Chương 567: Những nhân tộc này cuối cùng cũng đi hết rồi! (2)
Ngoại trừ kẻ giàu có vận khí lớn như Thẩm Thiên thì khắp Đông Hoang, thậm chí là khắp ngũ vực chỉ e không có mấy người có thể tùy tiện đem loại trà này ra chiêu đãi bằng hữu như hắn.
Dù sao giá của một lá Ngộ Đạo Trà thụ cũng khiến vô số Tôn giả đem hết gia tài của mình ra cũng không mua được.
Thẩm Thiên không có thói quen uống trà, bởi vậy trong nhẫn chứa đồ không có trà cụ thượng đẳng nào.
Vương Thần Hư mặc dù uống trà mỗi ngày nhưng tên này toàn uống Ngũ Nảo trà, vừa lấy trà cụ ra thì khắp Trường Sinh Bí cảnh đều tràn ngập mùi cẩu kỷ.
Cuối cùng, vẫn là Tề Thiếu Huyền cống hiến ra một bộ trà cụ cấp linh khí cực phẩm màu tím.
Tuy là trà cụ cấp linh khí cực phẩm nhưng về lý thuyết cũng hoàn toàn không xứng với Ngộ Đạo Trà cấp bậc này, e là chỉ có Thánh khí mới xứng.
Nhưng lúc này không có trà cụ khá thay thế, cũng chỉ đành lấy lui làm tiến thôi.
Lá trà, trà cụ đều có rồi, tiếp theo chính là nước để pha trà, thứ này cũng vô cùng quan trọng.
Càng là nước linh tuyền cực phẩm giàu đạo vận thì càng có thể kích thích được toàn bộ dược hiệu của Ngộ Đạo Trà dưới sự thôi động của lonh hỏa.
Loại nước linh tuyền này nói thẳng ra là không dễ tìm.
Cuối cùng Thẩm Thiên cũng lười mày mò nên lấy thẳng ra một cân Niết Bàn Thánh dịch.
Mặc dù biết đem Niết Bàn Thánh dịch màu trắng bạc này ra pha trà thì Thẩm Thiên cũng không biết sẽ pha được trà xanh hay trà sữa, nhưng đồ tốt cứ đem phối chung với nhau thì chí ít cũng sẽ cao cấp hơn, đem ra chiêu đãi đám Tề Thiếu Huyền cũng coi như đủ nể mặt đám rau hẹ này!
Sự thật cũng đúng như Thẩm Thiên đã dự đoán, lúc đem Niết Bàn Thánh dịch màu trắng bạc này ra pha Ngộ Đạo Trà, sắc mặt ba người Tề Thiếu Huyền càng trở nên vô cùng kỳ quái.
Hình như là cảm động, cũng lại có vẻ kinh hãi.
Kể ra thì Niết Bàn Thánh dịch Phệ Tiên đằng và lá Ngộ Đạo Trà thụ này đều là chí bảo quý giá nhất ngũ vực.
Bọn họ đem chúng ra nấu chung loạn xạ thế này thật sự không lãng phí của trời đấy chứ?
Quả nhiên kẻ có tiền như Thẩm huynh luôn tùy hứng...
Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, uống Ngộ Đạo Trà của người ta thì đương nhiên Tề Thiếu Huyền, Vương Thần Hư và Ngao Ô đều không tiện nói mấy lời thô lỗ.
Tuy nhiên mặc dù phương thức pha trà rất kỳ lạ nhưng khi Thẩm Thiên đem Nam Minh Ly hỏa thôi động đến cực hạn để Niết Bàn Thánh dịch sôi ùng ục, lá Ngộ Đạo Trà cũng bắt đầu nở ra.
Những chiếc lá màu bạc trong Niết Bàn Thánh dịch sôi trào kia đã thỏa thích phóng ra đạo vận của bản thân.
Tổng cộng Thẩm Thiên thả vào bốn lá Ngộ Đạo Trà thụ, chúng lần lượt hiện ra bốn hình tượng đỉnh, chuông, kính, mâu.
Sau khi nước trà sôi, bốn lá trà kia lơ lửng giữa không trung, lờ mờ ngưng tụ ra từng đạo pháp tắc ẩn chứa ảo diệu vô thượng.
Nếu đám Thẩm Thiên có hứng thú uống nước trà này, chuyên tâm cảm ngộ những pháp tắc này, thậm chí có thể sẽ nắm bắt được vào mảnh vỡ pháp quyết tuyệt thế thời kỳ Thượng cổ, hồi phục được vài sát pháp cấm kỵ thượng cổ nào đó.
Đương nhiên, so với những bí pháp đại đế đã bày ra sẵn, giá trị của bản thân những pháp quyết này cũng hơi thua chị kém em một chút.
“Lần này Vương mỗ nhất định phải luyện Trường Xuân kinh đến đại thành!”
Vương Thần Hư uống một ngụm Ngộ Đạo Trà, cảm thấy vô cùng cổ quái.
Có chút chua, có chút ngọt, khá nóng, lại mang theo chút mùi trà nhàn nhạt, cảm giác rất phong phú, cấp độ cảm giác vô cùng sung mãn...
Cùng lúc đó, một năng lượng vô cùng bành trướng thuận theo kinh mạch của Vương Thần Hư vọt đi khắp các nơi trong cơ thể hắn ta.
Đó là dược lực của Niết Bàn Thánh dịch, nó cảm nhận được thận tinh hao tổn, tiên thiên thọ nguyên thiếu thốn của hắn ta nên đang tự giác bổ sung tuổi thọ của hắn ta.
Còn một cỗ sức mạnh huyền bí khác thì thuận theo thần mạch của hắn ta tràn vào hồn hải của Vương Thần Hư.
Đó là hiệu quả đặc biệt của lá Ngộ Đạo Trà thụ, có thể giúp ngộ tính của Vương Thần Hư tăng lên gấp mấy lần trong thời gian ngắn, thậm chí là mấy chục lần.
Trong khoảng thời gian này, dù Vương Thần Hư lĩnh hội công pháp gì cũng đều thu hoạch được them gấp mấy chục lần.
Cho dù sau khi khoảng thời gian này qua đi, ngộ tính của hắn ta cũng tăng mãi mãi lên khá nhiều.
Và điều này cũng chính là hiệu quả được người đời coi trọng nhất của lá Ngộ Đạo Trà thụ.
“Hương vị thế nào?”
Hai mắt Thẩm Thiên nhìn chằm chằm Vương Thần Hư, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn pha trà.
Vương Thần Hư uống rồi chứng tỏ trà pha như vậy không sao, nhưng có phải khó uống lắm không? Thẩm Thiên thật sự cũng không dám uống lung tung.
Vương Thần Hư khép hờ mắt nhìn có vẻ rất dễ chịu, hắn ta mỉm cười si mê nói: “Hương vị ư? Hì hì, một chén nâng cao tinh thần, hương vị cực ngon.”
Dứt lời, Vương Thần Hư tự rót cho mình một ly nữa, chắp miệng chẹp chẹp.
Thẩm Thiên dở khóc dở cười: “Ngon... ngon thì huynh uống nhiều một chút, Tề huynh, Tiểu Ô, mọi người cũng uống đi.”
Tề Thiếu Huyền và Ngao Ô liếc nhìn nhau, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ rót một chén, sau đó nhắm mắt lại rót thẳng vào miệng mình.
Ưm?
Ôi chao, mùi vị cũng không tệ!
Cảm thấy hơi thơm thơm, ngọt ngọt, tê tê, cảm giác nổ tung trong miệng.
Cùng với cảm giác nổ tung ấy, năng lượng nhục thân và năng lượng tinh thần đều đột phá khiến người ta không tự kìm chế được.
Thậm chí Tề Thiếu Huyền cảm thấy thời khắc này dường như mình đã hòa thành một thể với trời đất, tiến vào một cảnh giới kỳ diệu không thể nào miêu tả được.
Y có thể cảm nhận được đạo của bản thân đã trở nên cực kỳ rõ ràng, công pháp trước đây tu luyện đều trưng ra trước mắt đồng thời cũng có thêm rất nhiều cảm ngộ mới.
Sauu lưng y có thể nhìn thấy Tử Khí Đông Lai ba vạn trượng.
Trong tử khí vô biên đó có thiên bằng vỗ cánh bay, có Thần long ngao du chín tầng mây.
Dị tượng càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng khổng lồ, thậm chí ngay cả mỗi tấc chi tiết cùng đều trở nên càng ngày càng chân thực.
Trên đỉnh đầu y, Nguyên Anh tử sắc kia cũng dần lớn lên, điều đó cũng chứng tỏ tu vi của Tề Thiếu Huyền đang nhanh chóng tăng lên, kinh thế hãi tục.
Còn về phần Ngao Ô sau khi uống xong một tách Ngộ Đạo Trà, cả cơ thể bé nhỏ liền nhẹ nhàng bay lên.
Cậu ta siết chặt nắm đấm, bắt đầu đấm ngay tại chỗ, dáng vẻ của cậu ta lúc ấy thật uy phong.