Chương 394: Cấm địa này… Xem ra thực sự không hề đơn giản!
Bây giờ ngay cả sư phụ cũng đã lên tiếng, hắn ta còn sợ cái gì nữa?
Lúc này hắn ta liên tục đi tới.
Hắn ta không ngừng đi đến gần, hắn ta cũng phát hiện ra, dường như ông già đầu tóc bạc hoa râm này có rất ít thủ đoạn công kích.
Gần như chỉ dựa vào cái gậy đầu rồng ở trong tay.
Phát hiện ra điều này, Sâm La Tiên Quân càng vui mừng.
“Ngày hôm nay mà không giao nàng ra đây, tuyệt đối sẽ không buông tha.”
Lúc nãy vẫn còn lo sợ bất an, thế nhưng lúc này hắn ta cũng bắt đầu dọa dẫm rồi.
Cổng thôn, Triệu nhị đại gia tức đến mức râu mép đều vểnh lên rồi, đầu năm nay người xấu thật sự quá ngông cuồng rồi.
Điên cuồng đến mức muốn lật trời.
Không được, phải gọi người, gọi người ở trong thôn ra đây vây đánh hắn ta.
Triệu nhị đại gia nảy sinh suy nghĩ xấu xa.
Nhưng, nhưng mà vào lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên ở phía sau:
“Nhị đại gia, chúng ta đến rồi.”
Triệu nhị đại gia vừa quay đầu lại, chỉ thấy Tâm Ninh đã dẫn theo Độc Cô Ngọc Thanh và Giang Ly đến.
Triệu nhị đại gia đang chuẩn bị muốn vào trong thôn gọi người đến, cuối cùng đám người Tâm Ninh cũng đã đến.
“Các ngươi đến rồi, tên tiểu tử này rất ngông cuồng.”
Triệu nhị đại gia lên tiếng.
“Nhị đại gia, chúng ta đến đối phó hắn ta.”
Độc Cô Ngọc Thanh lên tiếng.
Lúc này Triệu nhị đại gia đứng sang một bên.
Mà ngoài thôn.
Sâm La Tiên Quân đang chuẩn bị xông vào bên trong thôn, bỗng nhiên nhìn thấy Tâm Ninh dẫn theo hai người thanh niên đi tới, vẻ mặt của hắn ta nhất thời rùng mình!
Đó chính là hai người sống ở trong cấm địa?
Hơn nữa thoạt nhìn thì hai người sống này dường như vẫn còn đang ở trong tuổi thanh niên.
Cấm địa này… Xem ra thực sự không hề đơn giản!
“Cửu Thánh Ma Quân, lúc này không có một người nào có thể giữ được ngươi!”
Sâm La Tiên Quân trầm giọng lên tiếng, đồng thời hắn ta nhìn về phía Độc Cô Ngọc Thanh và Giang Ly, nói:
“Hai vị chính là chủ nhân của nơi này?”
Độc Cô Ngọc Thanh nhìn Sâm La Tiên Quân một chút, mí mắt của hắn khẽ nhảy lên.
Quả nhiên, trên người của kẻ địch này tràn đầy hơi thở Bất Diệt.
Nếu như không phải đã từng đối mặt với Bất Diệt Chi Vương, e rằng hắn vẫn còn bỡ ngỡ.
Độc Cô Ngọc Thanh liền nói ngay:
“Ngươi? Còn chưa có tư cách hỏi.”
Bất Diệt? Không có tư cách hỏi thăm sư phụ!
Nghe vậy, Sâm La Tiên Quân càng thầm nghĩ, cấm địa này thật sự lợi hại.
Người này còn ngông cuồng hơn người khác.
Nhưng đồng thời hắn ta cũng hiểu được, e rằng như thế này mới là bình thường, không ngông cuồng thì còn được gọi là cấm địa nữa hay sao?
“Ta chính là Tiên Quân của Tiên Vực!”
Hắn ta đe dọa nhìn về phía Độc Cô Ngọc Thanh, nói:
“Nếu như giao nàng ra đây thì sẽ tạo thành một tình hữu nghị, bằng không mà nói, cho dù phải khai chiến với một vùng cấm địa, Sâm La ta cũng sẽ không tiếc.”
“Tiên Quân?”
Độc Cô Ngọc Thanh cũng cười nhạt nói:
“Ta rất ngạc nhiên Tiên Quân thì có gì đặc biệt hơn người?”
Hắn nói xong liền chuẩn bị tiến lên.
Từ sau khí lấy được kiếm của Bất Diệt Chi Vương, hắn vẫn còn chưa từng sử dụng, cho nên rất muốn thử nghiệm một lần.
“Từ từ.”
Lúc này Tâm Ninh bỗng nhiên ngăn cản hắn, cười nói:
“Độc Cô đại ca, ta muốn tự mình tiến lên.”
Muốn tự mình tiến lên.
Độc Cô Ngọc Thanh ngơ ngác một chút, gật đầu nói:
“Có thể.”
Tâm Ninh nói: “Có điều, trong tay của hắn ta có một cái bút quá lợi hại, ta muốn mượn bút lông gà,,, À không, bút Hoàng Thiên của ngươi dùng một chút.”
Nghe vậy, Độc Cô Ngọc Thanh không chút do dụ, lấy ra cái bút lông mà Lý Phàm vặt lông gà làm thành cho hắn, đưa cho Tâm Ninh.
Tâm Ninh cầm lấy bút Hoàng Thiên, lúc này mỉm cười đi ra ngoài thôn!
“Sâm La, ngươi cho rằng có đồ vật của Bất Diệt Chi Vương ban cho thì có thể vạn sự thuận lợi hay sao?”
“So pháo bảo, cho dù người ở phía sau của ngươi cũng chỉ có thể coi như là một tên nghèo kiết hủ lậu.”
Tâm Ninh cười nhạt.
Nghe vậy, trên mặt của Sâm La Tiên Quân lộ ra vẻ giận dữ, lại dám sử dụng cụm từ nghèo kiết hủ lậu để cười nhạo hắn ta và sư phụ?
“Dám sỉ nhục sư phụ của ta.”
“Ta phải giết ngươi.”
Hắn ta gầm lên một tiếng.
Sâm La Phán Mệnh Bút ở trong tay nhất thời mang theo khí cơ Bất Diệt kinh khủng, đuổi giết Tâm Ninh.
Giờ phút này, nơi nào Sâm La Phán Mệnh Bút của hắn ta đi ra, cả trời đều bị biến thành một cái động màu đen chân không, tất cả tồn tại, bao gồm cả đạo tắc không gian đều không thể duy trì dưới ngòi bút của hắn ta.
Cực kỳ kinh khủng!
Hắn ta đã động sát tâm!
Bởi vì, trong lòng của hắn ta đã chắc chắn người đứng ở sau lưng của Tâm Ninh chính là người của cấm địa, lúc này Tâm Ninh đi ra, đó chính là cơ hội duy nhất của hắn ta.
Mà giờ phút này, Tâm Ninh cũng không hề sợ hãi chút nào cả.
Nàng cầm bút Hoàng Thiên ở trong tay, ở trong hư không bỗng nhiên xuất hiện một đám văn tự màu vàng.