Chương 297: Lần Đầu Tiên Trong Đời Nằm Trong Quan Tài (2)
Đi được chốt lát, quan tài đột nhiên dừng lại. Cố Thanh Phong sửng sốt, nghĩ thầm không đến nơi nhanh như vậy chứ?
Tốc độ này, chỉ sợ ngay cả hậu viện cũng chưa kịp đi ra?
Đang lúc hắn muốn mở quan tài ra xem một cái, đột nhiên!
Một cảm giác rơi xuống truyền khắp toàn thân, đây là quan tài rơi tự do.
Rơi xuống!?
Đừu!
Đây là ném lão tử đi sao? Má nó vừa trả tiền để mua quan tài, làm hỏng thì sao đây?
Nhưng Cố Thanh Phong đợi một hồi lâu, quan tài vẫn rơi xuống, hơn nữa càng rơi càng nhanh, vẫn rơi xuống đất.
Cố Thanh Phong ngẩn người, vừa rồi quan tài cũng không có nâng cao bao nhiêu, sao vẫn còn có thể rơi xuống?
Vậy thì chỉ còn một lời giải thích.
Giếng cổ ở sân sau!
Đây là ném lão tử xuống giếng.
Cố Thanh Phong yên lặng chờ quan tài xuống nước, nhưng chờ tới chờ lui, cảm giác rơi xuống còn đang kéo dài, trong cảm giác của hắn, mình ít nhất rơi xuống hơn ngàn thước.
Má nó đây đâu phải là giếng đâu! Rõ ràng chính là động không đáy.
1.000 mét!
5.000 mét!
10.000 mét!
......
Hiện tại Cố Thanh Phong đã có một loại cảm giác như ngồi tên lửa, tốc độ càng ngày càng nhanh, thời gian cũng càng ngày càng dài.
Lâu đến mức hắn cũng có chút không kiên nhẫn.
Bỗng dưng, Cố Thanh Phong vươn tay ra, đặt trên bảng quan tài, chuẩn bị mở quan tài ra, muốn xem rốt cuộc là tình huống gì.
Về phần cảnh cáo của Tuyệt Minh Tử, đã sớm vứt bỏ sau đầu rồi.
Từ sau khi biết đỉnh cao thực lực thế giới này là Thần cảnh, Cố Thanh Phong càng không sợ hãi.
Ngân công tử có thể làm Chó chăn cừu, thực lực bản thân chắc chắn là đứng đầu trên bậc thang cấp độ của thế giới này, mà mình nhận được sự trợ lực của Ngân công tử, thực lực đến cấp độ nào tất nhiên không cần nhiều lời.
Thực lực ở mức này, hơn nữa thân thể siêu cường, còn có cái gì phải sợ?
Bốp.
Cố Thanh Phong vỗ một chưởng về phía ván quan tài.
Tuy nhiên, chuyện kỳ lạ đã xảy ra.
Ván quan tài lại không hề nhúc nhích chút nào.
Điều này làm cho Cố Thanh Phong ngẩn người, một cái quan tài bình thường, hắn lại không đẩy ra được?
Thật kỳ lạ.
Bốp.
Cố Thanh Phong lại tăng thêm chút lực, nhưng vẫn không đẩy ra được.
Mẹ kiếp!
Chẳng lẽ là trận pháp vừa rồi Tuyệt Minh Tử khắc trên quan tài?
Trong lòng Cố Thanh Phong trong lòng cảm thấy không ổn, lúc hắn đang muốn dùng sức mạnh để đập nát quan tài, đột nhiên, vang lên vô số tiếng xiềng xích ma sát vào nhau.
Trong quan tài lại đột nhiên xuất hiện mấy sợi xích sắt màu đen sắc bén sáng bóng, trên mặt khắc vô số phù văn thần bí, trực tiếp trói Cố Thanh Phong lại.
Sự biến hoá bất ngờ như thế, làm cho Cố Thanh Phong vừa kinh sợ vừa tức giận.
Hắn tức giận là vì Tuyệt Minh Tử lừa gạt mình.
Kinh sợ là vì bản thân sợ sắp gặp xui xẻo, rõ ràng Ám giới có vấn đề, nói cái gì mà tiếp dẫn người mới, rõ ràng là cái bẫy.
Đám nhân tộc Thần cảnh này rốt cuộc muốn làm gì?
Tuy Cố Thanh Phong tương đối tự tin với thực lực của mình, nhưng bây giờ cũng không khỏi có chút cảm giác nguy cơ, Ám giới là sào huyệt của Nhân tộc Thần Cảnh, có quỷ mới biết bên trong cất giấu bao nhiêu cường giả Thần Cảnh.
Một đấu một hắn tuyệt đối không sợ, nhưng chỉ sợ đối phương không nói võ đức, nếu đối phương kề vai sát cánh, đến lúc đó anh hùng cũng khó địch lại đông người, chỉ sợ không phải hắn sẽ tức chết tại chỗ sao?
Con mẹ nó!
Ám giới đã nói là nhân tộc Thần Cảnh tương thân tương ái đùm bọc sưởi ấm sao?
Đây là chuyện gì?
Trong lúc suy nghĩ, quan tài bắt đầu giảm tốc độ, rõ ràng là muốn hạ xuống.
Cố Thanh Phong thoáng cảm giác được cường độ xiềng xích trên người một chút, thở phào nhẹ nhõm, hiển nhiên người Ám giới cho rằng mình mới vào Thần Cảnh, cho nên cường độ xiềng xích cũng không cao, có thể tránh thoát rất dễ dàng.
Nhưng Cố Thanh Phong cũng không có tránh thoát, hiện giờ không rõ số lượng kẻ địch, vẫn nên cho kẻ địch thấy được điểm yếu, đến lúc đó đánh bất ngờ, có lẽ có thể chạy trốn.
Chẳng bao lâu quan tài dừng lại.
Giọng nói của Tuyệt Minh Tử đột nhiên truyền đến từ bên ngoài quan tài.
“Cố đạo hữu, đến Ám giới rồi, đi ra đi.”
Giọng nói kia không còn bình tĩnh ôn hòa như trước nữa, ngược lại mang theo một loại cảm giác âm trầm quỷ dị khó nói nên lời.
Ầm!
Chiếc quan tài ngay lập tức nổ tung!
Thân hình Cố Thanh Phong từ trong quan tài hiện ra, hắn thấy được tình hình ở Ám giới, bất chợt sửng sốt.
Ám giới này hoàn toàn không giống với trong tưởng tượng của hắn, không có mây mù mờ ảo, không có thác nước Thanh Tuyền, càng không có thanh sơn thúy mạc, chỉ có huyết sắc mênh mông vô bờ.
Cả không gian đập vào mắt đều là huyết sắc mênh mông vô tận, trên trời trăng máu giữa trời, mặt đất hiện ra màu đỏ sậm quỷ dị, giống như máu khô đông cứng tạo thành, còn có vô số ngọn núi cao cao nhô lên, trơ trụi, nhìn không thấy một chút màu xanh lá cây nào.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Cố Thanh Phong trong lòng có cảm giác, đây sẽ không phải là…
“Chào mừng đến với Ám giới, mọi người đã chờ ngươi rất lâu.” Tuyệt Minh Tử ở một bên âm trầm nói.
Cố Thanh Phong nhìn Tuyệt Minh Tử quỷ khí sâm sâm, không kinh ngạc mà mừng rỡ, suy đoán trong lòng càng chắc chắn hơn.
“Mọi người? Mọi người đâu?” Cố Thanh Phong hỏi.
Tuyệt Minh Tử cười âm lãnh, ngay lập tức chỉ hướng phương xa gọi to: “Đi ra hết đi, dọn cơm rồi.”
Khi Tuyệt Minh Tử vừa dứt lời, hơn mười bóng huyết quang từ trên trời giáng xuống, vây quanh Cố Thanh Phong.
Đợi ánh sáng chói mắt tản đi, Cố Thanh Phong nhìn thấy cái gọi là mọi người, nhất thời thân mìn dũng mãnh chấn động, lại mơ hồ run rẩy.