Chương 76: Mê Tung trận pháp.
Phường thị Tiểu Đan Sơn thu thuế cao, tán tu cũng không muốn rời đi, có hai nguyên nhân.
Thứ nhất là linh khí, thứ hai là an toàn.
Hiện giờ vụ án đạo tặc đã xuất hiện, tất nhiên khiến cho tinh thần của tán tu trong phường thị hoảng sợ, e sợ số linh thạch vất vả tích góp bỗng chốc biến thành mây khói.
Tuổi thọ của tu sĩ Luyện Khí kỳ nhiều nhất là một trăm năm mươi năm, phần lớn sống đến một trăm hai mươi ba mươi tuổi, gặp phải tổn thất như vậy, nhẹ thì ảnh hưởng đến mười mấy năm tu hành, nặng thì trực tiếp bị chặt đứt tương lai.
“Bán xẻng cho người đãi vàng, lắp cửa chống trộm cho người bị trộm, cho nên, mọi người chắc sẽ bỏ linh thạch ra để mua một trận pháp phòng hộ chứ nhỉ?”
“Dù sao thì Thanh Tâm phù, Kim Cương phù chỉ có thể dùng để đánh trả, mà Mê Tung trận có thể phòng bị đấy!”
Bình thường Chu Dịch tu hành ở Đông sương phòng, bên trong bố trí Mê Tung trận, đáng tiếc đạo tặc nghĩ hắn quá nghèo không có tới, nếu không thì cũng kiếm chác được một món linh thạch.
Trung tâm của Mê Tung trận chỉ cần vẽ một cây cờ Mê Tung trận, còn trận pháp khắc văn thì cần phải bố trí ngay tại chỗ, tổng phí tổn không vượt quá một linh thạch. Sau khi khởi động trận pháp thì có thể làm nhiễu loạn phương hướng, tầm mắt của con người, tu sĩ không biết phương pháp phá trận, rơi vào trong đó thì sẽ quay mòng mòng.
Trận pháp này cũng có hiệu quả phòng hộ quá mạnh, nhưng mà dùng để cảnh báo có người ngoài xâm nhập, thì dư sức.
“Chỉ bán mỗi trận kỳ, thì không kiếm được bao nhiêu linh thạch, đến lúc hẹn gặp Lưu sư huynh, Trương sư huynh ở Phượng Minh lâu rồi!”
……
Phượng Minh lâu.
Nghe nói có cách kiếm linh thạch, Lưu sư huynh, Trương sư huynh đồng ý đến đây.
Nhoáng một cái đã hai mươi năm trôi qua, Lưu sư huynh đã hơn trăm tuổi, mái tóc hoa râm đã hoàn toàn bạc trắng, nặng nề rệu rã.
Trước khi bàn chuyện thì phải ăn uống no say, tiên nhân hay phàm nhân đều là như thế.
Rượu quá ba tuần.
Chu Dịch lấy ra một cây cờ Mê Tung trận, nói: “Hai vị sư huynh, đây là phương thức kiếm tiền, chỉ cần bố trí Mê Tung trận, động phủ sẽ không cần phải sợ đạo tặc trộm linh thạch.”
Bởi vì đạo tặc chỉ trộm linh vật linh thạch, trên phố đã đặt biệt hiệu cho chúng là linh thạch đạo tặc.
Trương sư huynh kinh ngạc, Chu Dịch vậy mà lĩnh ngộ được trận pháp, nhưng mà tu sĩ đều có bí mật, kiêng kị nhất là dò xét truyền thừa.
“Chu sư đệ, ta chỉ biết đánh đánh giết giết, nhưng không hiểu trận pháp. Nếu như ngươi bán trận kỳ mà gặp phải kẻ nào không có mắt nhìn, cứ tới tìm ta, nhất định sẽ cho bọn hắn biết được quy củ.”
Lưu sư huynh thì hai mắt híp lại, chậm rãi nói: “Chu sư đệ dự tính để cho ta bán trận kỳ hay sao?”
“Nếu ta tự mình đi bán, chưa nói đến các loại phiền toái, tu sĩ tất nhiên sẽ đòi giảm giá ép giá.”
Chu Dịch nói: “Lưu sư huynh lập một bảng hiệu ở văn phòng, khi Trương sư huynh đi tuần tra thì thông báo cho các tu sĩ ở các động phủ một tiếng, định giá sẵn cho Mê Tung trận, vậy thì việc mua bán đã thành!”
Trương sư huynh vừa nghe đã hiểu, linh thạch này kiếm quá dễ, cười nói: “Chu huynh đệ, vụ làm ăn này chúng ta này có thể kiếm được bao nhiêu?”
Chu Dịch nói: “Mê Tung trận này của ta bán giá mười linh thạch, hai vị sư huynh muốn bán bao nhiêu thì tùy ý!”
Trương sư huynh yên lặng tính toán một phen, nói với Lưu sư huynh: “Trận pháp huyền diệu thâm ảo, huống hồ liên quan đến an nguy của tánh mạng, bán mười lăm hay hai mươi khối cũng không mắc nhỉ?”
“Năm mươi!”
Lưu sư huynh chậm rãi, thâm trầm nói : “Tận dụng thời cơ, động phủ trận pháp là làm một vụ lớn, dứt khoát kiếm một món lớn.”
Chu Dịch nhíu mày, đưa mắt nhìn Trương sư huynh, không rõ tại sao Lưu sư huynh ngày thường hiền từ, hào phóng với người khác, bỗng nhiên lại tham lam như vậy.
Năm mươi khối linh thạch là thu hoạch cả một năm của tu sĩ bình thường, vì linh thạch bị đạo tặc uy hiếp, có khả năng sẽ cắn răng mà mua, nhưng mà sau chuyện này tất sinh oán hận.
Chẳng lẽ tuổi thọ của Lưu sư huynh sắp hết, già rồi nên hồ đồ?
Lưu sư huynh nói: “Trương sư đệ có thể bàn bạc với Lý thống lĩnh của chấp pháp đội, ta cùng với Lăng gia giao hảo, dùng quyền lực của hai vị đệ tử chính thức , trực tiếp dùng danh nghĩa phường thị để làm chuyện này.”
Chu Dịch bừng tỉnh nhận ra, đây chẳng phải là xưởng sản xuất tư nhân lắc mình biến hoá, thành đơn đặt hàng của chính phủ đây sao!
Vùng ven phường thị Tiểu Đan Sơn có bốn năm ngàn động phủ, mười cái thì có hai ba cái đã có ngươi ở, tuy rằng động phủ ở khu vực trung tâm ít, nhưng mà tỉ lệ người cư trú cao, số lượng tu sĩ không kém bao nhiêu so với vùng ven.
Khu vực bên trong tắc có trận pháp của Đan Đỉnh Tông, đừng nói đến linh thạch đạo tặc, Trúc Cơ chân nhân cũng không thể phá được trận pháp này!
Làm một phép tính đơn giản, thì đây là một mối làm ăn lớn có giá tầm mười vạn linh thạch.
Đệ tử chính thức của Đan Đỉnh Tông cũng là tu sĩ Luyện Khí kỳ, sau khi Lưu sư huynh làm cầu nối, tuyệt đối không thể nào cự tuyệt một số lượng linh thạch như vậy.
“Chẳng trách đều thích nhận đơn đặt hàng của chính phủ……”
Suy nghĩ của Chu Dịch thay đổi thật nhanh, việc này mình tuyệt không thể làm chim đầu đàn,lặng lẽ kiếm chát chút đỉnh là được, vì thế chủ động hạ thấp giá cả: “Nhị vị sư huynh, sư đệ đồng ý cung cấp trận kỳ với giá năm khối linh thạch.”
“Chu huynh đệ có lòng!”
Lưu sư huynh khen ngợi nói: “Năm xưa ta chịu không ít khổ, mới hiểu được đạo lý lui một bước, trời cao biển rộng.”
“Nào có, nào có, liệu cơm gắp mắm mà thôi.”
Chu Dịch hiếu kỳ nói: “Lưu sư huynh cũng không thiếu linh thạch, hôm nay tại sao lại vội vàng như vậy?”
Trương sư huynh nhíu mày, yên lặng chờ Lưu sư huynh giải thích, dùng danh nghĩa trận pháp móc linh thạch của tất cả tán tu, gây nên sự phẫn nộ, cho dù có phường thị chống đỡ, cũng khó tránh khỏi bị oán hận.
“Tuổi tác của ta cũng đã lớn, tuổi thọ cũng chỉ còn chừng mười năm tám năm, để tránh người đi trà lạnh, cần sắp xếp hậu sự trước.”
Lưu sư huynh giải thích nói: “Trong tộc có một hậu bối, có thiên phú Tam linh căn, để tránh phải bị trì hoãn tương lai như ta, dự định trực tiếp mua công huân đổi một vị trí đệ tử ký danh!”
Công huân là chứng nhận mà Tiểu Đan Sơn ban cho tu sĩ có công, tích lũy đủ số lượng có thể được nhận vào trong tông môn, trở thành đệ tử ký danh của Đan Đỉnh Tông.
Đan Đỉnh Tông không cung cấp tài tài nguyên tu luyện cho đệ tử ký danh, cũng không có chân nhân, chân quân dạy dỗ, nhưng mà có thể tiếp tục dụng công huân đổi công pháp, truyền thừa lục nghệ.
Nguồn gốc của công huân phần lớn là nhiệm vụ của phường thị, ví dụ như đuổi giết tà ma ngoại đạo, diệt trừ yêu thú làm loạn vv.
Số lượng công huân cần có để trở thành đệ tử ký danh, đối với tu sĩ bình thường mà nói thì đây là một con số trên trời, nên hiển nhiên là sẽ sinh ra giao dịch công huân ngầm. Mặc dù không thể chuyển đổi số lượng công huân, nhưng mà đầu của tà tu thì có thể mua bán, người mua trực tiếp trình báo hoàn thành nhiệm vụ là được.
Tiểu Đan Sơn mắt nhắm mắt mở với chuyện này, những tu sĩ dùng một lượng lớn linh thạch để mua công huân, có thể là gia tộc tu chân hoặc là có nhất nghệ tinh.
Đan Đỉnh Tông chỉ đưa ra một hạng ngạch vừa có danh tiếng lại không tốn kém gì, có như thế nào cũng không lỗ.
Trương sư huynh nghe vậy mặt lộ vẻ hâm mộ, đều là thiên phú Tam linh căn, người ta lại trực tiếp trở thành đệ tử ký danh, sau này có hi vọng với tu vi Trúc Cơ.
“Ừ.”
Lưu sư huynh bảo đảm nói: “Việc này cứ để bần đạo làm hết, đợi đến khi thọ tận chết đi, tất cả nhân quả tự nhiên tiêu tan. Sau này nhị vị đạo hữu gặp được tộc nhân kia của ta, làm phiền chiếu cố một chút.”
“Ha ha, đơn giản, đơn giản mà!”
“Sau khi gia nhập Đan Đỉnh Tông, chúng ta phải gọi hắn một tiếng sư huynh đấy!”
Chu Dịch và Trương sư huynh gật đầu đồng ý, có người tình nguyện đứng mũi chịu sào, tất nhiên là cầu mà không được.
Rồi sau đó lại thương nghị cẩn thận, ví dụ như hai vị đệ tử chính thức đương nhiên là chiếm một phần lớn, tỉ lệ chia chác cụ thể là bao nhiêu, những đệ tử ký danh khác tham dự vào chuyện này cần phải chia lãi bao nhiêu, và hối thúc Chu Dịch nhanh chóng vẽ trận kỳ.
Trận pháp sư có số lượng ít nhất trong tứ nghệ ở tu tiên giới, nhưng trong phường thị cũng có mấy người, người ta bán Mê Tung trận kỳ với giá rẻ, Tiểu Đan Sơn cũng không tiện ra mặt ngăn cản.
Chu Dịch bảo đảm nói: “Việc này ta đã có tính toán.”
Cân nhắc đắn đo quyết định, mắt thấy có thể kiếm được một món linh thạch lớn, nên ăn mừng.
Lưu sư huynh có người kế tục, vung tay lên, lần này để hắn tính tiền.
Đầu tóc trắng xoá không ảnh hưởng đến chuyện càng già càng dẻo dai, phàm nhân còn có chuyện vợ trẻ chồng già, huống chi người tu tiên!
Sau khi Chu Dịch song tu, pháp lực có tiến bộ, nhưng mà vẫn không quên chính sự, tự mình tới cửa mời bốn vị tán tu trận pháp sư duy nhất của phường thị Tiểu Đan Sơn.
Trong tứ nghệ: trận, khí, đan, phù. Phù pháp là nhiều nhất, đan khí giàu nhất, trận pháp khó nhất!
Nếu như trận pháp sư không có sư tôn dạy dỗ, lĩnh ngộ mấy chục năm khó khăn lắm mới có thể nhập môn, không thể nhìn thấy kết quả nhanh như phù triện, số linh thạch kiếm được cũng chẳng bằng luyện đan luyện khí, chỉ có được tên tuổi tôn quý mà thôi.
Bốn vị trận pháp sư nghe nói có thể kiếm được nhiều linh thạch, bất kể có tin hay không, đều không cự tuyệt lời mời.