Tại Bắc Tống Dựa Vào Quầy Bán Hàng

Chương 47: Thu hoạch lúa

Chương 47: Thu hoạch lúa
Trên bàn cơm, Hứa thị muốn cha chồng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, muốn giữ lại mạng sống cho Trương bà tử, để Trương lão đầu được bưng trà rót nước, hỏi han ân cần.
Trương lão đầu đang dùng bữa, việc đầu tiên là nói về sự an bài cho ngày mùa thu hoạch.
Đây chính là đại sự. Ngày mùa thu hoạch qua đi liền phải cày đất, bắt đầu trồng lúa mì vụ đông. Ở Khai Phong này, giống Mạch Tử đều được gieo vào mùa đông. Thời gian tương đối khẩn cấp.
Hai mẫu ruộng đậu nành cùng mười mẫu lúa nước, trong nhà lại đông nhân khẩu, cả nhà phân công hợp tác.
Trương bà tử sức lực lớn, chắc chắn phải phụ trách kéo đậu nành cùng lúa. Trương Hi Dao làm việc không được khéo, phụ trách xe đẩy.
Hứa thị vốn thích lười biếng, liền để nàng ở nhà giặt quần áo, nấu cơm, cho heo ăn, xay Tiểu Mạch.
Thu Hoa cùng Hạ Hoa tưới nước cho củ cải đường. Củ cải đường còn một tháng nữa là có thể thu hoạch, lúc này cây đã giảm mạnh nhu cầu về độ ẩm, nhưng nếu đất quá khô, không đủ độ ẩm, vẫn phải tưới nước.
Những người khác toàn bộ xuống ruộng cắt lúa.
Nói xong sự an bài, tất cả mọi người không có ý kiến gì.
Lúc này Trương Hi Dao liền bắt đầu gây khó dễ, "A Gia, con thấy Nhị bá nương bình thường rất nhàn hạ. Không nên để nàng về nấu cơm. Hẳn là để nàng một mực cắt lúa. Về sau Trương gia chúng ta còn muốn có người làm nên công danh. Nếu gia phong bất chính, luôn ngấp nghé tài sản của người khác, dù tương lai thi đậu tú tài, làm quan, cũng sẽ là tham quan. Sẽ còn làm hại cả nhà phải ngồi tù hạ ngục. A Gia, để ngăn chặn loại sự kiện này phát sinh, lần này chúng ta không thể nhẹ nhàng bỏ qua, phải giúp nàng từ bỏ thói xấu này."
Nếu hôm qua chỉ là nói bóng gió, thì hôm nay chính là trực tiếp điểm mặt chỉ tên. Mặc dù có một đoạn dài nghe không hiểu, nhưng ai cũng nghe ra A Dao muốn thu thập Hứa thị.
Tất cả mọi người không thể tin nhìn nàng, Hứa thị kìm nén đến vành mắt đỏ bừng, đứng phắt dậy.
Trương bà tử nói trước khi nàng kịp mở miệng, "Ta thấy A Dao nói đúng. Ngươi còn nhớ thất xuất chi đầu không? Có một hạng là lắm mồm sẽ bị hưu. Lão nhị tức phụ tốt xấu cũng đã sinh cho Trương gia ta ba đứa trẻ, hưu nàng thì ta không đành lòng. Nhưng cũng không thể để nàng cứ làm mưa làm gió mãi được. Nàng tưởng Trương gia ta không có gia pháp chắc."
Hứa thị quay đầu nhìn về phía chồng mình, ra hiệu anh giúp mình nói một câu.
Trương nhị bá liếc nhìn Trương Hi Dao, nhận được ánh mắt của nàng, vội vã thẳng lưng, phủi sạch quan hệ với vợ, "Cha mẹ, con thấy A Dao nói rất có lý. Chuyện trước kia cha đã nói rồi. A Dao kiếm tiền là của nàng, nhưng Hứa thị vẫn cứ lặp đi lặp lại nhiều lần nhìn chằm chằm vào túi tiền của A Dao. Con nói cũng không được. Vậy nên để nàng làm nhiều việc một chút. Tránh để nàng đông muốn tây nghĩ."
Hứa thị không thể tin vào tai mình. Nàng muốn tiền của A Dao là vì bản thân sao? Còn không phải là vì cái tiểu gia đình này của bọn họ! Chồng mình không giúp nàng thì thôi, lại còn... Nàng không được học hành, không biết dùng từ gì để hình dung. Nếu nàng được đọc sách, nhất định sẽ biết từ "đâm sau lưng". Trong lòng nàng uất ức, cơn tức nghẹn ở ngực không tan, mặt mày tái mét, kìm nén đến cả người sắp nổ tung.
Đã thế cha chồng lại còn suy đi tính lại rồi đưa ra quyết định, "Được! Vậy lão nhị tức phụ cũng cùng đi cắt lúa đi. Mỗi người một ngày cắt một mẫu. Ai cũng không được phép giúp!"
Lời này đã quyết. Hứa thị ủy khuất cũng vô dụng, nàng ngồi phịch xuống ghế, không hé răng.
Ngoài mấy đứa trẻ gắp thức ăn cho nàng, những người khác ai nấy đều ăn uống bình thường.
Ăn cơm xong, cả nhà xuống ruộng thu hoạch. Trương Hi Dao cùng Trương bà tử cùng nhau kéo lúa.
Trương bà tử hỏi nàng, vì sao Trương nhị bá lại đánh vợ mình, "Có phải là con giở trò quỷ gì không?"
"Con thấy Nhị bá trước đây có chút tâm tư, nhưng sau khi bị cha chồng cảnh cáo thì cũng đã chấp nhận rồi. Chỉ là Nhị bá nương vẫn không từ bỏ ý định. Chuyện giữa con với nàng thì không cần phải liên lụy người khác. Con cũng không muốn cứ dùng phu quyền để ép nàng." Trương Hi Dao vẫn hy vọng có thể thức tỉnh người kia. Hồi bé nàng ghét nhất những đứa trẻ mách cha mẹ khi đánh nhau, cứ như thể nàng không có cha không có mẹ là một đứa trẻ đáng thương vậy.
Trương bà tử không hiểu nhiều. Cái gì là phu quyền? Miễn là có biện pháp tốt thì dùng thôi, còn bày vẽ nhiều lý lẽ làm gì!
Trương Hi Dao kiêu ngạo nói, "Con muốn đánh cho nàng tâm phục khẩu phục. Để lần sau nàng không dám giơ móng vuốt về phía con nữa. Dùng phu quyền chỉ trị được phần ngọn, không trị được gốc."
Trương bà tử nghe không hiểu, nhưng thấy nàng có chủ kiến riêng nên cũng không nói gì nữa, "Vậy ra con định mang Nhị bá đi Đông Kinh à?"
Trương Hi Dao gật đầu, "Nhị bá con cũng dẻo miệng lắm. Lại thêm thân thể cũng tốt, để chú ấy cùng Đại Lang ca đi Đông Kinh bán đồ ăn thức uống với con. Con sợ gặp phải người xấu, cái thân hình nhỏ bé của Đại Lang ca gánh không nổi!"
Thằng bé mười sáu tuổi, vừa gầy vừa thấp, trông như thiếu dinh dưỡng ấy. Một trận gió thổi là có thể ngã nhào. Nàng không thể đem mạng sống của người ta ra đùa được.
"Nhưng vẫn là để Đại Lang ca đi cùng. Chúng ta làm nhiều món ăn thức uống rồi bán. Mùa đông trong ruộng cũng ít việc. Chẳng có gì để làm. Đi Đông Kinh tốt xấu gì cũng kiếm được chút đỉnh." Trương Hi Dao không thể ngày nào cũng ra sạp bán hàng được. Nàng muốn làm bà chủ mà. Mấy việc này đương nhiên phải sớm để người khác làm quen.
Trương bà tử nghe nàng đã sắp xếp xong xuôi, nghĩ Đại Lang đi cũng có thêm người, cũng tốt, nhưng bà vẫn nói, "Đã vậy, hay là để Hạ Hoa đi cùng luôn đi."
Bốn người? Trương Hi Dao nghĩ nghĩ, "Cũng được ạ. Chỉ cần Đại bá nương đồng ý là được."
Không phải người mẹ nào cũng muốn để con gái mình ra ngoài bươn chải. Thời xưa người ta rất coi trọng thanh danh.
Trương bà tử lại rất tự tin, "Con cứ yên tâm đi. Chỉ cần ta nói với Đại bá nương của con rằng đi Đông Kinh có cái ăn no bụng, thì chính chị ấy cũng muốn đi ấy chứ."
Trương Hi Dao bật cười. Đúng là Đại bá nương rất ham ăn. Haizz, cũng tại cuộc sống trong nhà khó khăn quá. Ăn cơm cũng phải dè sẻn!

Ngày mùa thu hoạch là thời điểm vất vả nhất trong năm. Nếu gặp thời tiết không tốt, một trận mưa xuống, sản lượng lương thực giảm, coi như họ làm không công nửa năm, mà còn có nguy cơ bị đói.
Để gặt cho kịp, mọi người trong thôn đều dốc hết sức lực, thậm chí có nhà còn bỏ mặc con nhỏ ở nhà, để nó ngồi bò trên đất mà không ai trông nom.
Nhà Trương gia ít ra còn có Tứ Lang chưa cao bằng lúa, cũng cầm liềm cắt thoăn thoắt.
Trương Hi Dao cảm thấy khoảng thời gian này quả thực không phải dành cho người sống. Đời trước nàng đâu có khổ cực đến thế này. Đến thời cổ đại, một đêm trở về thời kỳ trước giải phóng. Cuộc sống tệ hơn nhiều.
Nàng thầm oán thán, nếu người trong nhà biết chắc sẽ thấy nàng ở trong phúc mà không biết hưởng.
Con chỉ phải ôm lúa, đẩy xe thôi mà. Cái việc đó dễ dàng biết bao. Đâu như họ, mặt đối mặt với đất, lưng hướng lên trời, cứ khom người mãi. Lúc đứng lên thì eo như muốn gãy ra.
Những người khác còn đỡ, họ là làm quen với công việc đồng áng rồi. Còn Hứa thị thì khác. Mấy năm nay nàng chỉ thích lười biếng. Như việc cắt lúa chẳng hạn. Muốn tranh thủ lười biếng cũng dễ thôi, nhân lúc chặt cây lúa kết, thẳng lưng lên ngắm cảnh, là có thể nghỉ ngơi được một lúc.
Nhưng giờ thì khác, cha chồng đã giao chỉ tiêu rồi. Không làm xong thì không được nghỉ ngơi. Cả nhà cũng không dám giúp nàng.
Để mỗi ngày có thể cắt xong một mẫu ruộng lúa, nàng chỉ có thể dậy từ khi trời còn chưa sáng, đến tối mịt mới về, khi mọi người đã nghỉ ngơi hết cả. Đừng nói là mắng A Dao không ra gì. Giờ nàng đến thời gian để suy nghĩ cũng không có. Trong đầu chỉ có làm việc, làm việc!
Cứ thế, ngày qua ngày, lặp đi lặp lại một công việc đến chết lặng. Cuối cùng thì Trương gia cũng cắt xong hai mẫu đậu nành và mười mẫu lúa nước.
Đất mới khai hoang nên sản lượng đậu nành không cao. Lác đác lưa thưa, mỗi mẫu chưa đến 100 cân. May mà sản lượng lúa nước không tệ. Năm nay lại là một năm được mùa.
Thu hoạch xong, cả nhà vẫn chưa thể nghỉ ngơi.
Mọi người còn phải đập đậu nành và lúa. Dùng trạc dao chẻ đôi. Sau đó dùng vồ đập cho đậu nành (lúa) rớt ra khỏi thân cây, rồi đem phơi khô.
Trước đây nhà Trương gia không ăn lúa gạo. Đó là tinh lương, nhà nông nghèo khó, làm sao dám ăn gạo ngon như vậy. Mỗi lần đập xong lúa, họ đều đem đổi cho nhà khác lấy lương thực thô.
Nhà Trương gia cho rằng lần này cũng vậy. Nhưng Trương Hi Dao không thích ăn mì, nàng bảo Trương lão đầu giữ lại một ít lúa, sau này nàng sẽ nghiên cứu ra món ăn mới, khỏi phải đi mua của nhà khác.
Trương lão đầu nghĩ cũng phải nên đồng ý. Họ đem nộp cho địa chủ bảy phần rưỡi số lúa, còn lại hai phần rưỡi thì cất vào kho.
Sau này còn phải gieo tiếp vụ sau.
Năm nay rất may mắn, trước đó có một trận mưa rào, sau đó không còn mưa nữa. Lúa chỉ cần phơi ba bốn ngày là khô.
Trương lão đầu năm nay không cho người nhà đào đất mà thuê trâu của nhà Vương địa chủ. Một ngày phải trả hai mươi văn tiền, còn phải cho trâu ăn no căng bụng.
Bọn trẻ đi cắt cỏ cho trâu, chỉ mong nó làm việc nhiều hơn.
Người lớn thì dắt trâu đi cày đất. Trương Hi Dao làm theo yêu cầu, lưỡi cày phát huy tác dụng lớn. Cái cày này tốt hơn cái cày cũ của nhà họ nhiều. Một ngày có thể cày được ba mẫu đất.
Kết quả này khiến cả nhà ai nấy đều phấn khởi.
Chỉ có Trương Hi Dao là không vui nổi. Đời trước nàng thấy cái máy cày tồi tàn nhất cũng cày được mười lăm mẫu một ngày. Giờ mới có ba mẫu, kém xa!
Nhưng nàng lại không biết chế tạo, cái gì cũng không làm được. Đôi khi năng lực không xứng với hiểu biết, thật sự rất khổ sở.
Trương Hi Dao hiếm khi trầm mặc, cũng không ra xem cày đất nữa, mà ngày nào cũng chạy ra xem củ cải đường của mình.
Trương bà tử nhanh chóng nhận ra sự khác thường của nàng, liền đến tìm nàng, còn mang theo cả bánh khô dầu. Bà đã lén nướng nó nửa đêm, nhân lúc không ai để ý.
Trương Hi Dao cảm thấy việc Nhị bá nương đôi khi ghen ghét nàng cũng là hợp lý thôi. Vì bà cưng chiều nàng quá mà. Nhưng để cả nhà ai cũng được ăn khô dầu thì tốn kém lắm.
Nàng thở dài, "Bà, sau này bà làm riêng cho cháu, tiền bạc cháu lo. Để Nhị bá nương biết được thì nhất định sẽ làm ầm ĩ lên cho xem."
Nàng vừa đắc tội Nhị bá nương như vậy, đến con thỏ bị dồn vào đường cùng cũng phải cắn người.
Trương bà tử im lặng hồi lâu rồi gật đầu, "Được!"
"Dạo này cháu sao thế? Thu hoạch xong rồi, không phải làm việc nữa mà cháu vẫn không vui à?" Trương bà tử lo lắng, sợ cháu gái bị người ta bắt nạt ở ngoài.
Trương Hi Dao cắn một miếng bánh khô dầu, "Không có gì đâu ạ. Cháu chỉ thấy cháu đem hai loại củ cải đường tạp giao, hình như chẳng có gì thay đổi cả?"
Trương bà tử nghe không hiểu, "Cái gì mà tạp giao? Cái từ này nghe sao mà khó nghe thế."
Trương Hi Dao giật mình, dở khóc dở cười, "Chính là nghĩa đen thôi ạ. Bà đừng nghĩ nhiều."
Trương bà tử nhìn những cây củ cải đường trong ruộng, "Cái nào là tạp giao?"
Trương Hi Dao chỉ vào một khoảnh ở góc ruộng, "Cháu đem phấn hoa của củ cải đường lá to bôi lên củ cải đường lá đỏ. Rồi đem phấn hoa của củ cải đường lá đỏ bôi lên củ cải đường lá to nữa, bà xem dung mạo của chúng nó hình như chẳng khác gì nhau cả."
Trương bà tử nhìn một lượt, quả thực không khác nhau lắm, "Cháu không phải muốn xem củ sao. Đem nó nhổ lên xem, có thể sẽ khác đấy."
"Củ cũng không khác nhiều." Trương Hi Dao chỉ vào bốn củ cải đường vừa mới nhổ bên chân, củ của củ cải đường lá to vẫn nhỏ như vậy, ba củ còn lại thì to gần bằng củ cải đường lá đỏ. Hóa ra tạp giao không đơn giản như nàng nghĩ. Tiếc là đời trước nàng không làm thêm cho công ty nông nghiệp nào. Nếu không nàng cũng học được chút kiến thức rồi.
Trương bà tử nghĩ nghĩ, "Có khi củ của nó ngọt hơn thì sao? Chúng ta về nhà thử xem."
Trương Hi Dao đời trước từng thấy củ cải đường, củ của nó to gấp đôi hiện tại. Về đến nhà, Trương bà tử rửa sạch củ cải đường, không cần gọt vỏ, cứ thế gặm. Mỗi củ cắn một miếng. Củ của củ cải đường lá to ngọt nhất, nhưng khi ăn đến một củ lai, mắt bà sáng lên, "Cái này cũng ngon. Ngọt hơn củ đỏ."
Trương Hi Dao nhận lấy cắn một miếng. Đúng là ngọt hơn một chút, "Ngon thật! Hàm lượng đường của nó chắc là cao hơn rồi."
Không ngờ sản lượng không tăng, nhưng hàm lượng đường lại cao hơn. Nghĩa là sau này họ có thể trồng lẫn nhau.
Nàng mừng rỡ hớn hở, "Tốt quá rồi! Sau này chúng ta có thể trồng nhiều loại này."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất