Chương 566: Những nhân tộc này cuối cùng cũng đi hết rồi! (1)
“Hời to rồi, lần này hời to rồi!”
Trên mặt Thẩm Thiên nở nụ cười rất xán lạn, trong lòng đang ôm một chiếc lá trà như khay ngọc chiếu sáng rực rỡ.
Đúng vậy, đó là phiến lá vô thượng trên đỉnh Ngộ Đạo Trà thụ, nó đã bị tên Thẩm Thiên này hái được.
Không ai biết phiến lá này trân quý chừng nào nhưng rõ ràng cho dù là Tiên nhân thật sự cũng sẽ động lòng với thứ chí bảo này.
Ba người thh nhìn lá trà trong lòng Thẩm Thiên, rõ ràng cũng vô cùng rung động, ánh mắt không cách nào dịch chuyển khỏi nó.
Bọn họ không phải đã dấy lên lòng tham mà vì lá cây này quá mức siêu phàm, cho dù chỉ vừa nhìn một cái cũng có thể nảy sinh ra sức hấp dẫn to lớn, khó mà tự kềm chế.
“Tề huynh, Vương huynh, tiểu Ô, đây là phần của mọi người.”
Thẩm Thiên thu hồi chiếc lá vô thượng, lấy từ trong nhẫn chứa đồ ra ba cái bình nhỏ, đưa cho mọi người.
Trong mỗi cái bình nhỏ đều chứa ba phiến lá Ngộ Đạo Trà màu bạc và mấy chục lá Ngộ Đạo Trà bình thường chưa trưởng thành.
Trong nháy mắt mở nắp ra, mùi vị trà có thể ngửi thấy rõ ràng xung quanh khiến tâm cảnh của người ta thanh thảng, tiến vào trạng thái gần như “minh ngộ”.
Tề Thiếu Huyền cầm bình nhỏ trong tay cảm thấy cái bình rõ ràng trông rất nhẹ nhưng lúc này lại nặng như Thái Sơn.
Y cười khổ lắc đầu: “Đây là chiến lợi phẩm của Thẩm huynh, Tề mỗ sao có thể chiếm không được?”
Vương Thần Hư mặc dù ánh mắt thèm thuồng nhìn chằm chằm ba cái bình nhỏ, nhưng cũng không cam chịu yếu thế: “Ngay cả tên nhãi này còn thấy ngại, Vương mỗ càng không thể nhận không thứ chí bảo này.”
Ngao Ô thì lại có cái nhìn rất thoáng: “Thẩm Thiên ca ca, những lá trà này ta nhận, để ta bảo phụ vương đem bảo bối đổi với huynh nhé!”
Đây chính là thái tử Long hoàng được sủng ái nhất nên có quyền được tùy hứng.
Thẩm Thiên mỉm cười nói: “Các vị không cần khách khí, cũng trách Thẩm mỗ trước đó hái Long Nguyên quả quá mạnh báo khiến cho Ngộ Đạo Trà thụ đều bị dọa chạy hết.”
“Lúc đầu nếu trà thụ không trở lại dưới lòng đất hết thì hẳn mọi người cũng có thể thu hoạch được không ít lá Ngộ Đạo Trà.”
“Cho nên Thẩm mỗ chỉ tặng mọi người chút tâm ý, mọi người mọi người không cần khách khí.”
Nhìn đi nhìn đi, nhìn lời giải thích mới khéo léo làm sao.
Lời của Thẩm Thiên khiến cả ba người đều vô cùng cảm động.
Đây mới thật sự là người khiêm tốn! Có được người bạn như vậy còn cầu mong gì hơn!
Dưới sự kiên trì của Thẩm Thiên, ba người đành bất đắc dĩ nhận lá Ngộ Đạo Trà của mình.
Cùng lúc đó, trong lòng ba người đều âm thầm thề, đời này kiếp này chỉ cần còn sống, nhất định phải trả ân tình của Thẩm huynh!
Đương nhiên, nhân tình này có cơ hội trả hay không...
Chỉ có trời mới biết.
Còn chuyện rốt cuộc bản thân Thẩm Thiên có được bao nhiêu lá Ngộ Đạo Trà thụ thì ba người đều rất sáng suốt không hỏi tới.
Thứ nhất đề tài này hơi nhạy cảm, để tránh hiềm nghi thì không nên tùy tiện hỏi tới.
Thứ hai ba người đều đoán nếu thật sự hỏi được kết quả thì chắc chắn bản thân sẽ bị đả kích rất thê thảm.
Nếu đã như vậy chi bằng kiềm chế hiếu kỳ trong lòng, đừng tự gây vạ cho mình.
Hai cây thần thụ đều chìm vào lòng đất biến mất không thấy đâu nữa, trận vực m Dương Lưỡng Nghi Nhãn cũng bắt đầu thu liễm dần.
Ánh trăng tròn chiếu rọi cả một vùng trời đất khiến nó trở nên lạnh lẽo hoang vu.
Dù là ai nhìn thấy mảnh đất này tuyệt đối cũng khó có thể tưởng tượng được chỉ một khắc trước nơi đây còn có tạo hóa lớn lao, có hai cây thần thụ vô thượng cắm rễ.
“Giờ chúng ta đi đâu?”
Vương Thần Hư nhìn Thẩm Thiên, trên mặt đầy vẻ hiếu kỳ.
Thẩm Thiên hơi híp mắt giống như đang rất dễ chịu vậy.
Cảm giác vận khí tăng lên thật là dễ chịu, giống như đi nghe hát vậy, còn thoải mái hơn được mát xa.
Hắn liếc nhìn Tề Thiếu Huyền, Vương Thần Hư và Ngao Ô, cười nói: “Lần này thí luyện ở Long đảo chúng ta đã có thu hoạch tương đối khá rồi, giờ các Long tộc khác đều núp trong ổ không ra khỏi cửa, cũng rất khó tìm thêm được cơ duyên khác.”
“Chi bằng nhân lúc lá Ngộ Đạo Trà thụ này vừa hái còn tươi rói, chúng ta quay về Trường Sinh bí cảnh pha hai chén Ngộ Đạo Trà uống thử đi.”
“Như vậy cũng có thể để Vương huynh tham ngộ thêm Trường Sinh kinh, tranh thủ bù đắp lại thọ nguyên kia.”
Mắt Vương Thần Hư sáng lên: “Thẩm huynh nói đúng!”
Ngộ Đạo Trà không chỉ có thể nâng cao ngộ tính vĩnh viễn cho tu sĩ mà khoảnh khắc khi vừa uống nước trà, hiệu quả cũng cao hơn gấp bội.
Rất nhiều ngộ tính vốn là tồn tại siêu phàm, thậm chí có thể rơi vào trạng thái đốn ngộ ngay sau khi uống Ngộ Đạo Trà, đến lúc đó ngộ tính sẽ tăng lên gấp mười lần trở lên.
Mặc dù loại trạng thái này sẽ không kéo dài quá lâu nhưng cũng đủ để Vương Thần Hư nâng cao tạo nghệ trong “Bất Tử Trường Xuân kinh”.
Nghĩ tới đây, Vương Thần Hư vội vàng lấy từ trong túi ra hai gói thuốc nhỏ khác nhau.
Hắn ta hưng phấn nói: “Đây là huyết tham, cẩu kỷ, tang thậm và hoàng tinh ba ngàn năm Vương mỗ đã cất giữ được, nếu Thẩm huynh không chê có thể ngâm cùng với Ngộ Đạo Trà.”
Khóe miệng Thẩm Thiên hơi giật giật, cười nói: “Khụ khụ, những thứ này Vương huynh nên giữ lại bồi bổ cho mình đi!”
Đùa à, bổn tọa được gọi là Thần Tiêu tiểu cương pháo, cần mấy thứ đồ chơi này đấy à?
Thêm mấy thứ này vào trong Ngộ Đạo Trà, khẩu vị cũng nặng quá rồi đấy!
Ngươi coi đây là Nhân Sâm Ngũ Bảo trà à?
...
Sau khi xác định rõ hành trình, nhóm Thẩm Thiên vào trong Trường Sinh Bí cảnh, bắt đầu chuẩn bị ngâm Ngộ Đạo Trà.
Ngộ Đạo Trà là kỳ trân vô thượng, nhất là những lá Ngộ Đạo Trà Thẩm Thiên mới hái này, lá nào lá nấy đều là lá trừ cực phẩm lâu năm.
Cho dù là những lá trà bình thường đạo vận không trọn vẹn nhưng nếu lưu truyền đến những động thiên, phúc địa cũng có thể khiến rất nhiều Tôn giả điên cuồng tranh đoạt.
Đó là đừng nói những lá Ngộ Đạo Trà thụ màu bạc trưởng thành này, đây chính là thánh phẩm trong linh dược của trời đất.