Chương 72: Phân tích linh khí.
Mặt trời chói chang.
Dựng một cái mái che ở dưới ruộng, Chu Dịch nằm trên ghế mềm.
Uống ngụm nước ô mai ướp lạnh, lật xem thoại bản có tên là 《 Tam Anh truyện 》.
“Chương 309, ân ái phản thành thù, khổ hình ai cùng chịu…… Viết không tồi, ồ? Tại sao lại hết rồi!”
Chu Dịch ngồi dậy khỏi ghế, sau khi xác nhận mấy lần, tác giả của thoại bản bỏ viết. Có lẽ là đã kiếm đủ linh thạch, có lẽ là tuổi thọ đã hết chết già, không có thể xem được kết cục thật là đáng tiếc.
Sách mà chủ nhân Tĩnh Hư trai sưu tầm rất tạp nham, Chu Dịch cũng không bắt bẻ, sách gì cũng mượn về đọc.
Như là bút ký tạp đàm, truyện ký nhân vật, kỳ văn dật sự, thậm chí là tiểu thuyết thoại bản về Tu Tiên giới, cũng xem một số sách có tính phê phán.
Cuốn 《 Tam Anh truyện 》 thuộc về tinh phẩm trong số những thoại bản, miêu tả việc đấu pháp chém giết cực kỳ sắc nét, đương nhiên những nhân vật chính trong sách đều là nhất đại thiên kiêu, mà Tu Tiên giới chân thật gần ngay trước mắt.
Cách đó không xa, Cổ Thần ở mảnh ruộng kế bên pháp lực hao hết, quen cửa quen nẻo chạy đến ké đồ uống mát lạnh.
Dưới lều che nắng là hai cái ghế tựa, cái còn lại là chuẩn bị cho Cổ Thần.
“Thoải mái.”
Cổ Thần uống liên tục ba bát lớn, thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Tu sĩ không bị trúng nắng trúng gió, nhưng vị giác chua ngọt mát lạnh thì vẫn phải có, nếu không thì đã tu thành cục đá rồi.
Rồi sau đó liếc mắt nhìn thoại bản trên bàn, lắc đầu nói: “Sách giải trí này, có xem bao nhiêu cũng vô dụng, tác giả hẳn là một tu sĩ, nhưng mà đại khái đã bị điên rồi.”
Chu Dịch cười nói: “Cổ huynh, làm bất kỳ chuyện gì cũng phải phân chia hữu dụng vô dụng, chẳng phải là sống quá mệt mỏi hay sao?”
Cổ Thần trầm mặc một lúc lâu, chậm rãi nói.
“Ngươi còn trẻ, đợi đến khi ngươi một bó tuổi như ta, thì sẽ biết tuổi tác chẳng còn bao nhiêu mà việc thì nhiều, hận không thể làm một ngày biến thành hai ngày.”
“Cái này gọi là sống biết phấn đấu.”
Chu Dịch nhất thời không biết nên an ủi như thế nào, hai người quen biết bốn năm, trên cơ bản mỗi ngày đều sẽ gặp nhau ở ruộng, cũng đã biết lai lịch của nhau.
Thứ mà Cổ Thần tu hành chính là công pháp tổ truyền, hơn ba mươi tuổi mới vào Tiểu Đan Sơn, hiện giờ đã hơn tám mươi tuổi rồi, vẫn cứ mắc ở tầng ba Luyện Khí, về cơ bản chắc chắn là đã không thể tiến thêm được nữa.
Tầng bốn là Luyện Khí trung kỳ, có một bình cảnh không được tính là bình cảnh.
Đối với những tu sĩ có Tam linh căn thậm chí tư chất tốt hơn, sẽ đột phá mà chẳng có cảm giác gì, lại làm khó Cổ Thần hơn hai mươi năm.
Đương nhiên, cũng có liên quan rất lớn đến chuyện mấy năm gần đây Cổ Thần làm ruộng không kể ngày đêm, cơ bản không có thời gian khổ tu.
“Phấn đấu? Ha ha, linh căn quyết định số mệnh của tu sĩ!”
Tiếng cười của Cổ Thần khổ não, giọng nói có chút bi thương: “Sao ta lại không biết đọc sách là tốt chứ? Mượn đọc điển tịch cũng phải trả linh thạch, chi bằng tiết kiệm, trả hết tiền nợ mua động phủ sớm một chút, sau khi có được khế đất đó chính là vật truyền thừa của gia tộc.”
Động phủ ở Tiểu Đan Sơn , nếu trước khi tu sĩ chết trả hết tiền nợ, khế đất có thể truyền lại cho con cháu hoặc đệ tử có linh căn.
Linh căn rất hiếm có, có rất ít phàm nhân có được nó.
Cổ Thần cưới không ít thê tử ở phàm tục, mấy năm trước có được một đứa cháu trai có Tứ linh căn, nên mới bắt đầu liều mạng làm ruộng kiếm linh thạch.
Động phủ ở Tiểu Đan Sơn không cấm đạo lữ song tu vào ở, nhưng lại không cho phép gia tộc cùng trú ngụ, hành động này thúc đẩy việc tiêu thụ động phủ, về cơ bản là cấm tiệt thế lực gia tộc khống chế đệ tử của Đan Đỉnh Tông.
Cổ Thần sẽ trả hết tiền nợ mua động phủ mà hắn đang cư trú, rồi sau đó đổi một động phủ khác để tu hành, vậy thì cháu trai của hắn sẽ không phải có áp lực chuyện trả nợ nữa.
“Chúng ta đã bị động phủ bóc lột hơn phân nửa đời người, dù sao thì cũng không thể nào để cho con cháu chịu khổ nữa.”
“Cổ huynh nói đúng.”
Chu Dịch gật đầu nói: “Gia tộc đời đời truyền thừa, có lẽ một ngày nào đó xuất hiện một người có nhị linh căn thậm chí là Thiên linh căn, trực tiếp bái nhập Đan Đỉnh Tông, lắc mình biến thành chủ nhân của Tiểu Đan Sơn.”
Cổ Thần cười nói: “Giống như Lăng gia kia sao?”
Lăng gia vốn dĩ cùng tương tự như Cổ Thần, trong tộc có hai tu sĩ làm ruộng ở Tiểu Đan Sơn, kết quả trong nhà sinh ra một cháu gái có Song linh căn, lập tức trở thành đệ tử chính thức của Đan Đỉnh Tông.
Thúc thúc gia gia nhờ vào cháu gái, mà cũng không cần phải trồng ruộng nữa, được sắp xếp làm việc trong văn phòng.
“Thời thế thay đổi, không ai nói trước được.”
Chu Dịch âm thầm nói: “Huyền diệu khó lường như vậy, chẳng phải là sức hút của Tu Tiên giới hay sao?”
“Ha ha! Ta tu hành gần trăm năm đạo, lại nhìn không thấu bằng một người trẻ tuổi như ngươi.”
Khi Cổ Thần nói chuyện cũng không quên vận chuyển công pháp, vừa nói chuyện vừa khôi phục một phần pháp lực, đứng dậy đi tưới linh điền.
Chu Dịch lại uống thêm ly nước ô mai, để lại hơn nữa vò, kẹp thoại bản rời đi.
……
Khu giao dịch.
Chu Dịch khoanh tay, đi khắp hang cùng ngõ hẻm dạo một chuyến.
Gặp được tu sĩ quen biết thì cười gật đầu, nói chút chuyện vô bổ, kiểu như gần đây có khỏe không, cũng chống đỡ được vv.
Vào các cửa tiệm nhìn xem, hỏi giá, nắm bắt chuẩn xác tình hình thị trường.
Vật phẩm bày bán hai bên đường có thể bán qua tay, giá cả cũng thấp hơn hai ba phần số cửa hàng, chỉ là chất lượng, thật giả khó lường, nếu như không có con mắt nhìn thì chắc chắn sẽ bị lừa.
Thường xuyên có lời đồn, tu sĩ nào đó bắt được một món hời ở quầy hàng ven đường, đồ vật có giá mấy khối linh thạch bán qua tay đã biến thành mấy trăm mấy ngàn khối.
Chu Dịch cũng chỉ lắng nghe một chút, coi như chuyện cười vui đùa mà thôi, kẻ nào tin thì kẻ đó chính là đồ ngốc!
Nhìn thấy Hồ đạo nhân bán rượu, đầu tóc hoa râm, đạo bào trên người bốc lên mùi men rượu nồng đậm, chỉ cần nói chuyện là lộ ra hai chiếc răng cửa.
Trên quầy hàng trưng bày hai mươi bình rượu, dùng đất sét niêm phong miệng bình, dán những con số từ một đến hai mươi không giống nhau.
Ngươi thường xuyên đi dạo đều biết, Hồ đạo nhân chỉ biết ủ một loại linh tửu là “Xích Hồng”. Khi rót rượu vào trong chén, như cầu vồng màu đỏ rực xuất hiện, bừng lên rực rỡ lung linh, nên nó mới có tên như vậy!
Chu Dịch ngồi xổm trước quầy hàng, hỏi: “Lão Hồ, hôm nay sao lại nỡ bán linh tửu ủ hai mươi năm chứ?”
Hồ đạo nhân nhếch miệng cười nói: “Hắc hắc! Ta đang vui mà, nhưng không nói cho ngươi đâu!”
“Nào! Vò rượu hai mươi năm tuổi này bán rẻ chút đi, năm khối linh thạch bán cho ta.”
Chu Dịch ra giá không thấp, về cơ bản là đã móc hết tất cả số gia sản mà hắn có, may mà tuổi thọ vô hạn, không cần dùng linh thạch, linh đan để làm tăng tu vi.
Hồ đạo nhân do dự một lát, nể mặt khách quen, nói: “Bán cho ngươi.”
Chu Dịch thanh toán linh thạch, xách theo bình rượu rời đi.
Một đường đi vào khu giao dịch ở góc Đông Nam.
Tĩnh Hư trai.
Chu Dịch đi vào trong, nhìn thấy hai tu sĩ đang trả giá.
Những đồ bày bán ở đây là công pháp, ngọc bội pháp thuật, sưu tầm điển tịch chỉ là sở thích của chủ nhân Tĩnh Hư trai mà thôi.
Chủ nhân có đạo hào là Tĩnh Hư, tuổi tác hơn một trăm, tóc vẫn đen, chẳng khác nào ba bốn mươi tuổi, nghe nói là lúc còn trẻ thời đã dùng Trú Nhan đan, nên có thể giữ được dáng vẻ như vậy cho đến lúc chết.
Cho đến khi tu sĩ thanh toán linh thạch, kết giao cùng rời khỏi cửa hàng.
Chu Dịch xách theo rượu tiến vào, đặt nó cùng với quyển 《 Tam Anh truyện 》 lên quầy.
“Tiền bối, sách này có phần sau không, xem mà ngứa ngáy trong lòng không dễ chịu.”
“Hay như vậy sao?”
Tĩnh Hư nói: “Thay vì xem những chuyện hoang đường trong quyển sách này, còn không có ích bằng đọc mấy quyển bút ký làm ruộng, có lẽ còn có thể thu hoạch nhiều hơn mấy thăng linh mễ.”
“Đó mới không thú vị!”
Chu Dịch cười nói: “Tính tình và thiên phú này của ta, đại khái là vô duyên với những gì được viết trong sách, chẳng lẽ còn không thể mơ mộng một lần sao?”
“Ha ha ha, nói đúng!”
Tĩnh Hư tức khắc vui vẻ ra mặt, trực tiếp mở nắp vò rượu ra, ngửi mùi vị rồi sau đó trực tiếp đổ vào trong miệng.
Ừng ực ừng ực!
Nửa bình rượu xuống bụng, Tĩnh Hư lau miệng, đưa phần còn lại cho Chu Dịch.
“Hồ đạo nhân này tính tình chẳng ra làm sao, duy nhất có phương pháp ủ linh tửu, càng ngày càng đậm đà thơm ngon!”
“Đúng vậy, nếu không thì sao lão Hồ có thể tiêu dao như vậy!”
Chu Dịch ừng ực ừng ực uống hết nửa vò rượu, linh tửu thấm vào toàn thân, vận chuyển Quy Nguyên Quyết luyện thành pháp lực, có thể so với hơn mười ngày bế quan.
“Sảng khoái!”
“Nhà ngươi thật thú vị, làm ruộng một năm đổi bằng một câu sảng khoái.”
Tĩnh Hư lấy ra một quyển sách từ dưới quầy: “Tác giả thoại bản kia tạm thời chưa viết, ta sẽ đích thân đi hối thúc hắn, lấy quyển này về đọc đi, chớ có đưa cho người khác.”
“Ồ?”
Vẻ mặt Chu Dịch hơi chững lại, từ chỗ lão đạo Tĩnh Hư mượn hơn trăm quyển sách, đây là lần đầu tiên được cố tình dặn dò.
Đưa hai tay nhận lấy quyển sách, nhìn thấy tựa đề trên mặt quyển sách.
《 Tuỳ bút phân tích linh khí của Thanh Tịnh chân quân》.