bọn chúng hoặc tấn công bằng cánh, hoặc há miệng bắn pháo về phía hắn ta.
Ngọn lửa, bão tuyết, cơn lốc, sấm sét, ánh sáng,...
Không thể không nói, cảnh tượng này làm Thẩm Thiên cảm giác như đang xem phim điện ảnh Hollywood 4D vậy.
Chàng trai bị rồng đuổi giết trông mệt mỏi nhưng biểu hiện lúc chạy trốn lại khiến mắt Thẩm Thiên sáng rỡ.
Chàng trai mắt đen trông hơi thảm hại nhưng vẫn luôn giữ ổn định.
Tốc độ chạy nhanh chứng tỏ hắn ta đã tu luyện Thuật Độn Thổ cực kỳ cao thâm và có thể sánh ngang với Phong Thần Dực Long.
Nên biết, Phong Thần Dực Long là dị thú có khả năng khống chế pháp tắc của thuộc tính gió, đồng thời được xem là vua tốc độ trong nhóm rồng cấp thiên tôn.
Sức mạnh tinh thần của chàng trai này không ổn định, hiển nhiên hắn ta vừa vỡ Đan thành Anh không lâu nên không ở trong trạng thái tốt nhất.
Mặc dù vậy, hắn ta vẫn có thể giữ được mạng sống trong lúc bị Phong Thần Dực Long đuổi giết.
Có thể nói, trong tất cả những thiên kiêu Nhân tộc mà Thẩm Thiên từng gặp thì chỉ mình hắn ta là kẻ chạy trốn nhanh nhất, tất nhiên là trừ bản thân Thẩm Thiên ra.
Quan trọng hơn, tên này có vẻ rất am hiểu pháp thuật không gian.
Mỗi lần những đòn tấn công của rồng gần trúng hắn ta, cơ thể hắn ta sẽ hóa thành hư vô trong nháy mắt như thể trốn vào trong hư không vậy.
Tuy nhiên, Thẩm Thiên nhận thấy rõ sự mệt mỏi của hắn ta sau mỗi lần cơ thể chuyển sang trạng thái hư vô.
Hắn ta không ngừng thở hổn hển và liều mạng đổ thuốc đại bổ vào miệng, hơn nữa vành mắt đen thùi của hắn ta... có vẻ đen hơn trước đó nữa.
Chẳng qua tất cả những thứ đó đều không quan trọng, bởi đầu của hắn ta mới là thứ thu hút sự chú ý của Thẩm Thiên nhất.
Quang hoàn màu tím sậm trôi lơ lửng trên đỉnh đầu của hắn ta gần như không thua kém Tề Thiếu Huyền chút nào.
Quan trọng hơn, nội dung hiển thị trong hình ảnh cơ duyên trên quang hoàn khiến Thẩm Thiên rung động không gì bằng.
Do đó, Thẩm Thiên thầm hạ quyết định.
Căn cứ vào tinh thần của chủ nghĩa nhân đạo, hắn cứu vị huynh đệ này chắc rồi!
Vương Thần Hư cảm nhận được hơi thở của mười mấy con rồng khổng lồ và đáng sợ sau lưng thì gương mặt lại tái càng thêm tái.
Nếu biết trước thì hắn ta đâu lén lút chạy đến Hải Vực Hỗn Độn góp vui làm gì.
Chuyện là như vầy, Tề Thiếu Huyền đã khiêu chiến tất cả thiên kiêu thánh tử trong Đông Hoang vào mấy tháng trước. Vương Thần Hư xếp thứ tư trong bảng Kim Đan nên trở thành đối tượng trọng điểm.
Tuy nhiên, "Thái Hư Đế kinh" mà Vương Thần Hư tu luyện là loại công pháp khắc mạng.
Sử dụng những loại pháp thuật đơn giản trong đó thì không sao, nhưng những pháp thuật sát phạt cao thâm gần như đều làm tổn hao tuổi thọ.
Đặc biệt là Vương Thần Hư còn sở hữu "Hư Không Thần Thể", loại thể chất bị nguyền rủa, nên sẽ tiêu hao tuổi thọ nhanh hơn người thường.
Cho dù hắn ta đã nuôi dưỡng bản thân bằng thuốc báu nhưng cũng khó sống lâu như những người tu tiên khác.
Nếu hắn ta cứ tiếp tục tranh đấu tàn nhẫn và đổ máu với người ta thì có lẽ sẽ không sống quá năm mươi tuổi.
Nên biết, chân nhân Kim Đan kỳ có thể sống ít nhất là năm trăm năm, thậm chí tôn giả Nguyên Anh kỳ còn sống đến một nghìn năm kìa.
Năm mươi tuổi đã xem như là chết trẻ rồi.
Vi vậy, Vương Thần Hư để lại một lá thư không chút tiết tháo nào rồi chạy ra khỏi tông môn.
Mặt mũi là của tông môn, mạng nhỏ là của bản thân, dù sao cũng không phải là sự sống chết nên hắn ta sẽ không hiến thân đâu!
Nhân lúc đêm khuya, Vương Thần Hư mang theo túi tiền nhỏ và trà ngũ bảo của mình rời khỏi Thái Hư Thánh Địa, thậm chí chuồn ra khỏi Đông Hoang.
Hắn ta thầm nghĩ bổn thánh tử chạy đến Bắc Hải hóng gió tí.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất