Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 60: Thiên tài kiếm đạo trăm năm khó gặp!

Chương 60: Thiên tài kiếm đạo trăm năm khó gặp!
Khi Phong Vân thả ra kiếm ý, toàn bộ diễn võ trường trong chớp mắt an tĩnh lại.
Phảng phất như cả gió cũng dừng thổi, tiếng cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy được.
Sau vài giây yên lặng ngắn ngủi chính là một trận tiếng bàn luận càng thêm ầm ĩ, huyên náo.
"Đây, đây là kiếm ý! ? Không phải nửa kiếm ý, mà là kiếm ý hoàn chỉnh! ?"
"Trời má, ta không nhìn lầm chứ, đây không phải sự thật!"
"Đánh ta, mau đánh cho ta tỉnh lại! Thiếu niên mớ mười bốn tuổi, vậy mà đã lĩnh ngộ ra kiếm ý ư? Ta chắc chắn là nằm mơ thôi!"
Không chỉ các học viên kinh ngạc, mà ngay cả những đại nhân vật ngồi trên đài cao quan sát trận đấu, giờ khắc này cũng đều nghẹn họng nhìn trân trối, không thể tin được.
Các thầy giáo trong trừơng còn suýt chút nữa cắn rơi đầu lưỡi. Bọn họ dù thế nào cũng không nghĩ tới, Phong Vân nửa đường giết ra này, vậy mà còn che dấu một lá bài tẩy như vậy.
Nửa đao ý và kiếm ý hoàn chỉnh, nhìn có vẻ chỉ chênh nhau một nửa, nhưng thực tế chênh lệch trong đó lại không cách nào tưởng tượng được.
Nửa đao ý, vẫn là chưa hoàn toàn bước vào ý cảnh chi đạo, chỉ có thể phát huy ra một phần uy lực.
So sánh với chân chính ý cảnh chi đạo, xa xa không bằng.
Lý Phong trợn mắt há hốc mồm. Hắn nhìn xuống Phong Vân ở phía dưới, mấy tháng trước, hắn mới mời chào đối phương vào trường mà thôi.
Lúc ấy chỉ cho rằng hắn thiên phú không tồi, tương lai có hi vọng trở thành trụ cột của trường.
Nhưng không nghĩ tới, lúc này mới qua mấy tháng, đối phương đã đi đến một bước này! ? Nói đùa gì thế!
"Thiên tài kiếm đạo trăm năm khó gặp." Thầy tổng phụ trách Nghiêm Xuân Thu lần đầu tiên đứng lên, quan sát Phong Vân, hít một hơi thật sâu, ánh mắt sâu sa nói.
Mười bốn tuổi, lĩnh ngộ ra kiếm ý. Tư chất này dù cho đưa tới những cứ địa cấp hai kia cũng đủ để được coi trọng.
Trần gia huynh đệ Song Tử Tinh nhìn thấy cảnh này, rung động nói không nên lời, nhìn nhau cười khổ một tiếng. Khó trách bọn hắn bị đánh bại hoàn toàn. Kiếm khí kiếm quang của bọn họ đặt trước mặt kiếm ý của Phong Vân, căn bản không có tư cách ngẩng đầu.
Kiếm ý thuần túy đến đáng sợ tràn ngập trong không khí, đâm thủng hết thảy. Luồng khí thế giống như cuồng phong bão táp của Chu Thắng chỉ hơi lại gần liền trực tiếp bị xoắn nát, căn bản không cách nào chạm đến hắn.
Lúc này, Phong Vân giống như một thanh thần kiếm tuyệt thế vừa ra khỏi vỏ, biểu hiện ra cho tất cả mọi người nhìn xem cái gì gọi là phong mang, cái gì gọi là vô cùng sắc bén!
"Ngươi. . ." Đối diện, sắc mặt một mực bình tĩnh không gì sánh được của Chu Thắng trực tiếp biến đổi.
Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới át chủ bài của Phong Vân lại là cái này.
Đây quả thực khiến hắn không thể tin nổi, tựa như đang nằm mơ vậy. Nhưng cho dù hắn không dám tin, thì sự thật vẫn là như vậy.
"Kiếm ý thì như thế nào, ta có Kim hệ thiên phú trung cấp. Ta có đao pháp viên mãn. Ta còn có tu vi võ giả đỉnh phong. Phá cho ta!"
Nói rồi, khí thế của võ giả cao cấp trên người Chu Thắng bỗng nhiên tăng vọt, thoáng cái đạt tới võ giả đỉnh phong. Mái tóc đen của hắn xõa tung, chăm chú nhìn Phong Vân.
"Tiếp lấy một đao của ta! !"
Giờ khắc này, khí thế của Chu Thắng nhảy lên tới cực điểm, tập hợp tất cả lực lượng của bản thân, cộng thêm nửa đao ý, chém ra một đao mạnh nhất của hắn hiện tại.
Đao quang đỏ vàng cực kì thô to giống như Nộ Long gào thét phóng về phía Phong Vân, mang theo uy thế nghiền ép hết thảy.
Keng!
Một tiếng kiếm rít vang lên, từ khi Phong Vân bắt đầu ra tay đến nay, chiến kiếm lần đầu tiên hoàn toàn được rút ra khỏi vỏ, kiếm ý nhất thời có đối tượng để phụ thuộc.
Nhất thời, phong mang sắc bén cực kì đáng sợ phát ra, mang theo hào quang lấp lánh như ánh sao, trực tiếp chém vỡ một đao mà Chu Thắng dốc toàn lực đánh ra.
Phá một đao này, kiếm quang cũng không biến mất mà theo quán tính tiếp tục lao tới, chém thẳng về phía hàng ghế khán giả.
"Cẩn thận!"
Những võ giả được mời đến lập tức kinh hãi hét tiếng, nhao nhao thi triển tuyệt chiêu bảo vệ chính mình, từng bước một lui lại đến một chỗ rất xa.
"Thật đáng sợ, đây chính là kiếm ý ư? Dư uy cũng mạnh đến mức chúng ta phải dùng toàn lực ứng phó."
Những võ giả này cảm nhận được sự đáng sợ của Phong Vân, trong nội tâm kinh ngạc không gì sánh được.
Nhất là liên tưởng đến đối phương năm nay mới 14 tuổi, sự kinh ngạc này liền lên đến cực hạn.
Trên sân đấu.
Chu Thắng nửa quỳ trên mặt đất, trên khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện vẻ hoảng hốt, tựa như chưa kịp lấy lại tinh thần, trong miệng không ngừng nỉ non.
"Ta, vậy mà lại thua?"
Đối diện, Phong Vân thu kiếm lại, luồng kiếm ý khủng bố tuyệt luân trên người cũng chậm rãi thu lại vào trong cơ thể, hết thảy đều hồi phục bình tĩnh. Hắn lại trở về là thiếu niên phong đạm vân khinh trước kia, phảng phất như kiếm khách tuyệt thế trước đó không phải hắn vậy. . .
"Thắng rồi!"
Những học viên kia lẩm bẩm nói. Dù thế nào bọn họ cũng không nghĩ tới sẽ có kết quả này. Dù sao thì từ trước đến nay Chu Thắng vẫn luôn cho bọn họ một ấn tượng sâu sắc chính là vô địch, không thể ngăn cản.
Kết quả ngay đến một kiếm của Phong Vân cũng không đỡ được, trùng kích quả thực long trời lở đất.
"Hắc mã mạnh nhất trong lịch sử đã được sinh ra! Từ đầu đến cuối luôn sáng tạo kì tích, ngay cả Cuồng Đao Chu Thắng cũng bị đánh bại!"
Không biết ai nói một câu, rất hợp với tình hình.
Trên hàng ghế khán giả, Chu Đổng sự trưởng cả người thất thần, từ khi leo lên vị trí này đến nay, đây vẫn là lần đầu tiên.
Con trai của hắn thua trong tay Phong Vân khiến hắn chịu một lực xung kích quá khổng lồ. Khổng lồ đến mức hắn đến bây giờ vẫn không dám tin, cảm giác như đang nằm mơ.
"Người này đến cùng là ai, từ đâu xuất hiện?"
Ánh mắt của hắn rơi xuống trên người Phong Vân, muốn nhìn thấu đối phương, đáng tiếc lại không thể.
Từ giờ khắc này, đối phương chính là học viên đứng đầu trường cao đẳng Tinh Diệu. Trong toàn bộ cứ địa này, ai muốn động thủ với hắn, đều phải lo nghĩ trước một chút về năng lực của chính mình.
Biểu tình trên mặt mấy người Bạch Thiên Thiếu, Lâm Cường cũng không khá hơn là bao.
Phong Vân biến thành học viên đứng hạng nhất là chuyện bọn họ chưa từng nghĩ qua. Chu Thắng là tồn tại cường đại, làm cho người ngạt thở, căn bản không ở một cấp bậc với bọn họ.
Nhưng mà chính là một nhân vật như vậy, lại bị Phong Vân dùng một kiếm đánh bại!
. . .
"Ta tuyên bố, lần này học viên xếp hạng nhất chính là Phong Vân!"
Lý Phong cuối cùng cũng đứng dậy, ở trước mặt mọi người tuyên bố thân phận học viên xếp hạng nhất của Phong Vân.
Toàn bộ sân luyện võ đều sôi trào, mọi người hò hét hoan hô. Cái tên "Phong Vân” này, kể từ hôm nay, sẽ được lưu truyền khắp cứ địa Tinh Diệu.
Gần mười bốn tuổi đã lĩnh ngộ ra kiếm ý. Tin tức nay truyền đi, sợ rằng sẽ hù ngã một đám người.
"Cuối cùng cũng giành được vị trí này."
Phong Vân đứng giữa sân đấu, sắc mặt vui mừng. Từ nay về sau, hắn không cần đi làm nhiệm vụ cũng có thể nhận học phân rồi.
"Đúng rồi, trong số mười người đứng đầu, còn có một người chưa lấy được hình chiếu."
Hắn chợt nhớ tới, Phong công tử Lục Hiên xếp thứ hai kia hình như còn chưa bị hắn lấy hình chiếu.
Nghĩ tới đây, Phong Vân lập tức đi về phía Lục Hiên.
Có cái danh học viên đứng hạng nhất, người bên cạnh Lục Hiên cũng sẽ không ngăn cản Phong Vân, đều nhao nhao tránh đường cho hắn đi.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất