Ta Không Phải Con Trai Của Khí Vận

Chương 609: Tắc Hạ kinh biến, khô mai tuyết đọng (2)

Chương 609: Tắc Hạ kinh biến, khô mai tuyết đọng (2)
­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­
­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­
Một vị lão giả trước nay luôn trí tuệ vững tâm, hòa ái dễ gần giờ như nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ nhất trên đời khiến mọi người vừa nhìn đều sợ hãi.
Phu Tử chậm rãi đứng dậy, sợi xích trật tự pháp tắc xung quanh đứt đoạn giống như chạm phải cấm kỵ không được phép đụng nên đã bị phản phệ.
“Đế quân, ánh sáng nhạt kia rốt cuộc là vật gì chỉ có thể nhờ người đi tìm thử thôi.”
Một âm thanh khô khốc khó khăn phát ra, tia kinh hãi trong mắt Phu Tử dần biến mất mà dần chuyển hóa thành sự nhẹ nhàng thoải mái.
Những sợi tóc vốn màu hoa râm trên đầu trong chốc lát đã biến thành màu trắng tuyết sau đó từng khúc từng khúc hóa thành tro bụi.
Thân thể của lão ta cũng bắt đầu trở nên khô cạn, có xu hướng chuyển hóa thành một gốc cây khô!
Quá trình chuyển hóa này nhanh đến cực hạn, chỉ vài hơi thở đã hoàn thành.
Đường đường là Phu Tử, một trong những tồn tại thực lực cường đại nhất ngũ vực, là thần bảo hộ của nhân tộc dù là Bất Tử Hoàng Hậu cũng không dám khinh thường...
Vậy mà lão ta lại hóa thành một thân cây khô dễ dàng như vậy!
Trong lúc nhất thời, những học trò chen chúc xung quanh đều vô cùng sửng sốt.
Không phải vì tâm chí của họ không vững mà vì những chuyện xảy ra trước mắt hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng của họ.
Phu Tử cứ thế biến mất rồi sao?
...
Ầm!
Đột nhiên hư không Tắc Hạ Học Cung ngưng kết lại.
Tất cả học sinh đều cảm thấy mình bị đưa đi trong nháy mắt, không thể nào nhìn thấy bóng dáng Phu Tử nữa.
Trên tế đàn thê lương và cổ xưa kia chẳng biết từ lúc nào xuất hiện thêm một bóng dáng, một người đầu mang Đế miện tay cầm Đế kiếm.
Ông ta đưa lưng về phía thương sinh, quanh người không hề có bất kỳ hiển hóa dị tượng nào, cũng không hề phát ra chút khí tức nào nhưng lại khiến người ta cảm thấy có một loại phong phạm Đế giả ta là vô địch.
Giọng Đế giả lạnh lùng, ông ta nhìn về phía hư không vô tận xa xa: “Ngũ vực này, sắp loạn rồi.”
Ông ta chậm rãi đưa tay đặt lên thân cây khô này, quanh thân Đế giả lập tức bộc phát ra tiên quang vô tận, làm nổi bật cả Tắc Hạ Học Cung như Tiên phủ.
Trong chốc lát, thân cây khô kia chậm rãi mọc ra một mầm non đang sinh trưởng với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Rất nhanh, mầm non đó đã nở rộ thành một đóa hoa mai trắng rồi chậm rãi tàn lụi rơi vào trong tay Đế giả.
“Dùng thân hợp đạo, tranh thủ ba năm đi tìm một tia sáng nhạt.”
Đế giả tự lẩm bẩm, ánh mắt dần dần sắc bén: “Có ta ở đây, ngũ vực này sẽ không loạn!”
Ở một nơi khác, Bắc Hải.
Toàn thân phi thuyền Thần Tiêu to lớn được bao bọc trong trận pháp đang lao rất nhanh trong nước biển.
Trên boong tàu của phi thuyền, trong ấm trà lớn như vạc nước, linh tuyền sôi trào, khói bốc cuồn cuộn, khí nóng đập vào mặt khiến các đệ tử chung quanh đều không khỏi nuốt nước miếng.
Có thể nói chỉ riêng linh tuyền này đã ẩn chứa linh khí vô cùng dồi dào, có sức hấp dẫn tương đối lớn với các tu tiên giả bình thường.
Đó là đừng nói đến những lá Ngộ Đạo Trà trong tay Thẩm Thiên, đây chính là bảo bối có tiền cũng không mua được!
Trên tầng hai của phi thuyền Thần Tiêu, những trưởng lão kia vốn còn giả vờ lạnh lùng giữ giá, dù sao cũng chỉ là linh tuyền thôi mà, chưa đủ để bọn họ động lòng đâu.
Nhưng giờ phút này, sắc mặt của tất cả các trưởng lão đều đã thay đổi, đều đau lòng đến mức khóe miệng giật giật.
Đây là lá Ngộ Đạo Trà đấy, là chí bảo vô thượng mà cho dù là Thiên tôn Thánh giả uống một chén cũng có thể có được thu hoạch rất lớn.
Ngươi dùng vạc nấu thì cũng thôi đi, còn cho những đứa nhóc con Kim Đan, thậm chí là Trúc Cơ kỳ kia uống? Bọn nó uống thì có thể lĩnh ngộ cái quái gì cơ chứ!
Công năng lớn nhất của Ngộ Đạo Trà là tăng ngộ tính của tu sĩ, sau khi tu luyện đến Nguyên Anh kỳ, Hóa Thần kỳ, yêu cầu đối với lĩnh ngộ pháp tắc cũng sẽ càng ngày càng cao.
Nếu để các trưởng lão sử dụng những lá Ngộ Đạo Trà này chắc chắn bọn họ có thể cố gắng tiến thêm một bước, đột phá được tầng cao hơn.
Còn về những đệ tử kia thì hoàn toàn có thể dùng những đan dược bình thường khác hỗ trợ, hiệu quả cũng tương đương.
Cho bọn họ uống Ngộ Đạo Trà, Thánh tử cũng hơi phô Trương lãng phí quá rồi đấy!
Nếu đồ đệ nhà mình mà lãng phí như vậy chắc chắn các trưởng lão kia đã đánh một phát vào ót để dạy bảo hắn rồi.
Tuy nhiên người lãng phí là Thần Tiêu Thánh tử Thẩm Thiên, những trưởng lão kia không dám làm càn. Dù sao sư tôn Thánh chủ của ngươi ta vẫn còn đứng đây này!
Hơn nữa nhìn thái độ của Thánh chủ hình như cũng không có ý ngăn cản Thẩm Thiên, có điều Lôi Đình Tiên Quang bên ngoài cơ thể cũng đang nhẹ nhàng dao động, không thể nhận ra hỉ nộ ái ố.
Thái độ của Thánh chủ không rõ rang nên các trưởng lão cũng khá bối rối.
Cứ thế nhìn Thẩm Thiên phân phát trà cho các đệ tử, trong lòng bọn họ tiếc đến mức run bắn cả người.
Nhưng nếu bảo những trưởng bối bọn họ chạy xuống dưới giành trà với đám đệ tử kia thì họ lại không thể vứt bỏ được sỉ diện xuống.
Dù sao không phải Thiên tôn nào cũng tên Bích Liên.
Lúc này trong lòng của tất cả các trưởng lão Thần Tiêu đều đang thầm khấn mong có người ra mặt. Chỉ cần có người chạy xuống dưới uống Ngộ Đạo Trà trước bọn họ cũng sẽ xuống theo.
Như vậy vừa không bị mất mặt mà còn có thể hưởng lợi, kiếm được một khoản lớn!
Đáng tiếc, tất cả các trưởng lão tầng hai đều đang nhìn nhau nhưng không ai muốn làm con chim đầu đàn.
Dù sao đệ tử nhà mình cũng đang ở dưới lầu, nếu họ nhìn thấy sư phụ nhà mình chạy xuống giành trà đầu tiên thì cũng mất mặt quá.
Da mặt mỏng một chút thì đúng là “cái chết xã hội”!
Cuối cùng Thẩm Thiên đã bỏ lá trà kia vào ấm, trọn vẹn năm lá Ngộ Đạo Trà màu tím toàn thân lượn lờ ánh sáng pháp tắc rơi vào trong linh tuyền sôi trào kia.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất