Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp

Chương 97: Kiếm ý, sáu thành!

Chương 97: Kiếm ý, sáu thành!
Tâm tình Phong Vân rất tốt, chuyến này ra ngoài cho đến bây giờ có thể nói thu hoạch được mạnh hơn rất nhiều so với việc hắn đợi ở trong cứ địa Tinh Diệu.
Xem ra, quả nhiên đi ra ngoài là một lực chọn cực kỳ đúng đắn.
Tuy rằng cứ địa Nam Giang và cứ địa Tinh Diệu đều là cứ địa cấp ba nhưng chênh lệch cũng rất lớn.
Theo Phong Vân biết, cứ địa Nam Giang thế nhưng có hai vị tông sư trấn giữ, mạnh hơn cứ địa Tinh Diệu rất nhiều.
Mà cứ địa Tinh Diệu, chỉ có duy nhất một vị tông sư, mà còn là từ bên ngoài nhảy dù vào, nói là trấn giữ, nhưng thật ra đại đa số thời gian đều không ở trong cứ địa, cũng chỉ treo cái tên gọi mà thôi.
Về điểm này, không chỉ có chuyện tông sư mà theo số lượng võ giả Tiên Thiên cũng có thể nhìn ra đâu là số một đâu là số hai.
Cứ địa Tinh Diệu số võ giả Tiên Thiên một tay cũng có thể đếm hết, hơn nữa còn rất khó tìm, đều được xem như báu vật.
Mà cứ địa Nam Giang, cứ địa mà trước đây bọn Lý Tuân nói, cũng phải có hơn ngàn người, chênh lệch ở bên trong đã rất rõ ràng.
Lúc này.
Đới Thiên Ân đi tới, hướng về phía Phong Vân chắp tay: "Mới vừa rồi đã mạo phạm, ở nơi sơn dã này khó có được nhìn thấy một vị kiếm khách, có hơi ngứa tay, mong rằng tiểu huynh đệ thứ lỗi."
Hiển nhiên lúc trước chính hắn đã cảm ứng được kiếm ý trên người Phong Vân để lại, cho nên mới nhất thời ngứa tay, xuất thủ với Phong Vân.
"Không sao, ta có thể hiểu được."
Phong Vân nhẹ nhàng cười cười, hắn còn phải cảm tạ đối phương đây, dù sao cung cấp cho hắn nhiều đồ tốt như vậy, nào là kiếm ý, nào là thiên phú kiếm đạo, còn có một môn võ kỹ cấp bốn, ngẫm lại đã thấy thoải mái.
"Không nghĩ tới Phong tiểu huynh đệ cũng là ba thành kiếm ý, nhìn lầm rồi, khó trách có thể một kiếm chém Dự Sư Thú kia."
Bọn Lý Tuân cảm khái nói, vừa rồi quả thực bị dọa nhảy dựng.
Sau đó, bọn họ mời Phong Vân vào trong lều vải, lấy thức ăn ngon đặc sản của cứ địa Nam Giang ra chiêu đãi Phong Vân.
Phong Vân đối với mấy cái thức ăn ngon gì đó trái lại không có cảm giác gì quá lớn, nhưng Tiểu Bạch Hổ cũng không giống vậy, hung hăng nhét vào trong miệng mình, bộ dạng kia giống như tám trăm năm chưa được ăn đồ ngon vậy.
Phong Vân nhìn, khóe miệng giật giật, nơi nào giống kẻ tham ăn, rõ ràng là quỷ chết đói đầu thai.
Nếu không phải xem đối phương trong tương lai là siêu cấp hung thú Bạch Hổ thì hắn đã sớm một chưởng đánh bay cái tên quỷ tham ăn này rồi.
Hắn cho là như vậy nhưng mà Đới Thanh Mộng không những không để ý mà ngược lại còn vẻ mặt cười híp mắt nhìn, biểu tình cứu chữa được vẻ mặt.
"Phong tiểu huynh đệ, chúng ta dự định đi vào sâu trong rừng rậm hái Cửu Diệp Linh Chi kia, ngươi có muốn đồng hành cùng chúng ta không?"
Lúc này, Lý Triêu mở miệng mời Phong Vân.
"Nếu như các ngươi không ngại, ta rất muốn đi xem linh dược trị liệu trong truyền thuyết." Phong Vân buông đồ ăn trong tay xuống nói.
"Ha ha, sao lại để ý, Phong tiểu huynh đệ thực lực cường đại, nhiều hơn một người là thêm một phần trợ lực, chúng ta cảm ơn ngươi còn không kịp nữa."
Nhìn ra được, đám người Lý Tuân Đới Thiên Ân bọn họ là người tốt, hoàn toàn không giống với những tên võ giả giết người cướp của mà Phong Vân đã gặp phải kia."
Phong Vân nắm giữ kiếm ý nên đối với sát ý và địch ý cảm nhận được vô cùng rõ ràng, từ trên người bọn họ, hắn không cảm nhận được những thứ này.
...
Đến tối, Phong Vân dựng lều vải ở bên cạnh.
Bọn họ dự định nghỉ ngơi dưỡng sức một đêm, ngày hôm sau lại xuất phát.
Bên trong lều cỏ, Phong Vân không thể chờ được bắt đầu khiêu chiến hình chiếu.
Đầu tiên là quét Tiểu Bạch Hổ và Đới Thanh Mộng, nhưng mà đáng tiếc một cái chỉ tuôn ra huyết nhục, cái còn lại là tuôn ra " một quả Thư Phu Giai Hương Trác"
Cái này làm mặt Phong Vân đen lại, cái thứ nhất còn có thể, cái thứ hai là cái đồ chơi quỷ gì?
Đi ra ngoài mạo hiểm lại còn mang theo xà bông thơm, quá thực tế rồi.
Ôm tâm tình im lặng, cuối cùng hắn quét đến cái hình chiếu cuối cùng, Đới Thiên Ân.
Trong không gian gương, chiến trường bãi cỏ.
Phong Vân thiết lập thực lực của hình chiếu Đới Thiên Ân ở võ giả tầng thứ Cực Hạn nhưng mà tuyệt đối vượt xa võ giả Cực Hạn.
Quét võ giả tầng thứ Cực Hạn Đới Thiên Ân, đương nhiên không cần quá nhiều thời gian.
Rất nhanh, mười phút sau.
Phong Vân một đao chém bay Đới Thiên Ân, kết thúc lần khiêu chiến thứ năm.
"Hy vọng có thể bạo ra đồ tốt."
Hắn yên lặng nói trong lòng, nếu không thì đêm nay coi như là mất toi công rồi.
Đinh!
[ Chiến đấu với hình chiếu người Đới Thiên Ân thắng lợi ]
[ Rơi xuống ] : Kiếm ý (ba thành)
"Có hiển hóa hay không?"
Thật bạo!
Phong Vân hít sâu một hơi mới miễn cưỡng đè xuống hưng phấn trong lòng, không cần lựa chọn lập tức hiển hóa.
Nơi này cách chỗ đám người Lý Tuân quá gần, dung hợp kiếm ý tạo ra động tĩnh lớn nhất định sẽ kinh động đến bọn họ, Phong Vân cũng không muốn như vậy.
Vì vậy hắn đi ra ngoài lều trại, phát động năng lực thiên phú Hắc Ám và năng lực thiên phú Không Gian, không tiếng động cách xa nơi này, chạy như điên, mãi đến khi cách xa mấy ngàn mét.
Đi đến một ngọn núi nhỏ, ở xung quanh đây Phong Vân cũng không cảm ứng được hung thú lợi hại nào, lúc này mới ngồi xếp bằng xuống, trong lòng mặc niệm nói: "Hiển hóa!"
[ Hiển hóa kiếm ý (ba thành)... Hiển hóa bên trong...Hiển hóa hoàn thành...]
Ngâm!
Một tiếng kiếm ngân vang vọng ra, một đạo kiếm quang từ trong không gian tấm gương lao tới, nhanh chóng dung nhập vào trong cơ thể Phong Vân.
Sau một khắc, sau lưng hắn tản ra kiếm ý, phong mang thế gian, đồng thời lấy một loại tốc độ gia tăng bằng mắt thường cũng thấy được.
Ba thành rưỡi... Bốn Thành... Bốn thành rưỡi... Năm thành...
Cho đến sáu thành!
Sáu thành kiếm ý hoàn thành, không khí xung quanh Phong Vân thoáng cái nứt vỡ ra, đồng thời núi nhỏ ở dưới chân hắn đang run rẩy, có thể nhìn thấy rõ ràng, ở trên mặt núi xuất hiện từng đường từng đường kiếm khủng bố.
Im hơi lặng tiếng, nghe rợn cả người.
Động tĩnh này rốt cuộc vẫn kinh động đến một chút hung thú ở gần đó, có cấp sáu, cấp bảy, thậm chí còn có một con Hắc U Báo cấp tám.
Bọn chúng nhìn thấy Phong Vân ở trên núi nhỏ, trong mắt hung quang cuồn cuộn, từng con vọt tới.
Nhưng còn chưa đến gần, mới đến nửa đường đã bị tan rã, như là bị một cái dao vô hình cắt ra vậy, hóa thành từng đám từng đám sương máu, bị gió đêm thổi một cái, tan thành mây khói.
Một lát sau.
Phong Vân thích ứng với chính mình đột nhiên tăng vọt kiếm ý, từ từ thu liễm lại, đồng thời vận chuyển nguyên lực Hắc Ám, che giấu loại kiếm ý chấn động này.
Kiếm ý thoáng cái đã đạt tới sáu thành, tương đương với thoáng cái chiến ý đã tăng mạnh lên gấp mấy lần.
Hắn cảm thấy, sợ là hiện giờ chính mình đã có thể đánh một trận với võ giả Tiên Thiên.
Mà trước mắt hắn mới chỉ là võ giả Đỉnh Phong mà thôi!
"Kiếm ý sáu thành, cũng đã đạt tới cấp độ viên mãn tiểu thành..."
Phong Vân thầm nghĩ trong lòng, sau này sáu thành kiếm ý sẽ là một đường ranh giới, qua thì chính là kiếm ý đại thành, uy năng có thể tăng lên rất nhiều lần.
Nhưng mà cũng vì vậy mà cái hố này rất khó qua, rất nhiều kiếm khách đều kẹt ở đây.
Đương nhiên, đối với Phong Vân mà nói, hố? Không tồn tại!
Chỉ cần cho ta hình chiếu, nửa phút sau nhảy qua cho ngươi xem.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất