Chương 542: Chỉ có một đệ nhất thiên hạ! (1)
Nơi đó cách Đông Hoang một trăm lẻ tám nghìn dặm, Tề Thiếu Huyền có trâu bò đến cỡ nào cũng đâu thể chạy đến Bắc Hải khiêu chiến bổn thánh tử chứ?
Sau khi đến Bắc Hải, Vương Thần Hư ung dung trải qua những ngày tháng thoải mái.
Không khí nơi này rất tốt, gió biển thoải mái mà trai tinh cũng bóng loáng.
Vương Thần Hư rất là thích nơi này!
Tiếc rằng Vương Thần Hư rời khỏi thánh địa khá vội nên không mang theo nhiều tiền.
Hắn ta sống toải mái một thời gian ngắn thì đã tiêu gần hết linh thạch, trà ngũ bảo mang từ Đông Hoang đến cũng sắp uống hết rồi.
Vương Thần Hư cảm thấy đã đến lúc ra ngoài kiếm chút tiền tiêu xài.
Đúng lúc này, Vương Thần Hư nghe tin "Hải Vực Hỗn Độn" ở Bắc Hải đã mở ra. Hắn ta nghĩ tới nghĩ lui, cảm giác mình có thể lẻn vào đó kiếm chút bảo bối.
Do vậy, Vương Thần Hư tốn nhiều tuổi thọ để bố trí đại trận truyền tống ngẫu nhiên ở bên ngoài Hải Vực Hỗn Độn.
Nhân lúc Hải Vực Hỗn Độn mở ra, Vương Thần Hư lập tức kích hoạt đại trận vượt qua Yêu tộc Bắc Hải và xuyên qua không gian để vào trong hải vực.
Có điều, hắn ta không thể ngờ rằng đại trận này lại đưa mình vào sâu trong Hải Vực Hỗn Độn, hơn nữa hạ xuống ở một hòn đảo.
Chuyện này vốn không tính là xấu, bởi lẽ hòn đảo này cũng thừa thãi linh khí và nhiều bảo bối.
Thậm chí nơi này còn có không ít huyết sâm, cẩu kỷ, linh táo và hoàng tinh mấy nghìn năm, thu thập nhiều thì sẽ bù đắp chút tuổi thọ nên vẫn lời không lỗ.
Thế nhưng Vương Thần Hư làm thế nào cũng không ngờ "sự nghiệp vĩ đại" của mình còn chưa bắt đầu thì đã bị chặt ngang rồi.
Hắn ta vừa lén lút hái một cây hà thủ ô nghìn năm thì đã bị một đám rồng khổng lồ đuổi giết suốt mấy nghìn dặm.
Cần phải vậy sao!
Hòn đảo này đầy rẫy linh dược, cho ta một chút thì có sao đâu!
Đám Long tộc này không hiếu khách chút nào cả!
Vương Thần Hư vừa lầm bầm lải nhải vừa liều mạng chạy trốn đến độ muốn kiệt sức.
Đòn tấn công của thiên tôn đâu dễ tránh thoát.
Tuy rằng "Hư Không Độn Thuật" của Vương Thần Hư mạnh như bug nhưng lại cần đánh đổi bằng tính mạng.
Vương Thần Hư phải hao tốn rất nhiều tuổi thọ cho mỗi lần sử dụng Thuật Độn Thổ, ảnh hưởng này sẽ duy trì liên tục, ngắn thì từ nửa năm đến một năm, dài thì từ ba năm đến năm năm.
Nếu Vương Thần Hư cứ tiếp tục chạy trốn thế này thì cuối cùng hắn ta sẽ không chết dưới tay đám rồng này mà chết vì hết tuổi thọ.
"Lẽ nào bổn thánh tử sẽ bỏ mạng tại nơi này một cách khuất nhục như vậy sao?"
Vương Thần Hư nghiến răng nghiến lợi, trong lòng không cam chịu!
Đúng lúc này, con ngươi của Vương Thần Hư chợt co lại.
Bởi vì hắn ta phát hiện hai sợi dây đột nhiên mọc lên ngay nơi chân mình chạm đất.
Hai sợi dây óng ánh như ngọc bích này lại chẳng khác nào rắn độc trong mắt Vương Thần Hư.
Bởi vì hai sợi dây đó buộc vòng quanh đôi chân của hắn ta, hơn nữa tốc độ bắn vọt nhanh đến khiếp người.
"Đây là dị thú có thể điều khiển thực vật sao?"
Vương Thần Hư hơi biến sắc, không còn gì nghi ngờ khi nói hắn ta sẽ bị đám rồng ở sau lưng biến thành bột mịn nếu bị trói chặt tại đây.
"Muốn bắt bổn thánh tử à? Đúng là mơ tưởng viển vông, đứt cho ta!"
Vương Thần Hư kết ấn, thoáng chốc một lưỡi dao vô hình ngưng tụ trong hư không rồi bắn vọt về phía hai sợi dây.
Vút!
Lưỡi dao vô hình ẩn chứa một phần sức mạnh không gian lập tức cắt ngang hư không.
Có thể nói, ngay cả tinh thép linh thiết đã được luyện chế trăm lần cũng sẽ bị lưỡi dao này chém thành hai nửa.
Chẳng qua Vương Thần Hư đã phát hiện ra một sự thật đáng khiếp sợ, đó là lưỡi dao hư không chỉ chém rách hai sợi dây chứ không làm nó đứt được.
Thêm vào đó, vết rách trên thân hai sợi dây đã hồi phục ngay khoảnh khắc lưỡi dao hư không hết sức mạnh.
Sợi dây vẫn lao về phía hắn ta với tốc độ nhanh không đổi.
Đáng hận, không nạp thêm tuổi thọ thì không cắt đứt ngươi được à?
Vương Thần Hư tái xanh mặt mày, đôi tay nhanh chóng kết ấn. Trong thoáng chốc, khí thế trên người hắn ta tăng mạnh như thể đã hòa làm một thể với hư không.
Dường như thân thể của hắn ta đã hóa thành hư ảo, vô số ngọn lửa, sấm sét và lốc xoáy tấn công ngang dọc nhưng lại không thể đe dọa hắn ta dù chỉ một chút.
"Đám rồng ngu ngốc mà cũng mơ tưởng phá Hư Không Thần Thể của bổn thánh tử à? Đúng là si tâm vọng... Chết!"
Vương Thần Hư còn chưa nói hết một câu hăm dọa thì nét mặt đã hiện đầy vẻ kinh hoàng.
Bởi vì hắn ta chợt phát hiện dù mình đã hóa thành Hư Không Thần Thể nhưng hai sợi dây kia vẫn xuyên qua hư không và trói phần eo của hắn ta lại.
Thứ dây rắm chó này lại có năng lực xuyên qua không gian!
Phải biết rằng năng lực hư không của Vương Thần Hư cao siêu hơn "vượt qua hư không" của hầu hết tôn giả nhiều lắm.
Dù cho tồn tại cấp thiên tôn có xé nát hư không cũng không thể chạm đến nơi hắn ta ẩn nấp chứ đừng nói là uy hiếp hắn ta.
Thế nhưng Vương Thần Hư đâu thể ngờ sợi dây này lại xuyên qua được!
Xong đời, chết chắc rồi!
Vương Thần Hư vẫn có thể đối phó với đám rồng vì bọn chúng không thể đánh trúng hắn ta.
Bây giờ sợi dây quỷ quái này đã trói chặt hắn ta rồi, thử hỏi hắn ta còn lấy gì để đấu với đám rồng khổng lồ đó nữa?
"Xin rồng đại ca tha cho bổn thánh tử! Bổn thánh tử còn là trai tân mà!"
Sợi dây ngọc bích buộc vòng quanh lưng của Vương Thần Hư rồi nhanh chóng kéo hắn ta xuống dưới lòng đất.
Vương Thần Hư tái mặt, liều mạng kích hoạt Thái Hư Đế kinh hòng tránh khỏi sợi dây, ngay cả tuổi thọ cũng không tiếc dùng.
Nhưng mà điều khiến hắn ta tuyệt vọng là mọi nỗ lực trốn tránh đều là vô dụng, hai sợi dây này sở hữu năng lực hư không mạnh đến nỗi hoàn toàn hạn chế bí pháp của hắn ta.