Chương 569: Đã bao giờ thấy Kim Đan lớn như quả dưa hấu chưa? (1)
Bọn chúng ở xa nhìn vào bên trong Hỗn Độn Hải Vực, dáng vẻ mong mỏi đó cực kỳ giống với những bậc phụ huynh ở ngoài chờ con đi thi đại học kiếp trước.
“Phao Phao, Tiểu Mỹ, các con làm bà lo quá!”
“Tiểu Miết Độc Tử, sao nhanh như vậy mà con đã không chịu được rồi, quay vào trong kiên trì thêm đi!”
“Mau nhìn kìa, Nhân Ngư công chúa Ngọc Biên Tiên trở về rồi! Hình như nàng ấy còn xinh đẹp hơn cả trước khi thí luyện nữa!”
“Không chỉ nàng ấy, còn cả Long Thất Thái tử cũng ra rồi, lần này thí luyện Hỗn Độn Hải Vực, thiên tài hạch tâm hình như đều không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
“Ai nói không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn? Nửa tháng trước, thiên kiêu Côn Minh Thái Hư Côn tộc, ngươi quên rồi sao?”
“Phụt, cũng đúng, thiên kiêu Côn Minh đúng là thảm quá, đường đường là người mạnh nhất thế hệ thanh niên Bắc Hải vậy mà lại rơi vào kết cục đó.”
“Nghe nói gì chưa? Thái Hư Côn tộc đã tuyên bố bố cáo, nếu có người có thể cứu Côn Minh, Thái Hư Côn tộc bằng lòng dùng Thánh khí để trao đổi.”
...
Ngoài Hải vực các Hải yêu ầm ĩ bàn luận.
Đám Thẩm Thiên không dừng lại lâu mà rời khỏi Hỗn Độn Hải Vực với tốc độ nhanh nhất.
“Tham kiến Thất Thái tử, gặp qua Thần Tiêu Thánh tử, Tử Phủ Thánh tử... Ơ, vị lão tiên sinh này xưng hô như thế nào?”
Chín Long Thần vệ Hóa Thần kỳ sớm đã chờ bên ngoài Hỗn Độn Hải Vực, lúc này vừa thấy đám Ngao Ô xuất hiện lập tức tiến tới nghênh đón.
Có điều khi ánh mắt của họ nhìn về phía Vương Thần Hư thì gương mặt liền lộ ra vẻ cổ quái.
Tên này tóc bạc phơ, trên mặt đầy nếp nhăn và đốm đồi mồi, dù nhìn thế nào cũng không giống thiên kiêu từ năm trăm tuổi trở xuống.
Chẳng lẽ là kẻ lén đột nhập?
Nhưng họ chưa từng nghe nói Hỗn Độn Hải Vực này có người có thể lén đột nhập được.
Nếu không phải tên này đi cùng Thất Thái tử và Thần Tiêu Thánh tử, Long Thần vệ còn định bắt hắn ta lại, đưa về nghiêm hình khảo vấn, nghiên cứu vấn đề.
Dù sao, nếu thật sự có thể nghiên cứu được cách cho những lão già vào được Hỗn Độn Hải Vực thì coi như phát tài rồi.
Vương Thần Hư cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của chín Long Thần vệ thì khóe miệng giật giật.
Nếu không phải không đánh lại thì chắc chắn hắn ta đã hạ gục đám này rồi.
Mẹ nó lão tiên sinh, bổn Thánh tử hào hoa phong nhã như vậy mà các ngươi không nhìn thấy sao?
Thẩm Thiên cười giải thích nói: “Vị này là Thái Hư thánh tử của Thái Hư thánh địa, trong một lần truyền tống ngẫu nhiên đã bất ngờ xâm nhập Hỗn Độn Hải Vực, sau đó chạm mặt chúng ta.
Truyền tống ngẫu nhiên, bất ngờ xâm nhập?
Ha ha, não rồng của chúng ta có bị úng nước mới có thể tin lời ngươi.
Nếu Hỗn Độn Hải Vực có thể dễ dàng tiến vào như vậy thì Bắc Hải này bị thẩm thấu thành cái sàng rồi.
Có điều Thần Tiêu Thánh tử đã mở miệng nói thay Thái Hư thánh tử rồi thì Long Thần vệ cũng lười so đo với tên này.
Dù sao thân phận của Thẩm Thiên ở Long đảo cũng quá mức cao siêu, ký kết khế ước Long Thần với Ngao Băng, bối phận còn cao hơn Hắc Long Vương đương đại một đời.
Chỉ cần Thẩm Thiên không làm chuyện gì xâm hại nghiêm trọng đến lợi ích Long tộc thì trên Long đảo ai cũng phải kính nể hắn ba phần.
Mặt Ngao Ô đầy hưng phấn: “Thẩm Thiên ca ca, chúng ta đi tìm phụ hoàng luôn hay là đợi thí luyện Hỗn Độn Hải Vực hoàn toàn kết thúc hẵng đi tìm phụ hoàng?”
Thẩm Thiên cười nói: “Trong khoảng thời gian thí luyện này đã giúp trong lòng Thẩm mỗ có cảm ngộ, ta muốn bế quan tĩnh tu mấy ngày, chải vuốt một phen.”
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bảy ngày sau chúng ta tụ hợp ở Thiên m các. Biên Tiên công chúa không có ý kiến gì chứ?”
Thẩm Thiên xoay người, Ngọc Biên Tiên đang đứng cạnh nhìn chằm chằm hắn với ánh mắt trôgn mong lập tức đỏ bừng mặt.
Gương mặt đỏ bừng ấy giống như vừa mới vớt từ trong nồi ra vậy.
Nàng ta vội vàng nói: “Không có vấn đề gì, không có vấn đề gì, Thẩm huynh bằng lòng thì cả năm cũng được.”
Ừm, đừng nói bao cả năm, dù bao ta cũng được...
...
Thẩm Thiên cười từ biệt mọi người, lắc mình một cái biến thành ánh sáng màu vàng lấp lánh giống như thần bằng xé rách hư không lao đi.
Tốc độ của hắn nhanh đến mức ngay cả Thiên tôn Hóa Thần kỳ cũng phải mặc cảm.
Côn Bằng pháp phối hợp với Vũ hóa Tiên Kim thực sự quá mức siêu nhiên, nói là cực tốc trong thiên hạ cũng không hề khoa trương.
Thẩm Thiên không hề phát hiện, ngay sau khi hắn thi triển Côn Bằng pháp rời đi không bao lâu, hư không bên cạnh Hỗn Độn Hải Vực chậm rãi nổi lên ba động.
Có vài nam nhân mặc trường bào đen tuyền chậm rãi xuất hiện giữa trời đất.
“Không sai, là Côn Bằng pháp, mà còn là Côn Bằng pháp tương đối hoàn chỉnh.”
“Không ngờ hắn còn cảm ngộ được Côn Bằng pháp hoàn chỉnh trước thiếu Tộc trưởng một bước, lần này khó chơi rồi.”
“Thần Tiêu Thánh tử giao hảo với Long đảo, hơn nữa nghe nói còn ký khế ước Long Thần với vị kia, xuống tay với hắn quá mức nguy hiểm.”
“Cứ đuổi theo tiểu tử này trước đã! Nếu có thể giải quyết bằng cách thương lượng là tốt nhất, bằng không thì cũng chỉ có thể bắt hắn lại sau đó ép hỏi cho ra Côn Bằng pháp.”
“Côn Bằng pháp là truyền thừa tổ tiên bổn tộc lưu lại vốn phải thuộc về bổn tộc, nếu như tiểu tử này kiên quyết không truyền lại thì đừng trách chúng ta dùng sức mạnh!”
“Tốt nhất vẫn nên thương lượng hòa bình, nếu không giữa chúng ta và Long tộc e là không tránh khỏi một trận đấu chính diện.”
“Nếu như vậy thật sự có thể thu hồi lại truyền thừa chí cao của bổn tộc thì tất thảy đều đáng giá!”
Sau khi trò chuyện một lúc, mấy bóng dáng này đều xé rách hư không đuổi theo hướng Thẩm Thiên biến mất.
Thái Hư Côn tộc am hiểu khống chế hư không, mặc dù chủ yếu nghiên cứu bí pháp loại thôn phệ nhưng tốc độ cũng không kém, có thể xưng tôn cùng giai.