Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỷ Công Khai

Chương 191 - Xin đạo hữu dừng bước

Chương 191 - Xin đạo hữu dừng bước


Phải biết rằng, cho dù cực kỳ chú trọng đi theo Xiển giáo, đệ tử có thể so sánh với Tiên Thiên Đạo Thai cũng rất ít.
So sánh thể chất của hắn với Tiên Thiên Đạo Thai càng là thúc ngựa đuổi không kịp.
Ở phương diện tu đạo, thiên phú của Khương Tử Nha không cao, vô số lần hắn ảo tưởng, nếu mình có thiên phú dị bẩm, sư phụ không nói hắn từ nhỏ bạc mệnh, không có duyên với tiên đạo.
Hắn không ngờ hôm nay lại gặp được một người thiên tư trác tuyệt như vậy.
“Nếu sau này có thể tiếp xúc nhiều với người này, xem hắn có sư phụ không, nếu như không có sư phụ thì có thể giới thiệu hắn vào Xiển giáo.”
Khương Tử Nha âm thầm nghĩ.
Mã Chiêu Đệ nhìn dung mạo anh tuấn của Lý Nguyên, dáng dấp phong lưu ung dung, nhìn lại lão đầu đần độn bên cạnh mình thì thực sự là càng so sánh càng thất vọng.
Tống Dị Nhân chỉ vào Khương Tử Nha giới thiệu với Lý Nguyên: “Lý lão đệ, đây chính là vị huynh đệ kết nghĩa kia của ta, tên Tử Nha. Huynh đệ, vị này chính là lão bản của Khoái Hoạt Lâm ta đã nói với ngươi, Lý Nguyên.”
Lý Nguyên chắp tay nói với Khương Tử Nha và Mã Chiêu Đệ: “Chúc mừng hai vị tân nương tân lang kết lương duyên đẹp, vĩnh viễn sánh đôi.”
Nói xong, thì chuẩn bị đưa lễ vật cho Khương Tử Nha.
“Ta lấy!”
Mã Chiêu Đệ tay nhanh mắt lẹ, chủ động nhận lấy hộp quà.
Khương Tử Nha ngượng ngùng mỉm cười với Lý Nguyên.
Mất mặt quá!
Mã Chiêu Đệ vội vã mở hộp quà ra, chuẩn bị kiểm tra đồ bên trong, nắp hộ vừa mở ra, chỉ thấy một ánh sáng huỳnh quang lập tức tỏa ra từ trong hộp quà.
Đám người cùng nhìn vào, không khỏi hít sâu một hơi, chỉ thấy chín viên trân châu sáng như ngọc bên trong hộp quà, to bằng mấy quả trứng gà.
“Mẹ ơi!”
Mã Chiêu Đệ bất ngờ hô lên một tiếng, tay cầm hộp quà đột nhiên rung lên nhè nhẹ, suýt chút nữa không cầm chắc.
Nàng vội vàng ôm hộp quà vào lòng, dáng vẻ vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, rất sợ làm rơi vỡ.
Khương Tử Nha bất chấp thê tử thất lễ, hắn thấy chín viên trân châu to gần bằng trứng gà, khuôn mặt ngốc nghếch cũng biến thành mở to miệng ngẩn ngơ.
Hắn không ngờ Lý Nguyên vừa mới quen biết lại ra tay hào phóng như vậy.
Trân châu lớn như vậy, hiếm có trên đời, một viên cũng đáng giá thiên kim, so với tất cả tài sản của hắn cộng lại đều quý giá hơn.
Đợi hắn phản ứng lại sau khi khiếp sợ thì vội vàng nói với Lý Nguyên: “Lễ vật của Lý lão đệ quá quý giá, xin thứ lỗi chúng ta không thể nhận được.”
Hắn nói với thê tử: “Phu nhân, mau trả lại bảo châu cho Lý lão đệ.”
Nhưng Mã Chiêu Đệ làm sao đồng ý trả lại trân châu trong tay chứ?
Đây không phải là cắt miếng thịt của nàng sao?
Nàng vội vã đưa tay bấm vào người Khương Tư Nha một cái.
Đau đến mức khiến khuôn mặt Khương Tử Nha vặn vẹo, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, không thể hét lên trước mắt khách, loại chua xót này người ngoài không cảm nhận được.
Mã Chiêu Đệ vừa véo Khương Tử Nha, không cho hắn nói, vừa thản nhiên cười nói: “Đây là tấm lòng thành của Lý lão đệ, nếu chúng ta không nhận thì người khác còn tưởng chúng ta khinh thường hắn.”
Nàng cười khanh khách nhìn Lý Nguyên: “Có phải không, Lý lão đệ?”
Mã Viên Ngoại thấy dáng vẻ con buôn của nữ nhi thì xúc động muốn che mặt.
Nhưng Lý lão đệ cũng hào phóng quá!
Lý Nguyên cười với Mã Chiêu Đệ, gật đầu nói: “Khương phu nhân nói có lý, như vậy là khinh thường ta.”
Thật ra mấy viên trân châu này, đã là món đồ bình thường nhất Lý Nguyên có thể lấy ra, đây là lần trước Đông Hải Long Vương cho hắn.
Mã Chiêu Đệ nghe Lý Nguyên nói thì không khỏi vui mừng ra mặt.
Chỉ cảm thấy Lý Nguyên quá rộng rãi.
Nàng lập tức mời Lý Nguyên: “Lý lão đệ mau vào trong uống rượu, ngày hôm nay nhất định phải uống say sưa.”
Nàng buông miếng thị của Khương Tử Nha ra, thúc giục: “Ngây ngốc đứng đó làm gì, mau mời Lý lão đệ vào nhà ngồi đi, đừng có để Lý lão đệ đợi.’
Khương Tử Nha được giải thoát, lúc này mới bình tĩnh lại.
Hắn cười khổ nói với Lý Nguyên: “Để Lý lão đệ chê cười rồi.”
Lý Nguyên cười khoát tay: “Không có gì, giữa phu thê, đánh là thương, mắng là yêu.”
Nhưng sao ta lại bị đánh? Khương Tử Nha khóc không ra nước mắt.
Hôn lễ của Khương Tử Nha và Mã Chiêu Đệ làm không quá long trọng, chỉ ngồi hai ba bàn, người đều là người thân của hai bên, chỉ có Lý Nguyên là người ngoài.
Dù sao cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, làm quá long trọng cũng hơi kỳ cục.
Mặc dù Lý Nguyên là người ngoài, nhưng ở trong bữa tiệc, Mã Chiêu Đệ đối xử với hắn nhiệt tình còn hơn cả cha ruột.
Lúc nào cũng bắt chuyện dùng bữa với hắn, rất sợ để hắn phải chờ đợi.
Chỉ tiếc, đồ ăn và rượu trong yến tiệc thật sự khiến Lý Nguyên khó mà nuốt xuống.
Rượu là rượu chưa lọc, bởi vì kỹ thuật tinh chế bị hạn chế, có vẻ rất đục, rượu chỉ có mười độ, uống vào có hơi chua.
Một bàn đồ ăn là thịt dê nướng và mấy món canh, không hề ngon chút nào.
Vì vậy Mã Chiêu Đệ càng nhiệt tình mời hắn uống rượu dùng bữa khiến Lý Nguyên càng phát sầu.
Cái này làm sao nuốt trôi được!
Mãi mới chờ đến khi bữa tiệc kết thúc, Lý Nguyên lập tức cáo từ.
Nhưng Lý Nguyên không về thành Triều Ca mà đến trang viên của hắn.
Dự định ở trong trang viên một thời gian ngắn, tránh bị mấy người Thương Dung bức hôn.
Trang viên cách Tống gia trang và Mã gia trang không xa, cùng lắm chỉ cách hai ba dặm.
Lý Nguyên vừa đi được nửa đường thì đột nhiên nghe thấy giọng nói ôn hòa vang lên sau lưng hắn: “Xin đạo hữu dừng bước.”
Nghe được năm chữ này, da mặt Lý Nguyên run lên, suýt chút nữa ngã xuống đất…
Hắn cố ý làm bộ không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng hắn vừa mới đi được mấy bước, chỉ thấy một bóng đen lóe lên bên cạnh hắn.
Ngay sau đó, một đạo nhân trung niên đứng ở trước hắn ba mét.
Người đến mặc đạo bào màu đen, râu tóc đều đen, trên mép còn có hai cái ria, ngoại hình khoảng 40 tuổi, nhìn qua nho nhã hiền lành.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất