Chương 331: Có Phải Huynh Chơi Chán Rồi Hay Không? (1)
Hai người cứ như vậy mỗi người một tâm tư dựa vào nhau một lúc lâu. Đột nhiên, Cố Thanh Phong dịu dàng nói: “Nghiên Nhi trời cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi nghỉ ngơi thôi.”
Trời đất làm chứng, nghỉ ngơi mà hôm nay hắn nói là nghỉ ngơi thật sự, dù sao Thương Tâm Nghiên vừa mới khóc xong, tâm trạng đang rất tệ, quả thực không thích hợp vận động.
Nhưng ai mà biết Thương Tâm Nghiên lại trở nên chủ động.
“Nghiên Nhi nàng đây là?”
Gương mặt xinh đẹp của Thương Tâm Nghiên đỏ ửng: “Chúng ta vẫn chưa thành công mà.”
“Vậy nàng xuống đi, ở phía trên càng không dễ thành công.”
“Tại sao chứ?”
Cố Thanh Phong giảng giải cặn kẽ một phen kiên thức liên quan cho nàng, gương mặt xinh đẹp trắng nõn của Thương Tâm Nghiên nghe xong đỏ như trái táo, sau đó liền ngoan ngoãn để hắn làm gì làm.
Sau một phen chiến đấu.
Thương Tâm Nghiên dính một gậy của Cố Thanh Phong rồi bổ nhào xuống đất.
Lúc này, Cố Thanh Phong cảm giác đại não của mình tỉnh táo hơn, suy nghĩ của hắn trước nay chưa từng rõ ràng như vậy. Hắn bắt đầu suy nghĩ những chuyện phải làm sau này.
Hắn phát hiện hình như mình rơi vào một sự nhầm lẫn, đó chính là vì sao nhất định phải phá hư một trăm linh tám Đô Thiên Lục Ma đại trận chứ?
Vì sao nhất định phải chờ hai năm sau chứ?
Từ trước đến nay chỉ có người khác chờ mình, nào có chuyện mình phải chờ người khác.
Nói thật, sau khi Cố Thanh Tiêu nghe xong chuyện về nhạc phụ mình, trong lòng luôn đè nén hai ngọn lửa.
Hiện tại một ngọn lửa đã phát tiết ra ngoài, nhưng một ngọn khác thì càng ngày càng tràn đầy.
Vốn dĩ không biết thì cũng thôi đi, hiện tại đã biết rồi, chẳng lẽ chờ thêm hai năm để vị anh hùng kia bị người ta coi như súc sinh?
Ngọn lửa này còn phải đè nén thêm hai năm?
Như này mẹ nó có thể chịu được sao?
Nghĩ trăm phương ngàn kế phá hư đại trận một trăm linh tám Đô Thiên lục ma còn chẳng bằng thẳng thừng san bằng Vạn Yêu quốc, sau đó buộc Thánh tộc hạ giới.
Cố Thanh Phong thật sự không tin, chẳng lẽ Thánh tộc có thể trơ mắt nhìn nhóm Chó chăn cừu của mình bị đánh chết sao?
Thanh giới là căn cứ sản nghiệp của bọn họ, nơi này một khi xảy ra biến cố trọng đại, Thánh tộc nhất định có người tới.
Kể từ đó, cơ bản nhóm người Thương Tâm Nghiên cũng không phải làm gì.
Ngày mai mình thẳng thừng đi san bằng Vạn Yêu quốc, sau đó ép Thánh tộc hạ giới, rồi chơi chết Thánh tộc, như vậy chẳng phải có thể giải quyết hết sao?
Chờ lúc thê tử bày trận, lại phát hiện ra phu quân mình là chủ nhân Yêu ma, hình ảnh kia, nhất định là rất thú vị.
Nói không chừng người vợ thẹn thùng một khi cao hứng còn có thể tình nguyện thử mấy tư thế mới.
Cố Thanh Phong càng nghĩ càng hưng phấn, đồng thời còn thầm mắng mình lúc đương thời giống như ếch ngồi đáy giếng.
Chủ yếu là lúc ấy vừa nghe thấy đại trận này có thể chặt đứt thông đạo Thượng giới thì trực tiếp luống cuống, trong đầu chỉ nghĩ đầy cách làm sao có thể ngăn cản đại trận, lại thật tình không biết có chút bỏ gần tìm xa.
Sự tồn tại của đại trận một trăm lẻ tám Đô thiên lục ma có ý nghĩa gì?
Không phải vì đối kháng yêu ma mà chỉ cần mình giải quyết được toàn bộ yêu ma, vậy thì còn trận pháp gì nữa?
Mẹ nó, dám để cho lão tử khó chịu, ngày mai lão tử thẳng tay đi tiêu diệt các ngươi.
Mẹ nó còn dám để cho lão tử chờ hai năm?
Bắt đầu từ ngày mai lão tử lập tức ở lại Vạn Yêu quốc. Một ngày Thánh tộc không hạ giới, lập tức làm thịt một vạn con yêu ma, hai ngày không hạ giới lập tức làm thịt mười vạn con, ba ngày làm thịt một trăm vạn. Không tin là Thánh tộc không xuống.
Mang theo ý nghĩ này, sự khó chịu trong lòng Cố Thanh Phong mới thoáng giảm xuống, sau đó ôm Thương Tâm Nghiên ngủ thật say.
Sáng sớm hôm sau.
Cố Thanh Phong mơ màng tỉnh lại, phát hiện ra Thương Tâm Nghiên lại đang che kín bản thân, còn mang mặt nạ lên, giống như thể sợ trời sáng bị nhìn thấy gì đó.
Thật ra Cố Thanh Phong rất muốn nói đó đều là tác dụng tâm lý. Với thực lực của hắn hôm nay thì ban đêm nhìn vật cũng không khác gì so với ban ngày, nên đã nhìn thấy hết từ lâu.
Thương Tâm Nghiên mặc quần áo tử tế không quay đầu lại mà muốn đi, cực kỳ giống một nữ nhân bội tình bạc nghĩa.
“Nghiên Nhi chờ một chút.” Cố Thanh Phong gọi Thương Tâm Nghiên lại.
Cơ thể mềm mại của Thương Tâm nghiên khẽ run lên: “Bây giờ đang là ban ngày.”
Cố Thanh Phong liếc mắt: “Mỗi ngày trong đầu nhỏ của nàng suy nghĩ linh tinh cái gì đấy, ta có chính sự muốn nới với nàng.”
“Sao lại là ta nghĩ lung tung, rõ ràng chính là huynh. Mỗi lần gặp mặt hận không thể cấm ta nói một câu đầy đủ.”
Có lẽ chính Thương Tâm Nghiên cũng không phát hiện ra trong giọng nói của nàng đã chứa một chút hờn dỗi.
Hiển nhiên do đêm qua đã thổ lộ nội tâm khiến cho quan hệ của hai người càng gần một bước, đương nhiên cũng có thể là lâu ngày sinh tình.
“Nói chính sự đi, ta chuẩn bị đi ra ngoài một chuyến.”
“Huynh muốn đi đâu?”
“Đi chuẩn bị một bất ngờ thú vị cho nàng.” Cố Thanh Phong thần bí cười một tiếng.
Sau đó Thương Tâm Nghiên nghe thấy hai chữ bất ngờ, vẻ mặt càng trở nên bình tĩnh hơn.
“Đi bao lâu?”
Cố Thanh Phong ngẫm nghĩ. Vạn Yêu Quốc nói ít thì cũng phải có chục tỷ yêu ma. Mỗi ngày giết một vạn, hai ngày mười vạn, ba ngày trăm vạn, cân nhắc Thánh tộc không biết lúc nào hạ giới thì thế nào cũng phải giết tới năm ngày, cộng thêm thời gian đi đường.
“Ờm… ngắn thì mười ngày, lâu thì một tháng đi.”
“Có phải là huynh chơi chán rồi đúng không?”