Ta Không Phải Con Trai Của Khí Vận

Chương 904: Muốn cho không mà cũng khó vậy sao? (3)

Chương 904: Muốn cho không mà cũng khó vậy sao? (3)
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Tề Đức Long cười phóng khoáng nói: “Tiểu hữu khẳng khái như vậy làm ta ngại quá!”
“Thế này đi! Ta sẽ dùng Thánh khí cực phẩm này để đổi nhé!”
Nói xong, Tề Đức Long móc ra một Thánh khí dạng côn phát ra linh áp cường đại.
Thân côn lượn lờ thần mang chói lọi, mênh mông khó lường.
Cho dù là trong các thánh khí cực phẩm thì cũng là tồn tại đỉnh cao!
Thẩm Thiên cười nói: “Chẳng qua chỉ là một chén Ngộ Đạo Trà lão Hầu vương không cần như vậy đâu!”
Thánh khí cái gì, Thẩm Thiên cũng đâu cần lắm.
Trong túi hắn có cả một sọt kìa.
Còn lão Hầu vương ban nãy ra mặt bảo vệ hắn, còn là ông nội của Tề Chiến nữa.
Với suy nghĩ phải chăm sóc hẹ thật tốt, Thẩm Thiên sẽ không bao giờ keo kiệt.
Huống hồ hắn thực sự có quá nhiều Ngộ Đạo Trà!
Thẩm Thiên thoải mái pha một vạc lớn, căn bản chẳng thèm để tâm.
Tề Đức Long lắc đầu: “Như vậy sao được?”
“Ngộ Đạo Trà vô cùng quý giá, sao có thể để tiểu hữu tốn kém được!”
“Đây coi như là quà gặp mặt ta tặng ngươi!”
“Thần Tiêu Thánh tử, ngươi nhận đi!”
Thẩm Thiên gật gật đầu: “Vậy được rồi, đa tạ lão Hầu vương!”
Tề Đức Long cứ ép phải nhận Thẩm Thiên cũng không tiện từ chối!
“Không có chi không có chi, là ta phải cảm tạ ngươi!”
Tề Đức Long nở nụ cười xán lạn, lúc này mới yên tâm nhận chén Ngộ Đạo Trà.
Dù sao ở nơi này giá trị của Thánh khí cực phẩm cũng thua xa Ngộ Đạo Trà, ông ta cảm thấy mình lời to rồi!
Thẩm Thiên lại bắt đầu phân phát Ngộ Đạo Trà cho những thiên kiêu khác.
Những thiên kiêu giao hảo với Thẩm Thiên dĩ nhiên đều được chia một chén.
Bọn họ mặt đầy cảm kích: “Đa tạ Thẩm huynh!”
Trong lòng chúng thiên kiêu vô cùng cảm khái.
Thần Tiêu Thánh tử không hổ là có tấm lòng rộng lớn, khi nào cũng nghĩ cho bọn họ.
Có thể kết giao với thiên kiêu như Thần Tiêu Thánh tử đúng là vinh hạnh lớn lao!
Các Thánh chủ và Thái thượng trưởng lão khác nhìn thấy tình cảnh này trong lòng ngứa ngáy.
Bọn họ cũng muốn uống Ngộ Đạo Trà, rất muốn nén ngại ngần tiến lên xin xỏ!
Thậm chí có vài người đã bắt đầu hành động, đi tìm Thần Tiêu Thánh chủ và Bích Liên Thiên tôn xem thử có thể trao đổi một chút không.
“Chuyện này, bản tọa không thể quyết định!”
“Tuy nhiên bổn tọa có thể giúp mọi người hỏi ý kiến Thiên nhi xem sao!”
Dù sao Ngộ Đạo Trà cũng là của Thẩm Thiên, Thần Tiêu Thánh chủ không tiện tự ý quyết định.
“Thiên nhi, con thấy sao?”
Thẩm Thiên nghe vậy lời lẽ chính nghĩa, nói: “Ngũ vực sắp gặp phải đại kiếp, đến lúc đó tất cả mọi người cần đồng tâm hiệp lực, cùng tiến cùng lùi.”
“Thực lực mọi người tăng lên cũng có thể ứng phó được đại kiếp của thiên địa tốt hơn, bảo vệ được ngũ vực!”
“Thẩm mỗ cũng không phải dạng keo kiệt nên sẽ bằng lòng chia Ngộ Đạo Trà cho các vị tiền bối đạo hữu.”
Thẩm Thiên vốn định dùng Ngộ Đạo Trà để kết giao với những đứa con đại khí vận, cho dù họ không nói Thẩm Thiên cũng định sẽ cho không.
Dù sao thứ này đối với người khác thì rất quý giá chứ với hắn thì chẳng đáng để nhắc tới, chi bằng hắn dựa vào nó để thu hoạch thêm ít hẹ, tìm cơ hội hưởng ké cơ duyên, nâng cao khí vận của mình còn quan trọng hơn.
Tất cả mọi người nghe thấy lời của Thẩm Thiên trong lòng đều chấn động.
Thần Tiêu Thánh tử lại khẳng khái như vậy!
Ngay cả Ngộ Đạo Trà quý giá như thế mà cũng bằng lòng đem tặng.
Khí độ bậc này, chi tiêu kiểu này...
Chúng ta cảm thấy mặc cảm quá!
Thần Tiêu Thánh chủ hờ hững nói: “Được!”
“Nếu đã vậy mỗi vị đạo hữu có thể tự lấy một chén Ngộ Đạo Trà.”
“Đương nhiên, nếu lỡ như số lượng Ngộ Đạo Trà không đủ mong rằng những vị đạo hữu không nhận được đừng trách!”
Lời của Thần Tiêu Thánh chủ vừa dứt liền khiến mọi người cảm thấy vui mừng.
Rất nhiều người không kịp chờ đợi định tiến lên nhận Ngộ Đạo Trà.
Đúng lúc này, có người quát to lên.
“Làm như vậy sao được?”
“Thần Tiêu Thánh tử khẳng khái giúp đỡ sao ta có thể không biết xấu hổ nhận Ngộ Đạo Trà không như vậy?”
“Dù là tiền của ai thì cũng không phải là lá rụng thích thì nhặt!”
“Thần Tiêu Thánh tử có thể có được Ngộ Đạo Trà chắc chắn đã phải trả cái giá rất lớn!”
“Vậy mà hắn còn bằng lòng chia sẻ cho mọi người đã là chuyện hiếm có rồi!”
“Nếu không có Thần Tiêu Thánh tử, chúng ta há có thể may mắn uống được Ngộ Đạo Trà?”
“Không được, ta nhất định phải đem Thánh khí ra trao đổi.”
“Mong Thánh tử nhất định phải nhận lấy.”
Một Thần Viên lông vàng đứng dậy, lòng đầy căm phẫn cao giọng nói to.
Con vượn này là tộc nhân Kim Tinh Hỏa Viên tộc.
Y được Tề Đức Long chỉ dẫn nên phụ trách khuấy động không khí.
Tề Đức Long đã coi Thẩm Thiên như người một nhà nên há sẽ để hắn phải chịu thiệt thòi?
Huống hồ ông ta đã đem Thánh khí ra để trao đổi mà những người khác lại muốn uống miễn phí sao?
Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!
Nghe thấy Thần Viên nói vậy sắc mặt mọi người đều nặng nề.
Những lời này nói hết sức rõ ràng, Thần Tiêu Thánh tử bằng lòng cho đó là hắn rộng lượng!
Nhưng nếu ngươi không đem đồ ra đổi tức là keo kiệt!
Ở đây đều là những tồn tại đỉnh cao cấp bậc Thánh chủ, thái thượng trưởng lão Thánh địa, đều cần thể diện.
Nếu không ai nói ra những lời này đương nhiên sẽ không ai để ý, nhưng nếu đã có người nói ra rồi sao họ có thể không biết xấu hổ lấy miễn phí nữa?
Dù sao ở đây đúng là giá trị của Ngộ Đạo Trà còn cao hơn cả thánh khí!
Về tình về lý, bọn họ đều nên đem bảo bối ra troa đổi!
Nhất là khi mùi thơm và hiệu quả này khiến người ta không thể nào từ chối được!
Trong lúc nhất thời, các Thánh chủ và thái thượng trưởng lão Thánh địa lớn đều ngại nhận không nên lần lượt đem thánh khí ra trao đổi.
“Các vị tiền bối, làm thế này sao được?”
Thẩm Thiên nhìn đống thánh khí sắp chất thành núi trước mặt liền sững sờ.
Hắn thật sự không ngờ sẽ xảy ra tình cảnh này.
Chuyện gì vậy?
Làm tới làm lui thế nào lại trở thành chợ giao dịch rồi?
Nói thật bổn Thánh tử pha trà ra không phải để bán!
Trời ơi!
Muốn cho không cũng khó vậy sao?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất