Chương 147
Thân Vệ Quân che dấu hành tung đích thực xảo diệu, thường thường phải cần vài tên sĩ tốt Phi Long Quân cùng nhau phối hợp mới có thể loại bỏ trạm gác ngầm của Thân Vệ Quân, vào lúc này hai đại quân tinh nhuệ chính thức triển khai cuộc đọ sức đầu tiên.
Toàn thân khoác trên mình bộ trang phục màu đen, kể cả chủy thủ trong tay cũng không biết được quét phủ cái gì đó mà ngay cả dưới ánh trăng, đèn đuốc cũng không thấy chút phản quang.
Tại nơi các đại doanh Thân Vệ Quân chưa đến một dặm có bảy nghìn Phi Long Quân đang quỳ rạp trên mặt đất lặng lẽ chờ đợi thời cơ tiến công, Lâm Tư Mã cũng khẩn trương nhìn xung quanh đại doanh cách đó không xa, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng mũi ngựa phát ra tiếng xì xì tim y lại nhói lên.
Keng! Hai thanh chủy thủ chạm vào nhau, tiếng vang thanh thúy trong đêm tối yên tĩnh vang dội phá lệ.
Nghe thấy tiếng vang sắc mặt Lâm Tư Mã biến đổi trong lòng thầm nghĩ không ổn, tiếng vang như vậy đủ để kinh động Thân Vệ Quân cách đó không xa, Lâm Tư Mã lúc này vùng mình đứng dậy hô lớn:
- Giết.
Bảy nghìn Phi Long Vệ ầm ầm đứng dậy đi theo Lâm Tư Mã phóng về phía đại doanh Thân Vệ Quân.
Cùng lúc này Phi Long Quân ở hai bên sườn nhận thấy tình hình ở đây cũng đồng thời hạ lệnh, sáu nghìn đại quân chia làm hai hướng tiến về phía đại doanh Giang Đông.
Thoáng chốc tiếng hò hét vang lên rung trời, trong khi đại quân Giang Đông còn chưa kịp phản ứng sáu nghìn Phi Long Quân đã vọt vào đại doanh Giang Đông, một vạn đại quân Giang Đông bị sáu nghìn đại quân Phi Long Quân tập kích thoáng chốc trở nên hỗn loạn, có đám sĩ tốt Giang Đông còn chưa kịp ra khỏi trướng bồng đã bị chém chết, sáu nghìn Phi Long Quân căn bản mặc kệ phía trước là gì cũng trực tiếp vọt lên, từng chiếc từng chiếc trướng bồng bị phá nát khiến bên trong vang lên từng trận thanh âm thảm thiết.
Trong đại trướng, Lăng Thao đã muốn nghỉ ngơi nghe được bên ngoài trướng vang lên tiếng hô chém giết rung trời lập tức từ trên giường bật dậy, không kịp mặc khôi giáp thuận tay nhấc đại đao bên giường chạy ra khỏi đại trướng, vừa ra khỏi đại trướng liền nhìn thấy hai đội binh mã Kinh Châu đã đánh sâu vào đại doanh với tốc độ kinh người, một phần tư đại doanh đã bị thiêu hủy, sĩ tốt bên trong nhốn nháo bỏ chạy, kẻ chết người bị thương căn bản không có lực phản kích.
Nhìn đại doanh bị thiêu hủy, Lăng Thao hét lớn:
- Lăng Thao ở đây, ngăn cản bọn họ cho ta.
Nói xong giơ đại đao lên chém giết tiến về phía Phi Long Quân, mấy chục gã thân binh phía sau bỗng bừng tỉnh nhanh chóng chạy theo, ngay sau đó binh mã Giang Đông chạy theo càng lúc càng nhiều, sĩ tốt Giang Đông bị Phi Long Quân tập kích nguyên bản có chút lúng túng, lúc này nghe được lời Lăng Thao nói ngay lập tức phản ứng, tay cầm vũ khí vọt lên phía trước, sĩ tốt trong doanh trướng chưa bị đánh đến cũng theo tiếng hét của các Đô Uý, Tư Mã lập tức tụ tập phóng về phía Phi Long Quân.
Bảy nghìn Phi Long Quân bên kia đã vọt tới đại doanh Thân Vệ Quân, hai nghìn Thân Vệ Quân trong doanh tuy không lúng túng như các nhánh quân đội khác của đại quân Giang Đông, những cũng chưa tập trung đầy đủ. Nhận thấy tình hình như vậy, Lâm Tư Mã không chút do dự dẫn theo đại quân vọt lên.
Trong đại doanh, lão tướng Trình Phổ đã mặc y giáp chỉnh tề, tay cầm đại đao dưới sự bảo vệ của thân binh bước nhanh đi ra, nhận thấy Thân Vệ Quân có chút hỗn loạn lập tức hét lớn một tiếng, vung đại đao vọt về phía Phi Long Quân, lúc này hai nghìn Thân Vệ Quân phía sau mới kịp phản ứng tất thảy xếp thành hàng ngũ vọt lên.
Lâm Tư Mã thấy Thân Vệ Quân trước mắt không cưỡi chiến mã sắc mặt bỗng lóe lên tia vui vẻ, dặn dò một gã Đô Úy phía sau vài câu sau đó dẫn theo đại quân xông về phía đại quân Giang Đông. Đô Uý phía sau thống lĩnh một nghìn đại quân thoáng dừng lại đứng cách Lâm Tư Mã một khoảng không xa.
Thân Vệ Quân dưới sự thống lĩnh của Trình Phổ đẩy nhanh tốc độ, còn Lâm Tư Mã cũng không chút yếu thế dẫn theo Phi Long Quân dũng mãnh lao tới, hai đội binh mã trong nháy mắt ầm ầm đụng vào nhau.
Hai mắt Trình Phổ chằm chằm nhìn Lâm Tư Mã, một đao mãnh liệt bổ về phía Lâm Tư Mã hiển nhiên muốn giết giặc bắt vua trước, Lâm Tư Mã hưng phấn không sợ vung trường thương trong tay đón đỡ, keng một tiếng đại đao trường thương đột nhiên chạm vào nhau, Trình Phổ không chút lay động còn Lâm Tư Mã hai tay phát run, thân hình lui về phía mấy bước, may mắn sĩ tốt Phi Long Quân phía sau đỡ lấy bằng không đã không thể đứng vững rồi.
Cho dù vậy hai tay Lâm Tư Mã cũng không thể cầm vững trường thương nữa rồi, Trình Phổ thấy một đao chém lui Lâm Tư Mã, lập tức cười ha hả nói:
- Lão phu còn tưởng rằng tướng lãnh nào đó có bản lĩnh tới tập kích doanh, hóa ra chỉ một đao đã không đỡ nổi.
Nói xong mạnh mẽ tiến lên vài bước quơ đại đao bổ về phía Lâm Tư Mã, hai nghìn Thân Vệ Quân phía sau tinh thần đại chấn cũng vung đại đao vọt lên, Lâm Tư Mã đứng dậy thầm nghĩ bản thân mình có chút sơ xuất, giơ trường thương lên hướng về phía Trình Phổ quát lớn:
- Xông lên.
Sáu nghìn Phi Long Quân phía sau sớm có chuẩn bị cũng đồng thời giơ cao trường thương, sáu nghìn binh mã trong phút chốc liền tạo thành đội ngũ chỉnh thể, giống như một tòa núi thật lớn đổ xô về phía Thân Vệ Quân, hoặc có thể ví như một mũi tên sắc nhọn vọt qua, khí thế Phi Long Quân trong nháy mắt đột nhiên biến đổi.
Trình Phổ đang xông về phía Lâm Tư Mã thấy vậy trong mắt liền lóe lên tia ngạc nhiên, trường hợp như vậy y thực có chút quen mắt chỉ là trong không khoảng thời gian ngắn không nghĩ ra, cho đến khi y nhìn đến Phi Long Quân toàn thân khôi giáp màu đen, rốt cuộc thông suất. Y là Đại Tướng Giang Đông cũng thường xuyên được Tôn Sách phái đi công kích Kinh Châu, tự nhiên không lạ gì Phi Long Quân, đám người trước mắt tuy rằng cải trang thế nhưng trận hình xung phong đã nói rõ bọn họ là Phi Long Quân là điều không cần bàn cãi.
Nghĩ đến đây sắc mặt Trình Phổ đại biến, Phi Long Quân trước mắt ít nhất cũng có năm nghìn người, mà phía sau y vẻn vẻn chỉ có hai nghìn Thân Vệ Quân bất luận thế nào đi nữa cũng không phải đối thủ của Phi Long Quân, huống hồ Phi Long Quân nam chinh bắc chiến quanh năm, không giống như đội quân chưa từng trải qua đại chiến sau lưng y.
Nếu Thân Vệ Quân phía sau có thể cưỡi chiến mã xung phong may ra có thể đánh tan mấy nghìn Phi Long Quân trước mắt, nghĩ vậy Trình Phổ sai người dẫn một bộ phận Thân Vệ Quân đi lấy chiến mã, nhưng ngay lập tức liền thấy một bộ đội Phi Long Quân khoảng nghìn người không biết từ khi nào đã rời khỏi đội hình phóng về phía trại ngựa, Trình Phổ kia còn không rõ bọn họ muốn làm gì, trong lòng hoảng hốt muốn mệnh lệnh sĩ tốt đến ngăn cản, thì đã thấy Phi Long Quân trước mắt vọt lên.
Lâm Tư Mã không quên lời dặn của Văn Sính, mục đích lần này bọn họ tới đây chính là hủy hoại chiến mã khiến đội kỵ binh trước mắt mất đi lợi thế, đến lúc đó Phi Long Quân bọn họ sẽ dư sức đối phó với Thân Vệ Quân. Lâm Tư Mã thấy Trình Phô muốn xuất thủ giải cứu trại ngựa, ngay lập tức giơ cao trường thương bước một bước dài vọt tới trước mặt Trình Phổ, đâm trường thương về phía hai mắt Trình Phổ.