Tại Bắc Tống Dựa Vào Quầy Bán Hàng

Chương 18: Bán kem đá, đơn thuốc

Chương 18: Bán kem đá, đơn thuốc
Đúng lúc này, Tiền Mãn Thương mang theo tôi tớ đến, vừa tiến vào khu phố liền thẳng đến quầy hàng của bọn họ, đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm quầy hàng này, luôn miệng hỏi thăm: "Mì lạnh đâu? Cho ta một phần!"
Trương nhị bá mặt mũi tràn đầy áy náy: "Hôm nay mì lạnh bán hết rồi. Mãn Thương thiếu gia, sáng mai lại đến đi. Chúng ta còn có một món ăn uống mới, gọi là kem đá. Mãn Thương thiếu gia có muốn nếm thử không?"
Tiền Mãn Thương quả nhiên bị hấp dẫn: "Kem đá? Cho ta một phần nếm thử."
Trương nhị bá cũng không uốn nắn cách xưng hô của hắn, trực tiếp từ trong bình nhôm lấy ra một que kem đá đưa cho hắn.
Tiền Mãn Thương trừng to mắt, có chút khó có thể tin, lại có chút xoắn xuýt: "Cái này không được! Cái này không thể ăn!"
"Kem đá này của chúng ta làm từ nước mới tinh. Không phải nước đọng từ năm ngoái đâu." Trương Hi Dao sợ hắn không tin, liền làm mẫu cho hắn xem một phen.
Tiền Mãn Thương lúc này mới tin, cắn một cái, lạnh tê người, xác thực ăn ngon, hắn có chút xấu hổ: "Ta khi còn bé tham ăn đồ lạnh, nếm qua một miếng băng, bị đau bụng mấy ngày liền. Mẹ ta liền mang ta đi hầm băng, ta mới biết nước đó là nước được trữ từ mùa đông năm ngoái. Không thể ăn. Ngươi làm thế nào được vậy?"
Hắn hiếu kì nhìn thùng gỗ, định đưa tay vén tấm vải băng lên xem, lại không tiện động thủ.
Bởi vì tấm vải băng bốn phía đã bị buộc bằng dây thừng, chính là sợ người khác học được.
Hắn liền nói: "Các ngươi có muốn bán phương thuốc không?"
Trương Hi Dao có chút buồn cười: "Ngươi còn có tiền riêng?"
"Ta không có. Nhưng mẹ ta, bà ta có. Các nàng có thể sẽ mua." Tiền Mãn Thương nói xong có chút không chắc chắn: "Ta hỏi qua các nàng rồi nói sau."
Trương Hi Dao gật gật đầu, không nói gì.
Tiền Mãn Thương ăn xong một que còn muốn một que nữa, Trương Hi Dao lại từ chối: "Ngươi tuổi còn nhỏ, không nên ăn quá nhiều băng, một que là đủ rồi. Ăn quá nhiều, lại bị tiêu chảy đấy."
Tiền Mãn Thương có hơi thất vọng, bất quá hắn rất hào phóng, mua hai que cho tôi tớ, để bọn họ giải khát.
Tôi tớ cầm que kem đá, trước đưa cho hắn cắn một ngụm nhỏ.
Tiền Mãn Thương đắc ý cười, trả tiền, liền mang theo hai tôi tớ trở về phủ.
Sau đó mặt trời lên cao, hai người nóng đến mồ hôi đầm đìa, Trương nhị bá cảm thấy người có tiền sẽ không ra ngoài vào lúc trời nóng như vậy, chắc chắn ở trong nhà mát mẻ: "Chúng ta hay là đi vào trong phường xem sao. Rao hàng một tiếng, biết đâu có người nguyện ý mua."
Ba văn tiền một que, giá cả cũng không đắt, lại còn ăn được vào bụng. Chắc chắn có thể hấp dẫn không ít người.
Trương Hi Dao cảm thấy chủ ý này không sai. Băng không giống cây nấm, mọi người tận mắt thấy, liền sẽ bớt phòng bị.
Nhưng Trương nhị bá muốn đem lò và cái hũ đưa đến chợ phía đông trước, thứ này không cần nữa, để trên xe ba gác cũng chiếm chỗ.
Trương Hi Dao liền ở lại chỗ cũ chờ hắn.
Ông vừa đi không bao lâu, đối diện cửa hàng bán nước uống nguội Tống thị có một đợt khách ra, nàng lập tức lên tiếng rao hàng: "Kem đá đây! Kem đá làm từ nước mới tinh. Cắn một miếng giòn tan, mát lạnh lại giải nóng. Ăn vào trong bụng mát lạnh tim gan!"
Những người có thể vào cửa hàng tiêu phí đều là những khách hàng nhã nhặn, nghe thấy nàng rao hàng, hiếu kì hỏi thăm kem đá là cái gì!
Trương Hi Dao tự mình làm cho bọn họ xem, sau đó có một vị khách người giàu có, hào phóng mua tại chỗ liền năm mươi que.
Trương Hi Dao mừng rỡ không ngậm được miệng, nàng đổ nước vào bình nhôm, dùng hết sức lực lay động thùng gỗ, được gần mười que, liền lấy kem đá ra.
Vị khách này mua để mời bạn bè cùng ăn. Nhưng có vẻ vẫn còn rất nhiều. Hắn mang theo một gã sai vặt, nhưng gã sai vặt chỉ có hai cánh tay, không thể cầm hết được.
Trương Hi Dao băn khoăn, hay là nàng dựng thêm một thùng gỗ nữa?! Nhưng không được, thùng gỗ mang về nhà, kem đá sẽ tan mất!
Kem đá nàng bán không thể so sánh với kem đá hiện đại. Tốc độ tan đặc biệt nhanh.
Khách liền hỏi Trương Hi Dao có thể giúp đưa về nhà không. Nhà hắn ở Trấn Đông, hẻm Tam Dương, nhà thứ ba.
Trương Hi Dao gật đầu như giã tỏi: "Đương nhiên có thể! Nhị bá ta sắp về rồi. Chúng ta chờ một lát, đi rao hàng trong ngõ nhỏ, tự tay đưa đến nhà cho ngài."
Khách trả tiền, rồi bảo nàng chờ một lát sẽ đưa qua.
"Được!"
Chờ Trương nhị bá trở về, Trương Hi Dao liền kể cho ông tin tốt này, mừng đến nỗi ông không ngừng xuýt xoa: "Kem đá này bán chạy thật. Sáng mai chúng ta làm nhiều hơn."
Trương Hi Dao nhìn trong thùng gỗ băng đã hết, liền giục ông đi lấy thêm một khối băng ở hầm băng. Hai người đến hầm băng ngoài trấn lấy xong băng, đập vụn ra, lại rắc muối thô, trải lên đá cuội, không ngừng nghỉ liền đến ngõ Tam Dương, Trấn Đông.
Trương nhị bá kéo xe ba gác, Trương Hi Dao đẩy bên cạnh xe, hai người vừa rao hàng vừa đi về phía ngõ Tam Dương, Trấn Đông.
Đến nơi, Trương Hi Dao nhận ra ngay gã sai vặt, hắn đứng ngoài cửa chờ bọn họ.
Trương Hi Dao làm kem đá, đưa tới, gã sai vặt gọi người từ trong nhà ra, đem kem đá mang vào. Hiển nhiên họ sợ chậm trễ, băng sẽ tan mất.
"Nhà ngươi chỉ có một vị thôi sao? Không có vị khác à?" Gã sai vặt hiếu kì hỏi.
Trương Hi Dao đang bận rộn, chưa kịp nghiên cứu nhiều vị, nàng cười nói: "Nếu thêm nước nho vào, cũng có thể làm thành vị nho. Nhưng giá sẽ đắt hơn."
Gã sai vặt nghĩ cũng phải, không nói gì thêm.
Chờ nhà bọn họ lấy hết kem đá, bọn họ tiếp tục rao hàng dọc ngõ.
Đi từ đầu ngõ đến cuối ngõ.
Phải nói, trời nóng nực, rất nhiều người thích hóng mát dưới bóng cây. Bọn họ vừa rao, phụ nữ và trẻ con đang hóng mát dưới bóng cây đều xúm lại.
Có một phụ nhân dỗ đứa bé đang khóc, liền mua cho một que. Nhà này mua, những nhà khác không muốn thua kém, tất cả đều mua.
Nơi này nhiều người có tiền, lại biết băng này làm từ nước tốt, không sợ ăn bị tiêu chảy.
Chẳng mấy chốc lại bán được hai mươi que. Bọn họ tiếp tục đi sâu vào trong.
Đi dạo hết bảy tám phần của con ngõ này, thùng băng cũng vơi đi đáng kể, Trương Hi Dao bèn bảo không bán nữa.
Bọn họ còn phải mua những thứ khác. Ví dụ như xem chợ phía đông có sữa dê hoặc sữa bò không. Sáng mai nàng có thể bán kem. Thực ra, hôm nay nàng bán kem đá chỉ là cách làm đơn giản. Không có sữa bò, chỉ dùng gạo nếp kết dính lại, kem đá rất dễ tan. Cảm giác cũng kém đi một bậc.
Nếu có sữa, giá ít nhất có thể đắt gấp đôi. Những người có tiền kia chắc chắn sẽ mua!
Trương nhị bá nhìn sắc trời, dù có hơi tiếc, nhưng giờ mà đi lấy băng, chắc cũng không bán được bao lâu. Thôi vậy.
Hai người kéo xe ba gác đi chợ phía đông.
Lúc này chợ phía đông đã vãn người. Các sạp bán đồ ăn, hoa quả đã dọn hết, chỉ còn lại vài sạp bán vải. Họ cũng đang thu dọn.
Trương Hi Dao thấy tiếc, định sáng mai lại đến mua.
"Về nhà thôi." Trương nhị bá thấy nàng vẫn muốn đi dạo, cảm thấy nhìn nữa cũng chẳng thấy gì.
Trương Hi Dao gật đầu, hai người trên đường về, nàng bảo Trương nhị bá quay lại phố Phúc Hoa, nơi vừa bán kem đá.
Trương nhị bá tưởng nàng còn muốn mua bánh hoa quế: "Ngươi đừng hòng mua chuộc ta. Ta không mắc bẫy ngươi đâu."
Trương Hi Dao bó tay: "Ông nghĩ đi đâu vậy. Ông muốn bày hai sạp hàng, chẳng phải phải đặt thêm bình sao?"
Trương nhị bá nghĩ cũng phải: "Vậy thì đi thôi."
Đến cửa hàng trà, Trương nhị bá trông xe ba gác ở ngoài, Trương Hi Dao cầm số kem đá còn lại, đưa cho chưởng quỹ và người làm, mỗi người một que.
Hôm nay chưởng quỹ cũng để ý thấy họ làm ăn khấm khá, chúc mừng nàng phát tài.
Trương Hi Dao đặt thêm mười cái bình. Vì nàng thấy khách mua từng đợt, mỗi lần dùng đến khoảng hai, ba chục cái là được.
Chưởng quỹ đưa luôn mười cái bình cho nàng.
Ra khỏi cửa hàng trà, Trương Hi Dao để bình lên xe. Nàng nhìn xung quanh, định mua gì đó ăn.
Khó khăn lắm mới kiếm được tiền, nàng không thể bạc đãi bản thân.
Ở góc đường có một cửa hàng bán bánh bao, nàng vừa định đi qua, bị Trương nhị bá ngăn lại: "Bánh bao nhân rau cũng hai văn tiền một cái, thôi đi. Về nhà ăn cơm. Tiết kiệm chút tiền."
Trương Hi Dao không muốn ăn bã đậu: "Ta không thích ăn bã đậu. Ta muốn ăn bánh bao!"
Hai người đang giằng co thì đột nhiên có người đến ngắt lời họ, Trương Hi Dao nghiêng đầu nhìn, là một người làm, trông khá quen, như đã gặp ở đâu rồi.
Trương nhị bá lại nhận ra: "Ngươi không phải người chạy việc ở quán nước lạnh Tống thị sao?"
Người làm cười gật đầu: "Đúng vậy! Đông gia chúng tôi mời hai vị qua! Muốn bàn với hai vị một mối làm ăn lớn."
Trương nhị bá thấp thỏm trong lòng, không biết những người này có nhắm đến đơn thuốc nhà mình không? Lòng ông lo lắng không yên.
Đến quán nước lạnh Tống thị, Trương nhị bá không chịu vào cửa hàng, sợ người ta nhìn thùng gỗ, dòm ngó bí mật nhà mình.
Ông chỉ có thể nháy mắt với Trương Hi Dao, bảo nàng chú ý thanh danh – cố gắng nói chuyện ở đại sảnh.
Trai gái nói chuyện riêng trong phòng, sẽ bị người ta chê cười.
Trương Hi Dao hiểu nhầm ý ông, còn tưởng ông bảo nàng ra giá tốt.
Đông gia quán nước lạnh Tống thị là một người trẻ tuổi, hơn hai mươi tuổi, dáng vẻ thanh tú, da trắng, xem ra là người có học. Theo nghiệp buôn bán vẫn có thể thi cử.
Hôm nay hắn đến kiểm sổ, vừa thấy có nhiều người mua kem đá ở bên kia. Hắn cũng tận mắt thấy Trương Hi Dao làm kem đá. Sau đó liền bảo chưởng quỹ để ý đến quầy hàng này, xem có bao nhiêu khách.
Chưởng quỹ bảo người chạy việc để ý, hắn biết hai người một ngày ít nhất bán được hơn 200 que kem đá, đó còn chưa kể đến việc họ đi rao hàng trong ngõ nhỏ.
Chưởng quỹ nói lại chuyện này với Đông gia, Tống Tử Khiêm cảm thấy mối làm ăn này có thể có lợi. Thế là liền cho mời Trương Hi Dao và Trương nhị bá đến.
Trương Hi Dao tưởng đối phương muốn mua đơn thuốc, ai ngờ đối phương lại muốn hợp tác. Nàng đưa đơn thuốc, họ bỏ nhân lực, rồi chia năm năm số tiền bán được.
Trương Hi Dao suýt nữa bật cười vì tức giận. Nàng làm bên tài chính, biết rõ hợp tác dễ nảy sinh gian lận đến mức nào.
Trước hết là sổ sách, nhà ai chẳng có hai quyển sổ sách. Dù nàng có nhìn ra sổ sách có vấn đề, nàng có dám đối đầu với Tống gia không? Không có cái năng lực đó thì đừng có mơ.
Còn có một chuyện không an toàn hơn, hợp tác dễ bị sơ hở. Cách làm kem đá vốn không khó. Chỉ cần băng và muối thôi.
Đối phương học được đơn thuốc, đá nàng ra khỏi cuộc chơi. Nàng có thể làm gì?
Thời xưa không có luật bảo vệ đơn thuốc. Dù có bảo vệ, cũng không bảo vệ loại dân thường như nàng.
Trương Hi Dao tức giận, nhưng vẫn kìm nén, chỉ mỉm cười nói: "Nhà chúng tôi ít người, làm không xuể, nên không nhận thêm đơn hàng."
Không ai phòng trộm cả ngày, Trương Hi Dao nói thẳng: "Không biết Tống Đông gia có thể trả bao nhiêu tiền? Chúng tôi có thể bán đơn thuốc cho Tống Đông gia."
Tống Tử Khiêm mở miệng: "Mười xâu!"
Trương Hi Dao chẳng ngạc nhiên chút nào trước sự keo kiệt của thương nhân. Càng làm ăn lớn, họ càng biết tiết kiệm tiền. Không ngờ dáng vẻ tốt đẹp thế này, lại là một kẻ keo kiệt. Uổng công có gương mặt đẹp!
Trương Hi Dao thản nhiên nói: "Hôm qua chúng tôi bán đơn thuốc cho Tiền gia tiểu thiếu gia, cậu ta trả ba mươi lăm quan tiền, hơn nữa còn cho phép chúng tôi tiếp tục bán ra ngoài. Chỉ là trời nóng, chúng tôi mới làm kem đá. Hôm nay Tiền gia tiểu thiếu gia cũng đến mua kem đá, và cũng muốn mua lại đơn thuốc này."
Nói bóng gió, đơn thuốc chao ta còn bán được ba mươi lăm xâu, ngươi trả mười quan tiền, không thấy ngại mồm à!
Tống Tử Khiêm hơi nhíu mày: "Tiền gia ở Tuyên Hòa?"
Trương Hi Dao không rõ Tuyên Hòa là có ý gì, nhưng nàng không thể để lộ sự thiếu hiểu biết của mình, mà một núi không thể có hai hổ, một trấn nhỏ không thể có hai Tiền gia làm quan, lại còn có danh hiệu phía trước, chắc chắn là nhà Tiền Mãn Thương, liền gật đầu nhẹ.
Tống Tử Khiêm gõ ngón tay lên bàn ra vẻ suy tư, một lúc sau, hắn mới nói: "Nhà Tiền gia có cửa hàng bán đồ uống lạnh ở nơi khác. Bán cho Tiền gia cũng không sao."
Trương Hi Dao gật đầu. Xem ra thế lực của Tiền gia rất lớn, nếu không Tống Đông gia đã không thỏa hiệp.
Tống Tử Khiêm nghĩ ngợi: "Thế này đi. Ngươi có thể bán đơn thuốc cho Tiền gia, nhưng chỉ được bán cho nhà họ. Ta trả ba mươi lăm quan tiền."
Trương Hi Dao gần như nghe thấy tiếng nghiến răng ken két của hắn, đoán chừng ba mươi lăm xâu này khiến hắn xót của đến mất ngủ.
Trương Hi Dao không bị ba mươi lăm xâu làm mờ mắt, tiếp tục lắc đầu: "Trước đây lo người khác cướp mối làm ăn, ta đã thuê hết hầm băng. Tốn hai mươi quan tiền."
Tống Tử Khiêm nghiến răng: "Vậy cái hầm băng đó, ta trả lại ngươi giá gốc."
Trương Hi Dao vẫn không thể đồng ý: "Trời nóng thế này, ta cũng chỉ bán được cái này thôi. Tống Đông gia, khách hàng của chúng ta không giống. Cửa hàng của các ngươi tiếp đãi những người có tiền có địa vị, chúng ta tiếp đãi phần lớn là dân thường. Ta thấy thế này, ta chỉ bán loại kem đá này thôi. Cửa hàng lớn của các ngươi, không thiếu tiền, có thể làm nhiều loại khác. Ví dụ như thêm sữa bò, sữa dê làm thành kem. Cũng có thể thêm nước nho hoặc nước táo, đổi vị. Chắc chắn làm ăn còn tốt hơn chúng ta."
Tống Tử Khiêm bình tĩnh dò xét nàng, suy nghĩ một lát, cuối cùng quyết định: "Ngươi có thể bán ở con đường này, nhưng chỉ được bán loại kem đá này. Không được làm loại khác."
Trương Hi Dao dò hỏi: "Ba mươi lăm xâu?"
"Đúng!"
Trương Hi Dao lại nghe thấy tiếng nghiến răng quen thuộc...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất