Chương 568: Những nhân tộc này cuối cùng cũng đi hết rồi! (3)
...
Thấy đồng bọn đều hưng phấn như vậy, Thẩm Thiên cũng không khách khí.
Hắn rót một chén trà chậm rãi uống thì cảm thấy nhục thân lập tức trở nên vô cùng ấm áp.
Tân Hỏa luyện thể thuật, Ngũ Hành chi lực đều đang điên cuồng cướp đoạt sức mạnh của nbtt đồng thời luyện hóa thành năng lượng đồng nguyên.
Còn khí hỗn độn trong đan điền của hắn lúc này thì khá bình tĩnh và chết lặng, không có ý định cướp đoạt Niết Bàn Thánh dịch này.
“Không biết từ lúc nào mà khí hỗn độn này đã biến thành của mình.”
“Đúng là ở cũng không được, đuổi đi cũng không được!”
“Cứ để nó ở trong cơ thể như vậy thật sự khiến người ta khó mà cảm thấy an toàn.”
Thẩm Thiên tự lẩm bẩm, dù sao sự đáng sợ của khí hỗn độn mọi người đều biết, ngay cả Thánh giả cũng không dám phớt lờ.
Giờ thu hoạch của Thẩm Thiên ở Hỗn Độn Hải Vực phong phú như vậy, lỡ như khí hỗn độn này bùng nổ thì chẳng phải cơ thể của hắn sẽ chết ở hải vực này sao?
Vậy há chẳng phải tai họa tiềm tàng à?
Không được, lần này sau khi hỗn độn khí của Long đảo mở ra phải trở về thành Cực Lạc một chuyến.
Ít nhất phải cẩn thận sắp xếp lại tất cả những bảo bối trên người này rồi hẵng tính.
Ừm...
Hình như mình vô tình dựng lên cho mình cái gì đó.
Nguy rồi!
...
Sau khi người ta uống Ngộ Đạo Trà đều rơi vào cảm ngộ cấp độ sâu.
Tu vi Tề Thiếu Huyền tăng cao, tiện thể len lén nhìn Bất Tử Trường Xuân kinh, lén học môn bí pháp dưỡng sinh này.
Còn Vương Thần Hư thì nằm sấp trước thần bia Huyền Vũ, không ngừng co rụt đầu cố gắng luyện thành Bất Tử Trường Xuân kinh.
Chỉ có như vậy, hắn ta mới có thể hoàn toàn thoát khỏi cục diện khó xử “mệnh không đủ khắc”!
Trong quá trình hài hòa và phong phú này, thời gian chậm rãi trôi qua, đảo mắt kỳ hạn ba tháng mở ra của Long đảo đã đến.
Đám Thẩm Thiên đã sớm canh sẵn ngoài Long Thần đảo, đợi khí hỗn độn mở ra.
Dù sao giờ cũng đã cách lúc Hỗn Độn Hải Vực mở ra bảy tám tháng rồi.
Nếu không kịp lần mở cửa này, muốn chờ đến lần sau thì lại kéo dài thêm ba tháng nữa.
Đến lúc đó sẽ cách thời gian Hỗn Độn Hải Vực hoàn toàn đóng cửa không xa, lỡ như không may lại lạc đường một thời gian nữa thì tất cả mọi người đều xong đời.
Mọi thứ ổn thỏa rồi, rút lui sớm một chút, xuất phát đến khu vực an toàn thôi.
Roẹt!
Dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, cuối cùng khí hỗn độn cũng chậm rãi mở ra.
Bốn người lần lượt hóa thành lưu quang bắn ra khỏi Long Thần đảo, sau lưng là những ánh mắt vui sướng.
Những ánh mắt ấy đến từ cự long trên đảo: Đám nhân tộc này cuối cùng cũng đi rồi.
Trong khu vực trung tâm của đảo bỗng nhiên vang lên một tiếng thở dài.
Tiếng thở dài ấy giống như vang lên từ vạn năm trước...
Lồng khí màu trắng xám khép lại, Long Thần đảo khổng lồ một lần nữa biến mất trong khí hỗn độn.
Đám Thẩm Thiên nhìn nhau, trên mặt lộ ra nụ cười ngầm hiểu.
Lần này mặc dù ở lại trên Long Thần đảo ròng rã sáu tháng nhưng so với những gì họ thu hoạch được thì tất thảy đều đáng giá.
Không kể đến Long Nguyên Quả, Ngộ Đạo Trà, chỉ riêng môn truyền thừa “Bất Tử Trường Xuân kinh” kia cũng đủ để tăng nội tình của họ, thậm chí cũng có lợi ích rất lớn đối với tông môn đứng sau họ.
Nên biết vì Tề Thiếu Huyền tìm được bán bộ Niết Bàn Đế kinh mà vô số tiền bối của Tử Phủ Thánh địa đang kéo dài hơi tàn đã gắng gượng được thêm lần nữa.
Và tầm quan trọng của “Bất Tử Trường Xuân kinh” này không hề kém Niết Bàn Đế kinh bao nhiêu, thậm chí ở một mức độ nào đó mà nói, tính thực dụng còn lớn hơn.
Vì ở giới Tu tiên, thiêu đốt thọ nguyên cũng chính là vì công pháp bộc phát bản nguyên sinh mệnh thật sự quá nhiều.
Tìm được công pháp này, tùy tiện tìm vài công pháp bạo gan tu luyện, lúc gặp phải cường địch cũng có thể có thêm một hai con át chủ bài.
Đương nhiên, vẫn là Vương Thần Hư sau khi đạt được công pháp này là có thu hoạch rõ ràng nhất.
Mặc dù bây giờ trông Vương Thần Hư là có vẻ yếu nhất nhưng Thẩm Thiên tin chỉ cần cho hắn ta chút thời gian điều dưỡng, hắn ta sẽ nhanh chóng một lần nữa trở thành nam tử tinh tráng long tinh hổ mãnh.
Dù sao khắc mệnh cũng không phải tay nghề truyền thống, không khó chữa đến vậy.
Chỉ cần về sau tên này học thêm về khắc mệnh, thọ nguyên bị tiêu hao hẳn có thể nhanh chóng bù đắp lại.
Tề Thiếu Huyền nói: “Nếu Thẩm huynh quyết định về thành Cực Lạc nghỉ ngơi điều dưỡng trước, vậy bọn ta cũng đi theo Thẩm huynh cùng quay về!”
Mọi người đã ở trong Hỗn Độn Hải Vực hơn tám tháng, đã thu hoạch tương đối khá rồi.
Hơn nữa lúc này mọi người đã tiến sâu vào Hỗn Độn Hải Vực, là khu vực có nguy hiểm khá lớn.
Nếu lỡ như gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, bị nhốt trong hải vực, mấy tháng còn lại chưa hẳn đã đủ để kịp trốn ra.
Nếu đã vậy chẳng bằng biết đủ, quay về thành Cực Lạc nghỉ ngơi điều dưỡng trước rồi quay ra vùng ngoài hải vực tìm kiếm.
Dù cơ duyên có tốt mấy thì phải có mạng để dùng mới có ý nghĩa.
...
Sau khi mọi người thương lượng xong đều quyết định tạm thời theo Thẩm Thiên về thành Cực Lạc nghỉ dưỡng trước.
Đương nhiên, nói là nói thương lượng thực ra là tin tưởng Thẩm Thiên vô điều kiện, dù sao biểu hiện của Thẩm Thiên cũng đã chinh phục được ba huynh đệ này.
Đi theo Thẩm huynh có thịt ăn, đã trở thành sự ăn ý mà ba người “ngầm hiểu với nhau” rồi.
Thần Tiêu Thánh tử mới là u hoàng lớn nhất của ngũ vực này!
Tu vi của bốn người đều là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ bên từ sâu trong Hỗn Độn Hải Vực trở về cũng rất nhanh.
Mấy ngày sau, hàng rào đại trận hỗn độn khổng lồ bao phủ toàn bộ Hỗn Độn Hải Vực, từ phía xa nhìn tới cũng có thể thấy nó đang tản ra khí tức to lớn.
Xuyên qua màng đại trận hỗn độn có thể lờ mờ nhìn thấy rất nhiều bóng dáng đang chờ ở biên giới của kẽ hở, đó căn bản đều là những Hải yêu trên năm trăm tuổi.