Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỷ Công Khai

Chương 187 - Ca ca của ta nhìn ta lớn lên

Chương 187 - Ca ca của ta nhìn ta lớn lên


Nói xong hắn không để ý đến ba người nữa, đi đến hồ hái lá sen.
“Các ngươi tin lời hắn nói sao?” Đát Kỷ hỏi Hậu Thổ và Nữ Oa.
“Khó nói!” Hậu Thổ lắc đầu nói.
“Ta cũng hồ đồ rồi!” Nữ Oa nhíu chặt mày lại.
Mặc dù Dương Hòe là Thiên Đạo, nhưng phải tạo ra nhiều Hỗn độn linh căn như vậy, các nàng cảm thấy không có khả năng.
Nhưng nếu liên thai là do Lý Nguyên trồng thì đây không phải càng đáng ngờ hơn sao?
Ôi, đau đầu quá!
“Ta không tin.” Đát Kỷ nói.
Trước đây, Đát Kỷ còn cảm thấy ca ca có thể có thiên phú đào tạo linh căn cho nên trong sân nhà mình mới có nhiều Hỗn độn linh căn như vậy.
Nhưng từ sau khi nàng biết tu vi của Dương Hòe là Thiên Đạo, thì cho rằng tất cả đều là ca ca bảo Dương Hòe làm ra.
Dù sao ca ca cũng nhìn nàng lớn lên, có bản lĩnh gì nàng còn không biết sao?
Không bao lâu sau, Lý Nguyên cầm theo hai lá sen trở lại.
Hắn đặt gà ăn mày đã ướp vào trong lá sen, dùng lá sen bọc lại, gói cẩn thận trong lá sen đã bọc bằng bùn loãng.
“Ôi, gà ăn mày làm như vậy sao?”
Đát Kỷ hơi sững sờ nhìn ca ca lấp bùn trên lá sen.
“Cái này ăn được không?”
Nữ Oa và Hậu Thổ cũng há hốc mồm.
Lý Nguyên không muốn để ý đến mấy người ngu ngốc này.
Sau khi hắn bọc đều hai lá sen trong bùn thì đặt nó vào cái hố đã đào sẵn trước đó, sau đó chất đống than củi rồi đốt lửa lên.
Sau khi than củi cháy lên thì hắn không quan tâm nữa, bắt đầu làm khoai tây chiên cho Nữ Oa và Hậu Thổ.
Sau khi khoai tây chiên được làm xong thì gà ăn mày cũng được nướng xong.
Lý Nguyên lấy than củi ra, lấy ra hai quả cầu bằng bùn.
Nữ Oa, Hậu Thổ, Đát Kỷ nhìn hai quả cầu đen thui trên bàn thì càng há to mồm.
“Đây là gà ăn mày sao?” Nữ Oa ngơ ngác nói.
“Khì khì.” Đát Kỷ dùng mũi hít mạnh hai hơi: “Sao không thấy mùi thơm gì vậy? Ăn có ngon không?”
“Ta đi ăn khoai tây chiên của ta!” Nữ Oa lập tức chạy đến chỗ khoai tây chiên.
“Cái gì khoai tây chiên của ngươi! Còn có cả ta nữa đó.” Hậu Thổ vội vàng đuổi theo.
“Ta cũng muốn ăn khoai tây chiên” Đát Kỷ chạy theo phía sau.
Lý Nguyên thấy ba người bỏ đi thì trong lòng không khỏi mừng thầm.
Như vậy sẽ không ai tranh giành với mình.
Hắn dùng một cây gỗ, đập hai quả cầu đen ra.
Một mùi lá sen thơm ngào ngạt kết hợp với hương thịt gà, ngay lập tức tỏa ra từ gà ăn mày, tràn ngập toàn bộ sân vườn.
Dụ dỗ người ta thèm nhỏ dãi.
“Hít hít.”
Ba người đang tranh giành khoai tây chiên thì đột nhiên ngửi thấy mùi thơm ngát ngấm vào lòng người, vội vàng hít mũi ngửi.
“Hít hít.”
Chỉ nghe thấy âm thanh, người khác còn tưởng đây là mấy con chó con.
“Hít, ôi, đây là mùi gì vậy? Thơm quá.” Đát Kỷ lập tức hoảng hốt la lên.
“Ôi, đây là mùi lá sen thơm ngát, còn có mùi thịt, chẳng lẽ đây là gà ăn mày?” Nữ Oa mở to hai mắt nhìn.
“Bộp!”
Đột nhiên có một bóng đen lướt qua trước mắt Đát Kỷ và Nữ Oa.
Là Hậu Thổ, nàng đã chạy đi tìm mùi thơm.
“Không thể để cho Hậu Thổ đoạt trước được.” Nữ Oa cũng vội vàng đuổi theo.
“Sao các ngươi không chờ ta một chút vậy, tỷ muội tình thâm vừa rồi đâu?” Đát Kỷ thở phì phò đi sau cùng.
Lý Nguyên dọn sạch đống bùn đất, lá sen vừa mở ra, một mùi thịt nồng đậm lập tức phả vào mặt.
Nhìn gà ăn mày bên trong lá sen, chỉ thấy màu vàng bóng loáng, lớp da giòn giòn, vẻ ngoài hoàn hảo vô cùng.
Gà ăn mày được làm từ lá sen Hỗn Độn đúng là không tầm thường.
“Tõm!”
Lý Nguyên không nhịn được chảy nước miếng lên gà ăn mày.
Hắn lập tức lau khóe miệng.
May mắn không ai thấy, nếu không hình tượng anh mình uy vũ sẽ bị hủy hoại trong giây lát.
Lý Nguyên đang chuẩn bị thưởng thức kiệt tác của mình thì đúng lúc này, đột nhiên hắn cảm nhận được hai làn gió thơm thổi đến bên cạnh hắn.
Sau đó chỉ thấy Hậu Thổ và Nữ Oa đã đứng bên cạnh hắn, khuôn mặt thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm gà ăn mày bên trong lá sen, hai mắt bắn ra ánh sáng như chó sói.
“Hít, hóa ra đây chính là gà ăn mày, vừa nhìn đã thấy ngon miệng rồi.” Hậu Thổ nuốt nước bọt.
“Thơm quá, không ngờ mùi thơm lại bị bịt kín trong quả cầu bùn này.” Nữ Oa mím môi.
Vù vù!
Đúng lúc này, Đát Kỷ cũng thở hổn hển chạy đến: “Ta sẽ không khách khí đâu!”
Nói xong, Đát Kỷ vội vã chụp vào gà ăn mày.
Bộp bộp!
Nữ Oa và Hậu Thổ cũng thò tay mình ra nhanh như chớp.
Chờ một loạt tàn ảnh qua đi, trước mắt Lý Nguyên cũng chỉ còn lại một cái lá sen với một đống mỡ gà.
Nữ Oa và Hậu Thổ mỗi người cướp một cái đùi gà, mà Đát Kỷ thì cướp được cổ và phao câu.
“Ôi, thơm quá đi.”
“Ăn ngon quá!”
“Ta cảm thấy gà ăn mày này còn ngon hơn cả lẩu!”
Nữ Oa, Hậu Thổ, Đát Kỷ vừa nhiệt tình ăn gà ăn mày vừa cảm thán khen ngợi không ngớt.
“Cái đó…” Lý Nguyên muốn mở miệng nhắc nhở ba người rằng gà ăn mày này có dính nước miếng của hắn.
“Đừng keo kiệt.”
“Không phải đó vẫn còn một con sao?”
“Chúng ta đều cắn cả rồi, ngươi không thể lấy ăn chứ?”
“...”
Thôi, bỏ đi.
Lý Nguyên thấy dáng vẻ hưởng thụ của ba người thì quyết định chờ các nàng ăn xong rồi mới nói chuyện nước miếng cho các nàng biết!
Hắn thề với ngọn đèn, hắn chắc chắn không làm chuyện đó để trả thù họ đã cướp gà ăn mày của hắn.
Hắn chỉ để cho bọn họ yên tâm thưởng thức mỹ vị mà không có bất kỳ tạp niệm nào mà thôi.
Lý Nguyên cảm động sâu sắc vì tình cảm cao thượng của mình, lập tức gõ một con gà ăn mày nữa.
Mùi thơm mê người lần nữa tràn lan ra.
Lý Nguyên bẻ một cái đùi gà.
Nhẹ nhàng xé một cái, thịt và xương rời ra, đồng thời còn nghe thấy tiếng da gà giòn xốp vụn.
Ăn một miếng.
Vị thơm mềm, quyện với độ giòn của da gà và hương thơm của lá sen khiến người ta nhung nhớ vô cùng.
Bởi vì dầu thừa sau khi nướng đã chảy ra vì vậy ăn sẽ không thấy mỡ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất