Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỷ Công Khai

Chương 197 - Dương Mi đạo nhân quá ngây thơ (2)

Chương 197 - Dương Mi đạo nhân quá ngây thơ (2)


Đến vụn trà không còn.
Lý Nguyên thấy không còn gì để nói.
Dương Mi đạo nhân uống xong trà Ngộ Đạo, vẫn chưa thỏa mãn nói: “Tiểu hữu, nói thật, trà Ngộ Đạo này của ngươi không tầm thường, đưa cho lão hủ ít lá trà thôi, hơn mười cân không được thì mấy cân thôi, được không?”
Lý Nguyên nghiêng đầu sang một bên, ta không nghe thấy.
Dương Mi đạo nhân: “...”
Hắn hạ yêu cầu xuống: “Mấy cân không được thì tặng mấy lạng đi?”
Lý Nguyên nhìn thoáng qua gậy gỗ bên chân Dương Mi đạo nhân, nói: “Nếu như cho ta cây gậy gỗ này thì ta sẽ đưa ngươi mấy lạng trà Ngộ Đạo.”
Dương Mi đạo nhân nghe vậy thì thân thể mềm nhũn, suýt chút nữa từ trên ghế xuống.
Hắn vội vã cầm gậy gỗ trong tay, lắc đầu nói: “Không làm được, không có cái gậy gỗ này thì lão nhân gia ta đi đường thế nào?”
Thật ra cây gậy gỗ này là bản thể của Dương Mi đạo nhân biến thành, sao có thể đưa cho người khác.
Lý Nguyên đã biết chuyện này từ lâu, cho nên hắn thấy Dương Mi đạo nhân từ chối không thất vọng.
Hắn nói như vậy cũng chỉ vì không để cho Dương Mi đạo nhân tiếp tục xin lá trà mà thôi.
Thấy Lý Nguyên sống chết không đồng ý, Dương Mi đạo nhân cũng bất đắc dĩ từ bỏ.
Ngồi thêm một lúc, Dương Mi đạo nhân cáo từ rời khỏi.
Lý Nguyên không tiễn hắn.
Ra khỏi tiểu viện, Dương Mi đạo nhân vẫn canh cánh trong lòng trà Ngộ Đạo.
“Người này quá hẹp hòi, mấy cân lá trà cũng luyến tiếc không đưa, tương lai không làm được chuyện lớn.”
Hắn sờ hồ lô bên hông, nuốt nước bọt.
“Nếu tiếc lá trà thì ta phải đến tửu phường mua mấy trăm cân, Thanh Phong Túy kia quả thật không tệ.”
Nói xong hắn lặng lẽ đến tửu phường cách đó không xa.
Trong tửu phường có bảy tám nam nhân vạm vỡ.
Có người đang chưng hạt cao lương.
Có người đẩy hạt cao lương đã chưng lên giường lạnh để làm mát, sau đó dùng rượu men cho quá trình lên men đầu tiên.
Bên trong có hơi nước nghi ngút, khí thế ngất trời.
Thân hình Dương Mi đạo nhân ẩn nấp trong hư không, nghênh ngang đi vào trong tửu phường.
Mấy đại hán này mặc dù đều là cường giả vạn cổ Lý Nguyên câu từ trong hồ nước ra, nhưng căn bản không phát hiện ra được Dương Mi đạo nhân.
Ở một góc hẻo lánh ở tửu phường, đặt bốn mươi năm mươi vạc rượu cao to như một người.
Trong những vạc rượu này đều là Trúc Diệp Thanh, Thanh Phong Túy, rượu Bách Hoa và rượu Bồ Đào mới ra.
Dương Mi đạo nhân quen cửa quen nẻo đến vạc rượu để Thanh Phong Túy ở trước mặt.
Hắn không mở nắp ra, trực tiếp đưa hồ lô xuyên qua vạc rượu, múc rượu.
Dương Mi đạo nhân rất có kinh nghiệm, biết rõ trong một vạc không để nhiều rượu lắm, nếu không sẽ dễ bị phát hiện.
Hắn biết mỗi vạc rượu đều có hơn mười cân, như vậy sẽ thần không biết quỷ không hay.
“Người yêu rượu, lấy một ít rượu, không thể gọi là trộm cắp được.”
Dương Mi đạo nhân vừa lấy rượu vừa thầm nhủ.
Lý Nguyên chú ý đến hành động của Dương Mi đạo nhân, bất lực lắc đầu.
Dù sao cũng là Thánh Nhân Thiên Đạo, lại làm ra chuyện trộm gà trộm chó.
“Lão đầu này đã trộm rượu nhiều lần ở đây, nếu không phải công tử nói không thể đấu pháp ở hồng hoang, thì ta sẽ giáo huấn hắn một trận rồi.” Thược Dược bất mãn nói.
Lý Nguyên đáp: “Lão đầu này nắm giữ bản nguyên pháp tắc không gian, nếu hắn muốn trộm đồ, ngươi muốn phòng không phòng được.”
Thược Dược cau mày nói: “Lẽ nào để hắn muốn làm gì thì làm sao?”
Lý Nguyên lắc đầu nói: “Đương nhiên không được, trộm đồ của ta thì phải trả giá mới được.”
Hắn suy nghĩ, đột nhiên đôi mắt sáng lên, lập tức nghĩ ra một ý nghĩ cho Dương Mi đạo nhân một bài học đáng nhớ.
Lý Nguyên lập tức bấm một pháp quyết, từ nhà vệ sinh bên trong chuồng bò, đưa mấy trăm cân nước tiểu đi vào trong hồ lô của Dương Mi đạo nhân.
Bởi vì cảnh giới của hắn cao hơn Dương Mi đạo nhân rất nhiều nên Dương Mi đạo nhân căn bản không phát hiện ra bất kỳ dị thường nào.
Không mất bao lâu, Dương Mi đạo nhân đã trộm được mấy trăm cân rượu từ trong mười mấy vạc rượu, sau đó hài lòng rời khỏi tửu phường.
Sau khi rời khỏi tửu phường một khoảng xa, hắn lập tức hiện ra thân hình trong hư không.
Lắc lư hồ lô, nghe tiếng rượu bên trong, Dương Mi đạo nhân lộ vẻ đắc ý.
“Haha, ngươi không cho ta lá trà, ta uống rượu cũng được.”
Hắn không kịp chờ đợi mà mở nắp hồ lô ra, chuẩn bị ngửi mùi rượu.
“Ôi.”
Mặt Dương Mi đạo nhân đột nhiên lộ vẻ ảo não.
“Sao lần này lấy nhiều như vậy? Sau này không thể để người ta phát hiện.”
“Thôi bỏ đi, phát hiện thì sao. Thứ ta muốn có còn sợ không lấy được sao!”
Nghĩ như vậy, Dương Mi đạo nhân không còn quan tâm quá nhiều đến chuyện trộm rượu nữa.
“Hít.”
Ối? Sao lần này mùi rượu có hơi sai sai?
Mùi vị vừa nồng vừa khai.
Nhưng mùi càng mạnh càng thú vị, lão hủ thích!
Haha!
Dương Mi đạo nhân mừng không kể xiết uống một ngụm lớn.
“Chậc chậc.”
Hắn tặc lưỡi, nghi ngờ nói: “Sao mùi nồng thế mà vị rượu lại nhạt vậy?”
“Hơn nữa còn có một loại mùi vị khó nói, vừa tanh vừa mặn, đây là vị gì vậy?”
Hắn nghi ngờ uống thêm một ngụm.
Mày nhíu lại sâu hơn.
Cái mùi này khiến cho hắn không chịu nổi.
Quá kỳ lạ!
“Sao kỹ thuật chưng cất rượu lại kém đi vậy?”
Dương Mi đạo nhân có hơi tức giận.
“Mới uống hai ngụm đã choáng, nhưng lại không có vị rượu gì, vị quá hỗn tạp, ta không thích rượu này!”
Tuy nói không thích nhưng dù sao cũng trộm được, ngu sao mà không uống.
Dương Mi đạo nhân vẫn vừa uống rượu vừa đi về phía trước.
Lại uống mấy hớp lớn, hắn thấy mắt hơi xót.
“Mẹ kiếp, rượu này còn hun mắt nữa!”
“Đồ kém chất lượng!”
Đi bộ đến một cánh đồng có thanh niên mười sáu mười bảy tuổi đang chăn trâu.
Dáng vẻ thanh niên đoan chính, nhưng vì quanh năm lao động nên da dẻ ngăm đen, ăn mặc cũng đơn giản, y phục trên người đều là vá lại.
“Ngưu Lang, ca ngươi lại để ngươi ra chăn trâu à?” Dương Mi đạo nhân hỏi tiểu tử.
Ngưu Lang thấy Dương Mi đạo nhân thì lập tức cung kính hành lễ: “Bái kiến lão nhân gia.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất