Chương 206: Cố Thanh Phong Vì Người Quên Thân (1)
Tinh linh thủ hộ vừa dứt lời, đoàn người nháy mắt giải tán, ai nấy cũng đều mau chóng di chuyển, len lỏi khắp núi rừng tìm kiếm linh dẫn. Đối với nội dung ải thứ hai, những người này đã sớm rõ ràng, cho nên không chần chừ gì hết xông đi tìm.
Phải biết linh dẫn chỉ có vỏn vẹn một trăm cái, người đi vào ải thứ hai lên đấy mấy ngàn người. Điều này cũng có nghĩa. Số hạng tấn cấp chỉ có một trăm, phần lớn người đều phải loại bỏ. Không hề có thời gian để trì hoãn, hơn nữa không ai muốn người bị loại chính là mình.
Cố Thanh Phong nhìn mọi người đang hành động kia, bản thân hắn lại không vội tý nào, ngược lại còn lộ ra vẻ hứng thú.
“Khảo nghiệm linh hồn lực? Ha ha, ta đây cảm thấy đây là khảo nghiệm sức mạnh thì đúng hơn? Hay đấy chứ.”
Có được linh dẫn vẫn chưa thể qua ải ngay được, mà cầm linh dẫn đi đến quang môn mới tính là có thể tiến vào ải tiếp theo. Ở giữa có một khoảng thời gian, chênh lệch thời gian này cũng đủ để một số người làm ra rất nhiều chuyện rồi.
Linh dẫn chỉ có một trăm, người còn lại không tìm được sẽ như nào? Ngoan ngoãn buông bỏ chắc? Sao lại thế được, cho nên bọn họ chỉ có thể cướp thôi.
Bởi cái gọi là cướp vận may của người khác, giống như giết cha mẹ người ta vậy. Thế nên trong quá trình đánh cướp linh dẫn không biết có biết bao người phải táng mạng lại đây.
Cho nên Cố Thanh Phong mới nói, cái cửa ải thứ hai này, trông bên ngoài thì đúng khảo nghiệm linh hồn lực, thực chất sâu nữa chính là khảo nghiệm sức mạnh. Kẻ thực lực không mạnh, có tìm ra linh dẫn chưa chắc đã bảo vệ được.
“Ài, thôi cũng được rồi, ai bảo ta là người tâm hướng thiện đây, không thể để người khác khinh địch bỏ mạng ở đây được. Cứu một mạng ngươi hơn xây bảy tầng tháp, vì để tránh cho các ngươi tranh cướp linh dẫn đến cả óc cũng bay cả ra ngoài, hãy để ta đây một mình thừa nhận quả đắng này đi. Ôi hết cách rồi, chính vậy nên mới vô tư quên mình hy sinh vì người đây mà.”
Vì vậy, Cố Thanh Phong trong nháy mắt kích phát linh hồn lực siêu việt Hoá Long cảnh đỉnh phong mạnh mẽ của chính mình. Gần như trong tức thì, linh hồn lực đã bao trùm lên toàn bộ không gian. Dưới sự dò xét của linh hồn lực đến mức này, toàn bộ một trăm linh dẫn đều không còn chỗ ẩn nấp.
Linh dẫn tự thân mang theo đặc tính ẩn núp, chỗ nấp cũng vô cùng bí mật, phàm là kẻ có linh hồn yếu hơn đều không thể nào phát hiện ra được.
Nhưng tất cả những thứ này đối với Cố Thanh Phong mà nói đều là muỗi hết. Dưới sức mạnh linh hồn của hắn, những thứ linh dẫn này đúng là còn sáng hơn cả mặt trăng trong đêm tối.
Có đôi lúc hắn cũng hoài nghi, Ngọc Long bí cảnh này có phải chuyên môn chuẩn bị cho mình không? Nếu không tại sao mỗi ải khảo nghiệm đều là sở trường của mình?
Nhưng nghĩ kỹ lại thì, hình như không phải vậy đâu. Rõ rành rành mình đây ở phương diện nào cũng đều có sở trường đặc biệt, cho nên bất cứ khảo nghiệm nào đều vừa như in với sức lực của mình ấy.
Đột nhiên, Cố Thanh Phong di chuyển rồi. Chỉ thấy cơ thể hắn hoá thành một bóng tàn ảnh, thoắt cái đã lao vào trong bóng râm của rừng cây.
Di hình hoán ảnh!
Soạt soạt soạt!
Trong vòng một giây, mười linh dẫn đã nằm trong tay.
Cố Thanh Phong nhìn linh dẫn to bằng đồng xu trong tay mình, phát hiện linh dẫn này hình như do hồn lực kết hợp với ngọc thạch đặc thù nào đó mà thành. Màu trắng sữa nhờ nhợ, bên trong có khắc trận pháp chê giấu nhỏ xỉu, hơn nữa sâu bên trong còn ẩn chứa một lượng cực nhỏ linh hồn lực luôn luôn phát ra một làn sóng tần số dao động đặc thù.
Cảm nhận được loại sóng tần số linh hồn đặc biệt này, Cố Thanh Phong liền tỉnh ra. Loại tần sóng dao động này chính là mấu chốt để đi qua được quang môn. Dùng cấp độ linh hồn của mình bây giờ, hắn có thể bắt chước được tần sóng dao động này dễ như bỡn, tiến vào quang môn mà không cần có linh dẫn.
Như vậy cũng rất đúng lúc đấy chớ. Không cần giữ riêng cho mình, có thể bán được lời hơn rồi.
Soạt soạt soạt.
Bóng người quỷ dị của Cố Thanh Phong thuấn di khắp núi rừng. Nhờ vào tốc độ này, từng viên từng viên linh dẫn đều bị hắn lấy đi hết. Mà những tên thiên kiêu kia đều không cảm giác được sự hiện hữu của Cố Thanh Phong. Thậm chí ngay cả khi Cố Thanh Phong lướt qua sát bên cạnh, họ cũng đều không phát hiện.
Bó tay thôi, chênh lệch sức mạnh quá lớn. Bằng thực lực bây giờ của Cố Thanh Phong, chỉ một hơi hắn cũng có thể thần không biết quỷ không hay bẻ gãy hết cổ của đám người ở đây, huống hồ là phát hiện hay không.
...
“Sao lại thế này?! Rõ ràng ta cảm nhận được Linh dẫn ở đây, sao thoáng cái đã biến mất tăm rồi?”
Trong núi, một vị thiên kiêu Chân Vũ tông như thấy quỷ nhìn chằm chằm vào trong hốc cây. Nãy rõ ràng hắn đã cảm nhận được, có một mảnh linh dẫn giấu bên trong hốc cây này. Thậm chí lúc hắn chạy đến cũng đã nhìn thấy dáng dấp của linh dẫn bên trong đó rồi, ngay lúc hắn vươn tay vào moi ra, một trận gió mát hiu hiu thổi đến, không đào ra cái gì hết.
“Gặp quỷ thật rồi? Chẳng lẽ linh dẫn tự mọc chân chạy?”
Thật ra không chỉ mỗi thiên kiêu Chân Vũ tông gặp quỷ, trong núi rừng, mỗi góc khác nhau, đều có người gặp quỷ.
Vài vị thiên kiêu đều cảm nhận ra được linh dẫn, nhưng đến được đến nơi lại phát hiện ra linh dẫn vậy đã ly kỳ biến mất. Thậm chí, linh dẫn đã nằm trong tay rồi, thế nhưng một trận gió mát hiu hiu thổi qua, linh dẫn trong tay không cánh mà bay!
Chừng mấy hơi thở, thân ảnh Cố Thanh Phong lại xuất hiện ở trước quang môn, bắt đầu chặn cửa.
Mà trước người hắn, đột nhiên bày ra sẵn chín mươi chín miếng linh dẫn.
Còn miếng cuối cùng nằm trong tay Lý Tiểu Thuý.