Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 159: Bí pháp Táng Kiếm Thuật!

Chương 159: Bí pháp Táng Kiếm Thuật!
Lúc Phong Vân bước ra từ trong truyền tống trận, phóng tầm mắt nhìn ra xa, chỉ thấy ở phía trước hiện ra một tòa thành thị khổng lồ, hình như được xây dựng bằng những viên đá lớn màu đen.
Lúc này, ở trước cửa thành loáng thoáng có thể nhìn thấy vô số chấm đen nhỏ, giống như một đàn kiến, cùng nhau tràn vào miệng lớn màu đen của thành thị.
"Đó chính là cứ địa Hắc Giác."
Đoan Mộc Húc đứng bên cạnh Phong Vân, nhẹ nhàng nói.
"Nếu nói về quy mô nhân số của cứ địa Hắc Giác, cũng chính là một cứ địa ở trình độ cấp ba, thế nhưng bên trong đã hội tụ những kẻ đã từng phạm tội đến từ các cứ địa khác nhau, thậm chí còn có cả võ giả tới từ cứ địa cấp một, có thể nói là ngọa hổ tàng long, các ngươi nên cẩn thận một chút.
Cứ địa cấp một sao.
Ánh mắt của Phong Vân hơi lóe lên, ngược lại hắn cũng muốn gặp những người đó, có thể hình chiếu bọn họ, để xem võ giả ở cứ địa cấp một có tiêu chuẩn như thế nào.
Đi tới phía trước được mười phút, ba người đã đi đến dưới cửa thành.
Trong cửa thành, có mười mấy vị hắc y nhân mặc chiến giáp đứng ở đấy, nhìn dáng vẻ của bọn họ, hình như là những binh linhh canh giữ thành bên ngoài cứ địa.
Chỉ có điều, mỗi một võ giả khi tiến vào thành đều phải giao nộp một khoảng lệ phí để vào thành.
Hành vi này nếu như ở trong các cứ địa khác, chỉ sợ đã dẫn tới sự bất mãn của các võ giả, nhưng ở nơi này lại không hề gây ra bất kỳ động tĩnh nào, hiển nhiên đã được mặc định.
Đoan Mộc Húc lấy lệnh bài của mình đưa cho người canh giữ thành, ngay lập tức trên mặt bọn họ lộ ra vẻ cung kính, tự mình nghênh đón ba người Phong Vân tiến vào thành.
"Thế nào, đây chính là mặt mũi của Chân Lý hội chúng ta."
Đoan Mộc Húc lắc lắc tấm lệnh bài ở trong tay, cười đắc ý.
Đối với người có tính cách như lão ngoan đồng này, Phong Vân đã tập mãi thành quen, hắn cũng không để ý đến, đưa ánh mắt nhìn về phía trong cứ địa, không ngừng quét mắt những võ giả đang đi tới đi lui.
Nếu nhìn thấy võ giả lợi hại, hắn sẽ trực tiếp hình chiếu.
Chỉ trong năm phút ngắn ngủi, Phong Vân đã nhìn thấy có không dưới mười vụ ẩu đả lớn nhỏ, quả nhiên đúng như trong truyền thuyết đã nói, nơi này rất hỗn loạn.
Ở nơi này, không hề nhìn thấy một bóng dáng của những đội chấp pháp, người quản lý gì đó.
"Mặc dù có rất ít người ở đây, thế nhưng chất lượng của võ giả thì vô cùng cao..."
Phong Vân hình chiếu được mấy võ giả không tệ, mặc dù không tính là chất lượng tốt, thế nhưng cũng không khác gì lương phẩm.
Sau đó, ba người bọn họ tìm một quán trọ năm sao, thuê ba căn phòng đơn xa hoa.
"Ngày mai di tích cổ mới có thể mở, các ngươi tự đi ra ngoài dạo chơi đi, ta phải đi tìm một lão bằng hữu uống chút hoa tửu, khà khà khà...”
Nói xong, Đoan Mộc lộ ra một nụ cười ám muội, mặc dù cách lớp mặt nạ không nhìn được vẻ mặt của hắn, thế nhưng có thể tưởng tượng được, lúc này chắc chắn là vô cùng dung tục bỉ ổi.
Phong Vân và Giang Đào không biết nói gì, cái tên này thật đúng là vừa đi ra ngoài đã bộc lộ bản tính.
Lúc sau, hai người Phong Vân và Giang Đào đi ra khỏi quán trọ.
"Ta có ý định đi tới cửa hàng trang bị vũ khí xem một lát, ngươi thì sao?" Giang Đào nói với Phong Vân.
"Ta không đi tới đó, ta chỉ tùy tiện dạo chơi ở gần đây một lát."
Phong Vân lắc đầu nói.
"Được, vậy thì buổi tối gặp lại."
Giang Đào gật đầu, xoay người rời đi.
Lúc đầu Phong Vân muốn đi tới luyện khí công hội ở nơi này, hoặc là luyện đan công hội để nhìn xem, kết quả phát hiện căn bản là không có.
Chỉ có điều ngẫm lại cũng đúng, nơi này hỗn loạn như vậy, luyện khí công hội và luyện đan công hội đoán chừng cũng sẽ không mở ở những nơi này.
"Vậy thì đi tới thương hội xem một chút đi."
Thật ra Phong Vân chủ yếu muốn hình chiếu những võ giả tốt, đương nhiên sẽ muốn đi tới những nơi tập trung nhiều người.
Mà thương hội thì tương đương với cửa hàng siêu thị của địa cầu kiếp trước, mỗi ngày có rất nhiều võ giả đi tới đi lui, có thể đi tới đó xem thử.
Ban nãy khi Đoan Mộc sắp rời đi đã đưa cho hắn một phần bản đồ của cứ địa Hắc Giác.
Dựa theo ký hiệu ở phía trên, mười phút sau, Phong Vân đã thành công đi tới thương hội lớn nhất ở đây ———— Thánh Đường thương hội.
Đứng ở cửa, nhìn từ bên ngoài, Thánh Đường thương hội này khí phái hơn thương hội trong cứ địa Giang Hải một chút.
Phong Vân cất bước đi vào, điểm khác biệt với thương hội trong cứ địa Giang Hải chính là, ở trong này không nhân viên đến chào hỏi.
Mỗi nhân viên ở đây đều lười nhác ngồi ở phía sau quầy, bộ dạng thích thì mua không thì thôi, cho dù những võ giả ở bên ngoài có cực kỳ kiêu ngạo, thì sau khi bước vào thương hội thì mỗi một người đều trở nên ngoan ngoãn.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Phong Vân biết được, chắc chắn người hoặc thế lực ở phía sau thương hội này không hề đơn giản, nói không chừng chính là chủ nhân của cứ địa Hắc Giác này.
Phong Vân không để ý nhiều như vậy, ánh mắt của hắn lặng lẽ quét qua tất cả võ giả bên trong thương hội, hình chiếu tất cả bọn họ.
Sau một lượt kiểm kê, thu hoạch được mười hình chiếu lương phẩm, và một hình chiếu có chất lượng tốt.
Trong đó hình chiếu có chất lượng tốt này, còn tu hành một môn bí pháp có tên là《 Táng Kiếm Thuật》.
Phong Vân có một chút ấn tượng với bí pháp này, chính là một môn hội tụ tất cả sức mạnh của toàn thân, bao gồm nguyên lực, khí huyết, tinh thần v..v, dung hợp trong một kiếm.
Chém ra một kiếm Quỷ Thần đều phải kinh sợ!
Người nào tu hành càng mạnh thì uy lực của bí pháp càng mạnh!
Có thể nói, đây là một môn bí pháp không có định mức cao nhất.
Chỉ có điều cũng có một khuyết điểm trí mạng, đó chính là thời gian phát động thời gian hơi lâu, cũng chính là thời gian chuẩn bị đại chiêu hơi dài.
Đặc biệt lúc cường giả đang giao chiến, chỉ cần 0.01 giây cũng đủ để trí mạng rồi, huống hồ cần phải phát động đến vài giây.
"Ta nhớ được trên sách đã từng nói, khuyết điểm của Táng Kiếm Thuật là do người tu hành chưa có tinh thần lực mạnh mẽ, nếu như tinh thần lực có thể trải rộng toàn thân, như vậy có thể làm được trong nháy mắt..."
Muốn làm đến một bước này, ít nhất cần phải có Linh Hồn thiên phú cấp hai để sinh ra tinh thần lực mới được.
"Lúc trước khi xoát hình chiếu Hứa Huyễn Chi có nắm giữ Linh Hồn thiên phú cấp hai, đến lúc đó bạo ra như vậy sẽ không còn khuyết điểm này nữa."
Phong Vân thầm nghĩ trong lòng, hắn vẫn cảm thấy rất hứng thú với Táng Kiếm Thuật này.
Chỉ có là bí pháp, bất luận là Huyết Ma Giải Thể Đại Pháp, hay là Táng Kiếm Thuật, học tập thì xong việc rồi, tuyệt đối là đồ tốt.
...
Sau đó, sau khi Phong Vân hình chiếu xong những võ giả trong trong thương hội, hắn bắt đầu đi dạo ở bên trong.
Đồ ở bên trong Thánh Đường thương hội có thể nói bao hàm tất cả, từ đan dược đến công pháp, gần như cần cái gì có cái đó, thậm chí Phong Vân còn chứng kiến công pháp và võ kỹ cấp bảy.
Chỉ có điều đều là hàng lậu, tức là cướp được từ trong tay một gia tộc hoặc tông phái nào đó, không thể đưa ra ngoài ánh sáng, chỉ có thể cầm đến đây bán lậu.
Phong Vân cũng không cảm thấy hứng thú đối với những thứ này, bây giờ trong hình chiếu của hắn đều có công pháp và võ kỹ cấp tám, không cần phải dùng tiền để mua.
Nhìn một vòng, ở đây cũng không có món đồ gì khiến hắn động tâm, Phong Vân nhìn sắc trời, phát hiện đã không còn sớm nữa, vì vậy chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Ngay lúc hắn chuẩn bị cất bước rời đi, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng hô khẽ.
"Mau nhìn xem, đó chính là Mộc công tử Sở Huyền Cơ, nghe nói rằng hắn đến từ cứ địa Thiên Hải cấp một!"
"Đệch, quả thật là hắn!"
"Hả?”
Phong Vân nghe nói như thế, bước chân định rời đi lập tức thu hồi lại.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất