Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 69: Thiên phú tiến hóa!

Chương 69: Thiên phú tiến hóa!
"Phong thủ lĩnh, ta lúc trước không biết là ngài, đã mạo phạm rồi! Xin hãy tha lỗi cho ta."
Người trung niên lúc này toát mồ hôi lạnh, sau khi biết được thân phận của Phong Vân, thái độ của hắn lập tức thay đổi ba trăm sáu mươi độ.
Hắn cũng không dám làm càn. Tồn tại là người đứng đầu trường cao đẳng như vậy, có ý định giết chết hắn thì chỉ dễ như giết chết một con kiến.
Còn dám gây sự nữa thì ai cũng không cứu được hắn.
Phong Vân thản nhiên nói: "Lui ra đi."
"Vâng, vâng."
Thanh niên lạnh lùng kia lập tức dẫn theo nam tử trung niên cùng một đám người dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi khách sạn, không dám chậm trễ một giây.
Hắn không dám không nhanh. Nếu như đắc tội Phong Vân, vậy hắn cũng không cần thiết phải lăn lộn trong trường cao đẳng Tinh Diệu nữa rồi.
Sau một khúc nhạc đệm xen giữa.
Phong Vân đi về phía Phong Tiểu Lan bên kia.
Lần này, lập tức khiến những thầy giáo và các học sinh kia rung động.
Tất cả những gì họ vừa chứng kiến cũng đủ để chứng tỏ thiếu niên tuấn mỹ này tuyệt đối là nhân vật lớn. Không thấy đám võ giả cao cao tại thượng kia đều cụp đuôi sợ hãi rồi đấy à!
Phong Vân không để ý ánh mắt vừa sợ hãi lại vừa kính cẩn của bọn họ, trực tiếp đi đến trước mặt Phong Tiểu Lan vẫn còn đang ngây người, phất phất tay đánh thức nàng.
"Tiểu Lan tỷ?"
Liên tiếp gọi vài tiếng, Phong Tiểu Lan cuối cùng cũng lấy lại tinh thần. Nàng có chút mơ màng nói: "Thật là ngươi sao? Tiểu Vân."
"Đương nhiên rồi. Trừ ta ra còn có ai có thể đẹp trai như vậy nữa chứ!"
Phụt!
Nghe được giọng điệu tự kỷ quen thuộc này, Phong Tiểu Lan cuối cùng cũng bật cười, trợn trắng mắt khinh bỉ hắn, "Không biết xấu hổ."
"Thời gian không còn sớm, chúng ta trở về đi."
"Ừ."
Sau đó Phong Tiểu Lan chào tạm biệt các thầy cô và học sinh, theo Phong Vân rời đi.
Nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, các thầy cô và học sinh như rơi vào trong giấc mơ. Bọn họ không nghĩ tới, Phong Tiểu Lan vốn cực kì bình thường không có gì đặc biệt này lại còn có một núi dựa lớn như vậy?
Một vài học sinh vô cùng hối hận vì không tạo quan hệ tốt với Phong Tiểu Lan. Nếu không, với năng lực của thiếu niên kia, tùy tiện nói một câu cũng có thể khiến cho bọn họ có một tương lai sáng láng.
Đi trên đường lớn.
Phong Tiểu Lan nghe Phong Vân kể sơ qua từng chuyện đã xảy ra sau khi tiến vào trường cao đẳng. Từ việc tung hoành quét ngang các học viên khác, đến chuyện săn hung thú, lại đến cuộc chiến cuối cùng để đoạt giải nhất.
Từng chuyện, từng chuyện một, đều rủ rỉ kể lại từ đầu đến cuối.
So với sinh hoạt của người bình thường, sinh hoạt của các võ giả cực kì muôn màu muôn vẻ.
Nói mãi, Phong Vân cũng kể cho Phong Tiểu Lan nghe chuyện hắn mua nhà trong nội thành.
"Tiểu Lan tỷ, lần này ta trở về đây chính là để đón tỷ cùng mọi người cùng nhau đi tới nội thành."
"Đi vào nội thành ư?"
Phong Tiểu Lan bỗng nhiên có chút khẩn trương, "Nhưng ta chỉ là một người bình thường, sẽ làm Tiểu Vân ngươi mất mặt."
"Tỷ nói gì vậy hả, tỷ là Tiểu Lan tỷ của ta kia mà."
Phong Vân hiện giờ đã cao hơn Phong Tiểu Lan. Hắn nhẹ nhàng xoa đầu của nàng.
Dưới trời chiều, hai bóng người chậm rãi đan xen.
Trở lại viện phúc lợi đã là hoàng hôn.
Phong Tiểu Lan chào tạm biệt Phong Vân, trở lại gian phòng của mình thu dọn đồ đạc.
Lúc này, viện trưởng đến tìm Phong Vân.
"Sao vậy, viện trưởng?"
Nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi, thôi lại muốn nói của viện trưởng, Phong Vân nghi ngờ hỏi.
"Haiz, chuyện cho tới hôm nay, ta cũng không che giấu nữa. Bây giờ nhìn thấy Tiểu Vân ngươi đã xuất sắc như vậy, có mấy lời cũng đến lúc nên nói cho ngươi biết rồi."
Viện trưởng nhẹ nhàng thở dài, ngóng nhìn trời cao nói: "Kỳ thật, ngươi không phải được ta nhặt về, mà là có người đưa ngươi đến cổng viện phúc lợi.”
Hả?
Phong Vân có chút choáng. “Lẽ nào ta cũng có thân thế bối cảnh máu chó như trong phim truyền hình hay diễn đấy à?”
Hắn dò hỏi lai lịch của người kia.
Viện trưởng lắc đầu, "Ta cũng không biết. Ta chỉ biết, lúc ấy sau khi nàng đưa ngươi tới đây liền trực tiếp bay lên trời biến mất rồi."
Bay lên trời biến mất rồi?
Sắc mặt Phong Vân hơi thay đổi. Chỉ có người đạt tới cảnh giới Tông Sư, hoặc là có được Phong Hệ thiên phú cao cấp mới có thể làm được chuyện này.
"Không biết người kia tầm bao nhiêu tuổi?"
"Là một cô gái thoạt nhìn chỉ hai mươi mấy tuổi."
Phong Vân thầm giật mình. Cô gái mới hai mươi mấy tuổi, dù là tu vi Tông Sư, hay có được Phong Hệ thiên phú cao cấp thì đều tuyệt đối không phải thế lực tầm thường.
"Xem ra thân thể này của ta còn có xuất thân không phải người bình thường đâu. . ."
Phong Vân thầm cười trong lòng. Chỉ là chuyện này cũng không liên quan đến hắn. Hắn cũng không có hứng thú đi điều tra thân thế của chính mình, đó là quá khứ của thân thể trước, liên quan quái gì tới hắn đâu chứ.
Lại nói hắn có được tấm gương hình chiếu, cũng chẳng cần dựa vào bất cứ thế lực hay gia tộc nào, cứ việc hung hăng mà đánh rơi đồ ra là xong.
Đêm đó.
Phong Vân gọi Phong Vu Tu tới, cho hắn một chút đan dược, bảo hắn ở lại ngoại thành này chăm chỉ kinh doanh.
Với tuổi tác của Phong Vu Tu, còn muốn tiếp tục theo đuổi thành tựu võ đạo đã cực kì khó khăn. Thà rằng cứ để hắn ở lại ngoại thành, xưng bá một phương, coi như cũng có được một chút phong quang nở mày nở mặt.
Cứ như vậy, chuyện ở ngoại thành đều giải quyết xong.
Ngày hôm sau, Phong Vân liền dẫn Phong Tiểu Lan cùng mọi người trong viện phúc lợi cũng nhau quay về nội thành.
"Oa! Đây là nhà mới của chúng ta sao? Quá lớn, quá xa hoa rồi!"
"Ta không phải là đang nằm mơ chứ!"
"Ai da. . . Đau quá! Không phải đang nằm mơ, hết thảy đều là thật đó!"
"Phong Vân ca ca trâu bò thật đấy!"
Bọn nhóc con đứng trước cửa biệt thự, mỗi một đứa đều kinh ngạc đến ngây người. Chúng nó chưa bao giờ nhìn thấy biệt thự nào xa hoa đến như vậy. So với những căn nhà ở ngoại thành không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
Viện trưởng cùng Phong Tiểu Lan cũng kinh ngạc đến ngây người, đầu óc choáng váng mơ màng, hoàn toàn không biết nên nói gì cho phải.
"Thế nào? Đây là căn nhà mà ta chuẩn bị cho mọi người đó! Bất ngờ không? Vui không nào?"
Phong Vân đứng trước biệt thự, mắt nhìn về phía đoàn người viện phúc lợi, khẽ cười nói.
"Ta cảm thấy đây chính là kinh hãi, không phải kinh hỉ." Phong Tiểu Lan lẩm bẩm nói, vỗ vỗ trái tim nho nhỏ của mình.
Cho dù là ai, bỗng nhiên từ một căn nhà nhỏ mấy chục mét vuông, nhoáng một cái, vào ở trong biệt thự xa hoa rộng cả năm trăm mét vuông, cũng sẽ cảm thấy kinh hãi .
Viện trưởng tràn đầy đồng cảm gật gật đầu.
Chỉ có mấy đứa nhóc ngây thơ không có cảm giác gì vẫn hớn hở vui tươi.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho mấy người viện trưởng và Phong Tiểu Lan.
Phong Vân yên tĩnh làm chuyện của bản thân. Ngoại trừ tu hành nguyên lực, thời gian còn lại đều dùng để khiêu chiến hình chiếu trong gương hoặc đi luyện đan.
Tuy rằng đã mua căn biệt thự này, nhưng mà tiền vẫn muốn tiếp tục kiếm. Dù sao cũng không có ai sẽ chê chính mình nhiều tiền.
Không gian trong tấm gương, chiến trường nham tương.
Phong Vân tiện tay đánh nổ hình chiếu Đổng Chí Thiên đang xông tới.
Tinh!
【Chiến đấu với hình chiếu người Đổng Chí Thiên giành thắng lợi! )
【 Rơi xuống 】Đao Đạo thiên phú trung cấp.
"Hiển hóa hay không?"
"Hiển hóa."
Ong!
Một luồng hào quang mãnh liệt bắn ra, chỗ sâu bên trong trí óc Phong Vân xuất hiện một luồng lực lượng vô hình vô chất, nhanh chóng dung nhập vào trong thân thể hắn.
Bụp!
Một giây sau, phảng phất như vừa có đồ vật gì bị phá vỡ, Phong Vân trong chớp mắt cảm nhận được vô số lĩnh ngộ liên quan tới đao trào dâng, so với lúc trước còn tràn đầy hơn gấp mười lần.
Đao Đạo thiên phú cao cấp, một thành!


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất