Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới

Chương 66: Phi kiếm tái xuất.

Chương 66: Phi kiếm tái xuất.


Vu Túc không phải một cá nhân, mà là người đứng đầu một phe phái trong triều đình.
Trương gia cường thịnh vô cùng, Vu Túc vẫn có thể khiến nó sụp đổ, đủ để thấy quyền thế của hắn.
Cho dù không bằng đám người Long tướng, Trương tướng, có năng lực làm điên đảo càn khôn, cũng không đến mức bị bỏ tù chỉ vì tội lỗi của tộc nhân.
Chu Dịch kết luận, triều đình đang giấu diếm chân tướng.
Viên Thuận thân là Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, giám sát quan lại, ít có chuyện nào trong triều đình mà hắn không biết: “Nguyên nhân chân chính mà Vu đại nhân bị bỏ tù là hắn có ý đồ khuyên bảo bệ hạ, thay đổi luật thuế.”
Ánh mắt Chu Dịch hơi chững lại, trầm giọng nói: “Vu Túc muốn thu thuế của người đọc sách hay sao?”
“Chủ thượng anh minh! Đại Ung như hổ rình mồi, nếu triều đình không muốn lặp lại biến loạn Nhâm Dần, hơn phân nửa thu nhập từ thuế phải đưa đi dùng để cung cấp nuôi dưỡng đại quân Bắc Cương.”
Viên Thuận nói: “Hơn nữa mấy năm gần đây thiên tai không ngừng, châu phủ địa phương cần gấp bạc để cứu tế, Hộ Bộ thu không đủ chi từ lâu rồi. Vu đại nhân nhân cơ hội này khuyên can, muốn cải cách chế độ thuế, xóa bỏ quyền miễn thuế của quan chức và thân sĩ.”
“Chẳng trách mà lại loại bỏ hắn.”
Chu Dịch tức khắc hiểu ra, lại hỏi: “Hoàng đế nghĩ gì về chuyện này?”
“Theo như lời của Nội Thị trong cung Thượng Dương thì vốn dĩ Vu đại nhân thuyết phục bệ hạ, trước tiên tìm một phủ để thử trưng thu thuế. Sau đó Tần Thứ Phụ lén yết kiến, nói rằng Vu đại nhân là một Long tướng, Trương tướng thứ hai, bệ hạ sinh lòng lo lắng.”
Viên Thuận nói: “Tần đại nhân lại nói bệ hạ cùng sĩ phu thống trị thiên hạ, mà không phải là thứ dân, triều đình thiếu tiền thì có thể tăng thuế, chớ nên làm dao động căn cơ của triều đình.”
“ Hay cho căn cơ của triều đình! Tiểu Viên Tử, ngươi sai người đi làm một chuyện.”
Chu Dịch không cho rằng Vu Túc có thể cải cách chế độ thuế má, cho dù không có Tần Thứ Phụ, cũng sẽ có những người khác yết kiến.
Chính Thống đế có kiên định như thế nào, cũng không thể chịu đựng được quan lại huân quý thay phiên nhau nói bậy, chuyện Vu Túc bị bỏ tù chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Viên Thuận khom người nói: “Chủ thượng hãy phân phó.”
Chu Dịch phân phó nói: “Phát huy thủ đoạn truyền thống của Cẩm Y Vệ, làm một bộ long bào đặt ở trong nhà Vu Túc, rồi lại sai người đưa tin cho ngự sử.”
Viên Thuận nghi hoặc nói: “Chủ thượng, chẳng ai tin tưởng chuyện Vu đại nhân có long bào.”
“Tất cả mọi người sẽ biết là vu oan, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc định tội!”
Chu Dịch không xác định được tâm tư của Vu Túc, đơn giản là thuận nước đẩy thuyền, tức nước vỡ bờ.
……
Năm Chính Thống thứ hai mươi.
Mùa thu.
Vu Túc tư tàng long bào, bị kết tội mưu nghịch xử trảm.
Hành vi phạm tôi của tộc nhân phía hắn chồng chất, nhẹ thì lưu đày, nặng thì chém đầu.
……
Cửa chợ.
Vu Túc mặc áo tù, quỳ rạp xuống đất.
Hàng ngàn hàng vạn bá tánh hội tụ tại đây, nhìn ông già cô đơn giữa pháp trường.
Mấy năm nay thanh danh của Vu thanh thiên đã truyền khắp Phượng Dương quốc, đặc biệt là hành động cải cách quan lại, đúng thật là đã ảnh hưởng đến mỗi một bá tánh.
Hiện tại, thanh thiên sắp phải chết!
Cấm quân canh giữ pháp trường, không ngừng cao giọng quát lớn, vẫn không thể ngăn cản được tình cảm mãnh liệt của quần chúng.
Quan giám trảm ngẩng đầu nhìn mặt trời, lo lắng rằng cứ kéo dài như vậy thì sẽ dẫn đến loạn dân, rút thẻ bài có chữ ‘Trảm’, đang muốn nói hành hình.
Một mũi tên lao vun vút đến, xuyên qua ngực của đao phủ.
Mấy chục bóng người vọt ra từ trong đám đông bá tánh, xông về phía Vu Túc trên pháp trường.
“Có người cướp pháp trường!”
Sắc mặt của quan giám trảm tái nhợt, vội vàng gọi cấm quân bao vây diệt trừ, nếu như Vu Túc mà không chết thì hắn chắc chắn sẽ phải chết.
Nhưng ngại vì những người kia, mỗi người đều là cao thủ võ đạo, phối hợp ăn ý, sau khi cứu được Vu Túc thì dễ dàng đột phá vòng vây đuổi giết của cấm quân, lẫn vào trong đám người đang náo loạn, chạy như bay về phía cửa Bắc thành.
“Hừ! Vu Túc, quả nhiên là có dị tâm!”
Một giọng nói như sấm sét, nhanh như quỷ mị.
Một bóng người già nua bay lên không trung, trong đám người vọt lên vọt xuống mấy lần, chân khí Thiên Tiên ngưng tụ thành chưởng ấn, đập về phía người đàn ông đang cõng Vu Túc chạy trốn.
“Ông già cút về đây!”
Trường thương đen nhánh phá không đến, lập tức đâm về phía lão giả.
Ầm!
Một tiếng nổ thật lớn vang lên, lão giả bay ngược trở về, phun ra máu tươi.
Trần Cẩn Du cầm trong tay trường thương huyền thiết, đứng trên không chỉ vào lão giả, sát khí chiến trường lạnh thấu xương gần như ngưng tụ thành thực thể.
“Là ngươi!”
Ánh mắt của lão giả hơi chững lại, năm đó cái chết của Phùng Trung gây chấn động, binh khí của một trong số thích khách chính là trường thương.
Lúc này.
Lại có thêm hai bóng người già nua đáp xuống pháp trường, tạo thành hình ba góc bao vây lấy Trần Cẩn Du.
Lão giả sờ vết máu trên khóe miệng: “Nhóc con, Cẩm Y Vệ đã nhận được tin tức rồi, có người muốn cướp pháp trường. Ba người lão phu hợp lực, thiên hạ không ai có thể địch lại, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!”
Trần Cẩn Du nhìn thấy Vu Túc đã đi xa, bước chân nhẹ điểm lên mặt đất, bay lùi lại.
Lão giả thả người đuổi giết theo, bên tai truyền đến một giọng nói.
“Đối thủ của các ngươi là ta!”
“Ai?”
Lão giả đang muốn quay đầu lại nhìn xem, đột nhiên lông tơ dựng đứng, trực tiếp bay ngang qua không trung hơn nửa trượng.
Vút!
Trường kiếm màu xanh lá xẹt qua, dễ dàng phá vỡ chân khí hộ thể, chém đứt cánh tay của lão giả đến tận bả vai.
Lão giả kêu thảm một tiếng, thân pháp quỷ mị, hóa thành ba bốn hư ảnh. Nhưng người thì làm sao có được sự linh hoạt nhanh chóng và khéo léo như phi kiếm chứ, trường kiếm chuyển hướng trên không trung, chém hết tất cả hư ảnh trên không.
Hư ảnh tan biến, để lộ ra lão giả bị chém thành hai nửa.
Sức sống của Tiên Thiên tông sư rất ngoan cường, cho dù chém ngang eo vẫn chưa tắt thở, lão giả nhìn phi kiếm rơi vào trong tay của người đàn ông trung niên mặc cẩm y, hoảng sợ nói.
“Ngươi là hậu nhân của Trấn Quốc Công?”
Võ đạo tông sư được ghi chép lại trong mấy trăm năm của Phượng Dương quốc, chỉ có Trấn Quốc Công là có phi kiếm bí thuật.
“Ta là con trai ruột của Trấn Quốc Công!”
Lý Hồng cầm trường kiếm trong tay, ánh mắt đảo qua hai gã tông sư còn lại, bởi vì cách xa hơn mười trượng, phi kiếm không thể dễ dàng chém giết được.
Hai gã tông sư liếc nhìn nhau, trong lòng sợ hãi, trong giây lát biến mất khỏi pháp trường.
……
Thượng Dương cung.
“Phế vật! Tất cả đều là một lũ phế vật!”
Chính Thống đế tức giận mắng nhiếc, vừa mới nghe thấy cấm quân cấp báo, xém chút nữa là ngất xỉu.
Tần Thủ Phụ mới nhận chức, Lục Bộ Thượng Thư, Cấm Quân Đô Thống Dương Tranh và các vị đại thần quỳ trên mặt đất, ngoan ngoãn nghe Chính Thống đế mắng chửi, và cũng sợ hãi chuyện Vu Túc bị người khác cướp đi.
Chuyện này cũng không phải chỉ đơn giản là cướp pháp trường!
Với tính cách liêm chính ngay thẳng của Vu Túc, tuyệt đối sẽ không chủ động kết giao với cường hào, tất nhiên là cường hào cần hắn.
Một người già, gánh không gánh nổi, vác không vác nổi, điều duy nhất có thể làm chính là trị dân trị quốc.
Huống chi, kẻ cướp người chính là dư nghiệt năm đó của Trấn Quốc Công!
Chính Thống đế phát tiết lửa giận, lạnh lùng nói: “Sao chẳng ai nói lời nào cả?”
Tần Thủ Phụ cảm nhận được ánh mắt của Chính Thống đế dừng lại trên người mình, biết cần phải nói chuyện.
“Bệ hạ, dư nghiệt Lý gia dám can đảm lộ diện, tất nhiên là đã có chuẩn bị đầy đủ, có lẽ mấy ngày nữa thôi sẽ có chuyện. Triều đình cần phải phòng bị sẵn, điều động Kinh Doanh vào kinh bảo vệ, rồi lệnh cho Cẩm Y Vệ tra rõ nơi ẩn nấu của đám Lý gia!”
Chính Thống đế trầm ngâm một lát, gật đầu nói: “Có thể.”
Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ Viên Thuận, vốn là quan viên duy nhất trong điện đứng thẳng, nghe vậy bịch bịch quỳ trên mặt đất.
“Bệ hạ, thần có tội! Mấy năm gần đây, Cẩm Y Vệ thật sự có phát hiện tung tích của Lý gia, nhưng muốn bắt giữ chúng về trình báo với bệ hạ, không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy.”
“Viên ái khanh không cần tự trách, lần này trước cảnh báo đã là có công, là do cấm quân bảo vệ không tốt.”
Sắc mặt Chính Thống Đế thoáng ôn hòa, lại hỏi: “Cẩm Y Vệ từ đâu mà tra ra được, có biết được thế lực của chúng lớn hay nhỏ không?”
“Hồi bẩm bệ hạ, mấy năm gần đây Lý gia hoạt động ở vùng Giang Nam.”
Mặt Viên Thuận mang theo vẻ bất đắc dĩ nói: “Chỉ là Cẩm Y Vệ bị quản thúc quá chặt ở Giang Nam, nhiều năm tra xét, chỉ mơ hồ phát hiện được ung tích, cũng không biết rõ nơi ẩn náu của Lý gia là ở đâu.”
Đại thần trong điện nghe thấy vậy, lần lượt nhìn về phía Dương Tranh.
Giang Nam chịu sự khống chế của thế gia, hoàng quyền có đến đó thì cũng không thể dùng được, chỉ có bọn họ mới có thể ủng hộ Lý gia.
Dương Tranh giả bộ bị kinh sợ nói: “Bệ hạ, Dương gia trung thành với triều đình, tuyệt đối không thể cấu kết với Lý gia!”
Sắc mặt Chính Thống đế âm trầm, đến ngay cả Dương Tranh cũng chỉ có thể bảo đảm cho Dương gia, còn đối với bảy thế gia như chim liền cành còn lại thì lại hoàn toàn không có lòng tin.
Nếu như Lý gia có được sự trợ giúp của Giang Nam thế gia, dễ dàng có thể tập hợp được mười vạn hai mươi vạn đại quân, cũng như biến loạn năm đó, tuyệt đối là đại họa lay chuyển căn cơ của quốc triều.
“Bệ hạ, việc này không thể không phòng!”
Tần Thủ Phụ nói: “Năm đó Trấn Quốc Công càn quét thiên hạ, con trai của hắn kế thừa binh thư y bát, chỉ trông cậy vào Kinh Doanh thì không ổn thỏa.”
Chính Thống đế hơi gật đầu, đã đọc thuộc lịch sử quốc triều, nên hắn biết rất rõ thần uy của Trấn Quốc Công.
Kinh Doanh được Vu Túc chỉnh đốn đã đủ quân số, bình thường cũng siêng năng tập luyện, nhưng mà thiếu kinh nghiệm chiến trận, rất khó nói được là chiến lực ra sao.
Nghiêm Thượng Thư của Binh Bộ nhìn thấy bệ hạ nhìn qua, căng da đầu nói: “Bệ hạ, đại quân Bắc Cương hàng năm tác chiến, là quân tinh nhuệ của quốc triều, có thể điều mười vạn binh lính đến bảo vệ xung quanh Thần kinh, sẽ không có bất kỳ sơ hở nào.”
Sau khi Chính Thống đế trầm ngâm một hồi, có thể là sợ hãi uy danh của Trấn Quốc Công, hoặc là vì muốn thu lại binh quyền Bắc Cương, gật đầu nói.
“Chuẩn!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất