Chương 608: Tắc Hạ kinh biến, khô mai tuyết đọng
Trung Châu, Tắc Hạ Học Cung.
Chính giữa tế đàn Bát Quái vô cùng to lớn có một lão giả mặc tế phục đang ngồi.
Lão ta ngồi xếp bằng lù lù bất động trong đại trận giống như hòa làm một thể với vũ trụ trời đất, bản thân là thiên đạo của vùng này.
Quanh người lão ta có vạn sợi dây trật tự pháp tắc chen chúc, từng sợi đâm vào hư không như đang thăm dò một thứ đồ vật nào không thể diễn tả được.
Bên cạnh lão giả có mấy vị văn sĩ mặc trường sam, ánh mắt ai nấy khi nhìn về phía lão giả đều mang theo sự tôn sùng kính nể chân thành nhất.
Vì thân phận của lão giả này có thể xưng là chí cao vô thượng ở Tắc Hạ Học Cung này.
Lão ta chính là người thành lập Tắc Hạ Học Cung này: Phu Tử.
Phu Tử sinh ra vào tám ngàn năm trước, là nhân vật cùng thời đại với Hoang Thạch Đế quân, cũng chính là một trong những thiên kiêu mạnh nhất thời d dại đó.
Có thể nói nếu không có sự xuất hiện của yêu nghiệt như Hoang Thạch Đế quân thì Phu Tử chính là chí tồn của thời đại ấy!
Thậm chí còn nghe đồn: Phu Tử từng có ơn hộ đạo với Hoang Thạch Đế quân.
Về sau Phu Tử và Hoang Thạch Đế quân cùng bắt tay điều chỉnh thế lực Trung Châu, càn quét dư nghiệt Tà Linh, chinh chiến với nhau ngàn năm cuối cùng thành lập “Đại Hoang Tiên Triều” thành công, có thể quân lâm ngũ vực.
Vào thời điểm thành lập Đại Hoang Tiên Triều Tắc Hạ Học Cung cũng đồng thời được xây dựng.
Từ đó Hoang Thạch Đế quân chủ quản đế quốc chấn nhiếp Bát Hoang còn Phu Tử tọa trấn Tắc Hạ Học Cung, dạy dỗ thiên kiêu ngũ vực.
Đúng vậy, dạy dỗ thiên kiêu ngũ vực
Từ ngày Tắc Hạ Học Cung được sáng lập, tông chỉ của họ là hữu giáo vô loài.
Phàm là thiên kiêu có tư chất trác tuyệt trong ngũ vực, dù có bái nhập thế lực khác đều có thể bái nhập học tập ở Tắc Hạ Học Cung.
Trong số đó không thiếu những Phật tử từ Tây Mạc Phật Thổ vạn dặm xa xôi chạy đến cầu học, các Thánh tử của những Thánh địa lớn Đông Hoang đến giao lưu học tập, thậm chí cũng có khá nhiều Vương tử Yêu tộc.
Và Tắc Hạ Học Cung đúng là thực sự “hữu giáo vô loài”, không hề kỳ thị với bất kỳ xuất thân khác biệt nào.
Nơi này hội tụ nhiều thiên kiêu nhất của cả ngũ vực, đồng thời cũng có hoàn cảnh, bí cảnh, công pháp… tu luyện tốt nhất.
Cộng thêm Phu Tử dốc hết tâm huyết dạy bảo nên số tuyệt thế thiên kiêu xuất thân từ Tắc Hạ Học Cung nhiều vô số kể.
Tám ngàn năm qua, những Tộc Vương, Thánh chủ của ngũ vực hơn phân nửa đều từng cầu học ở Tắc Hạ Học Cung, từng hỏi thăm Phu Tử về vấn đề tu hành.
Những người này thậm chí bao gồm Thần Tiêu Thánh chủ Trương Long Uyên, Lôi m Phật chủ Thiên Tú, Tộc Vương Côn tộc Côn Hư lúc trẻ.
Sau đó những tuyệt thế thiên kiêu, cực đạo chí tôn kia trở về tông môn, tông tộc trên cơ bản đều trở thành Thánh chủ, Tộc Vương và Thái thượng trưởng lão Thần tộc, Thánh địa lớn.
Có thể nói, chỉ riêng ơn dạy bảo đối với những cường giả này đã đủ để Tắc Hạ Học Cung trở thành thế lực siêu nhiên nhất ngũ vực rồi.
Ở cương thổ Trung Châu, ngươi có thể bất kính với bất kỳ Thánh địa nào nhưng tuyệt đối không thể bất kính với Tắc Hạ Học Cung.
Có thể bât kính với bất kỳ Thánh chủ nào nhưng không thể bất kính với Đế quân và Phu Tử.
Phu Tử tuyệt đối là một vị trưởng giả đáng để tôn kính.
Vị trưởng giả khả kính này đã ngồi chính giữa Bát Quái trận mấy tháng trời.
Mấy tháng trước Tắc Hạ Học Cung đưa tới một cỗ thi thể, đó là một cỗ thi thể không trọn vẹn bị chém thành hai khúc.
Cỗ thi thể này đến từ Phật môn, chính là Cửu Giới Thánh tăng cường giả đỉnh cao của Phật môn, Kim Thân tám trượng có thể xưng là không gì có thể xuyên thủng.
Nhưng thi thể này lại bị một đao chém thành hai khúc, hơn nữa từ trên xuống dưới chỉ có mình vết thương này, rõ ràng trận chiến đấu này kết thúc thật nhanh.
Một đao mất mạng, chết rất gọn lẹ.
Sau khi phán đoán thì đây chính là thủ pháp của Vô Sinh Pháp Vương một trong Tứ Đại Pháp Vương của Tà Linh giáo.
Nhưng Vô Sinh Pháp Vương đã mai danh ẩn tích khỏi ngũ vực ngàn năm rồi, sao lại đột nhiên lớn lối ra tay đánh giết Thánh tăng như vậy?
Đây chẳng phải có nghĩa là Tà Linh giáo sắp ngóc đầu trở lại sao?
Lại liên tưởng đến gần ngàn năm nay, tần suất và số lượng xuất hiện của thiên kiêu ngũ vực đúng là càng ngày càng cao so với trước đây.
Nhất là gần trăm năm nay, các loại thiên kiêu mấy trăm năm, ngàn năm, mấy ngàn năm khó gặp một lần cũng mọc lên như nấm, xuất hiện ở các Thánh địa lớn.
Đây tuyệt đối là dấu hiệu loạn thế sắp đến, Phu Tử là một trong những chí cường giả của ngũ vực dĩ nhiên vô cùng nhạy cảm.
Sau khi suy nghĩ đắn đo, cuối cùng lão ta vẫn tốn một lượng lớn thọ nguyên để bài ra Dịch Thiên đại trận ở Tắc Hạ Học Cung.
Dịch Thiên đại trận là trận pháp cấm kỵ trong “Huyền Thiên Dịch kinh”, được xưng tụng là trận pháp cấm kỵ vô thượng có khả năng bói toán mạnh nhất của ngũ vực.
Thi triển trận pháp này có thể cho Phu Tử nhìn thấy một góc tương lai, từ đó có được năng lực tiên tri.
Đương nhiên, pháp tắc vận mệnh là cấm kỵ tuyệt đối, không được phép đụng vào.
Phàm là người nhìn trộm vận mệnh và tương lai đều sẽ phải trả cái giá rất thê thảm, cho dù là Chân Tiên Đại đế.
Nếu không phải bắt buộc, cho dù là Phu Tử cũng sẽ không đưa ra quyết định mạo hiểm như vậy.
“Đại loạn, vạn năm di loạn.”
Phu Tử ngồi im mấy tháng bỗng nhiên mở to mắt.
Trong chốc lát mấy người xung quanh đều quay người nhìn sang, hai mắt đều nhìn chằm chằm Phu Tử.
Tim đập nhanh.
Tất cả mọi người không kìm được rùng mình, bởi vì lúc này trong mắt Phu Tử đầy tia hoảng loạn, thực sự quá mức kinh khủng.