Chương 170
Đột nhiên một gã sĩ tốt Giang Đông vấp phải đá sẩy chân gã xuống miệng không khỏi phát ra tiếng aizzz, viên tiểu tướng bất người quay đầu nhìn về phía đó, đồng thời hỏi:
- Sao vậy?
Ngay khi viên tiểu tướng Giang Đông dừng thân quay đầu dò hỏi chuyện gì xảy ra, Lưu Bàn đột nhiên buông dây cung, chỉ nghe bịch một tiếng dây cung dung động tiễn lao như bay, viên tiểu tướng tựa hồ cảm thấy có điều bất ổn đột nhiên xoay người nhìn về phía mũi tiễn bay đến cũng vừa vặn là chỗ đám người Lưu Bàn ẩn nấp, lúc này không khỏi mở miệng hô:
- Có địch nhân tập. . .
Chỉ là chưa kịp mở miệng chợt nghe xì một tiếng, tiễn xuyên qua yết hầu viên tiểu tướng. Viên tiểu tướng tay ôm yết hầu dùng ánh mắt khó tin nhìn về phía Lưu Bàn sừng sững đứng.
Vào lúc này Lưu Bàn vung đại đao lên, nói:
- Giết!
Một nghìn người phía sau nhảy dựng lên gầm lớn, lao thẳng về phía binh mã Giang Đông.
Sĩ tốt Giang Đông trên núi thấy viên tiểu tướng bị giết lúc đầu có chút sửng sốt nhưng ngay sau đó lập tức giơ đại đao lên xông lên đánh về phía đám người Lưu Bàn, nhìn sĩ tốt Giang Đông vọt tới, ánh mắt Lưu Bàn lộ ra vẻ hung mãnh mạnh mẽ bước từng bước cầm đại đao trong tay chặt đứt đầu một gã sĩ tốt Giang Đông, còn sĩ tốt phía sau cũng giơ đại đao vọt lên, thoáng chốc tiếng gào thét long trời, trong khoảng thời gian ngắn binh mã Giang Đông đã không thể trụ vững, một nghìn binh mã này của Lưu Bàn vốn là lão binh thân trải trăm trận giết người không chút nương tay giết người không chút sợ hãi, còn sĩ tốt Giang Đông mất đi tiểu tướng chỉ huy đã mất đi sĩ khí, bị đám người Lưu Bàn đánh sâu vào lập tức sụp đổ. Binh mã Giang Đông lúc này bỏ chạy trối chết, Lưu Bàn dẫn theo binh mã đuổi giết phía sau, cho đến khi đuổi tới chân núi mới ngừng lại. Hiện tại trên người sĩ tốt Phong Thỉ Doanh tràn đầy máu tưới, bộ dáng trong đêm tối hung mãnh dị thường.
Lưu Bàn lau máu tưới trên mặt dẫn theo binh mã tiếp tục lao về phía trước, trên đường lại có thám báo bẩm báo hành tung binh mã Giang Đông, Lưu Bàn không chút do dự thống lĩnh binh mã vọt lên.
Việc đám người Lưu Bàn chém giết đã làm kinh động một đoàn nhân mã khác của Giang Đông, viên tiểu tướng thống lĩnh binh mã Giang Đông quyết định thật nhanh, y mệnh lệnh sĩ tốt ngay tại chỗ xây dựng công sự phòng ngự, lấy địa thế cao để phòng thủ đồng thời triệu tập sĩ tốt thất lạc lại đây muốn dựa vào địa lý ưu thế của núi mà thủ.
Đang trên đường tiến quân Lưu Bàn nghe được thám báo hồi báo không khỏi chau mày, đối phương có ít nhất một nghìn binh mã hơn nữa còn dựa theo thế núi phòng thủ cho dù Lưu Bàn có binh mã đông hơn gấp đôi cũng không hẳn đã công phá thành công, nghĩ vậy Lưu Bàn vung đại đao lên không hề để ý tới binh mã Giang Đông ở nơi này mà tiếp tục lao về phía trước. Không đi bao xa lại đụng phải một đoàn binh mã khác của Giang Đông, đoàn binh mã này không dựa vào thế núi phòng thủ như đoàn binh mã vừa nãy, mà theo sự chỉ huy của viên tiểu tướng binh mã ngăn cản ở giữa đường. Sau khi thấy đám người Lưu Bàn, viên tiểu tướng Giang Đông nắm chặt đại đao quát lớn:
- Đám chuột nhắt Kinh Châu chỉ biết đánh lén, lần này để cho các ngươi nếm thử sự lợi hại của bổn tướng.
Lưu Bàn ở phía đối diện không nói nhiều vô nghĩa mà trực tiếp vung đao vọt lên, thấy Lưu Bàn như vậy viên tiểu tướng Giang Đông cả giận nói:
- Đám chuột nhắt này dám coi khinh bản tướng.
Nói xong thống lĩnh binh mã vọt lên.
Keng một tiếng hai cây đại đao đụng vào nhau, đao của Lưu Bàn vẫn vững vàng trong lòng bàn tay, còn đao của viên tiểu tướng Giang Đông lắc lư không vững mà ngay cả cánh tay cầm đại đao cũng tê dại, trong mắt viên tiểu tướng này toát lên vẻ khiếp sợ lui về phía sau, còn Lưu Bàn vẫn một mực lao lên.
Khi Lưu Bàn thống lĩnh binh mã Phong Thỉ Doanh chém giết binh mã Giang Đông, Chu Thương, Dương Linh cũng dẫn theo binh mã tới bên ngoài đại doanh Giang Đông, nhìn đại doanh Giang Đông đèn đuốc sáng trưng, hai người Chu Thương mới đầu ngạc nhiên sau đó cẩn thận xem xét, phát hiện binh mã Giang Đông không phát hiện ra bọn họ mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Dương Linh chỉ vào đại doanh Giang Đông nói:
- Kia chính là tỉnh lan và đầu thạch xa, chúng ta tới phá hủy đống tỉnh lan và đầu thạch xa này ngay mai binh mã Giang Đông lấy gì mà kiêu ngạo.
Dương Linh nói xong định tiến lên lại binh Chu Thương ở bên kéo lại, thấy trong ánh mắt Dương Linh toát lên vẻ ngạc nhiên Chu Thương lắc lắc đầu nói:
- Không được, hiện tại không biết binh mã Giang Đông có mai phục hay không, Quân Sư nói một khi Giang Đông có phục binh phải lập tức rút về huyện Tu Thủy.
Nói xong chỉ vào đại doanh Giang Đông nói:
- Phía trước chính là bốn vạn binh mã Giang Đông, nếu không có kế hoạch cụ thể chỉ dựa vào một nghìn binh mã của chúng ta làm sao có thể thể tấn công đại doanh đột cháy tỉnh lan và đầu thạch xa.
Chu Thương bộ dáng hung mãnh nhưng lại có vài phần tâm cơ, đó cũng là nguyên nhân Từ Thứ yên tâm để y dẫn binh tập kích doanh trại đại quân Giang Đông.
Bị Chu Thương kéo lại Dương Linh có chút bất đắc dĩ, thời gian trước Dương Linh làm phụ tá cho Chu Thương trong lòng vẫn còn chút không phục, nhưng có lần y và Chu Thương đánh suốt hai canh giờ, kết quả bị bại bởi Chu Thương, bởi vậy tuy ngoài miệng vẫn không phục Chu Thương nhưng cũng không ngang nhiên làm trái với y. Lúc này nghe Chu Thương nói, Dương Linh thầm nghĩ Chu Thương từ khi nào trở nên tâm cơ như vậy, không khỏi hỏi:
- Những điều này ai dạy cho ngươi? Người từ khi nào đã biết tính toán?
Chu Thương thấy Dương Linh tạm thời có chút chấn động, không khỏi lắc đầu nói:
- Hiện tại không phải thời điểm nói chuyện này, trước hết lên nghĩ cách làm thế nào công phá đại doanh Giang Đông đi?
Dương Linh gật gật đầu hỏi:
- Ngươi có biện pháp gì không?
Chu Thương đầu tiên âm thầm phái người tiến đến tìm hiểu tình hình phòng bị của đại doanh Giang Đông một hồi, sau đó nói:
- Ngươi xem toàn bộ tỉnh lan và đầu thạch xa đều đặt ở hậu doanh, từ hậu doanh công vào sẽ dễ dàng hơn, nhưng cái khó chính là tiếp cận đại doanh Giang Đông nhất định sẽ gặp bẫy rập, ở hai hướng khác thoạt nhìn phòng bị nơi lỏng, nhưng nơi đó rất có khả năng có bẫy rập. Còn trước mặt tuy cách khoảng cách xa, nhưng đây cũng là yếu địa binh mã Giang Đông ra vào tất nhiên binh mã Giang Đông lúc này sẽ không bố trí quá nhiều bẫy rập.
Dương Linh ở bên nhìn Chu Thương gật gật đầu, cảm thấy Chu Thương nói có lý, nói:
- Vậy theo cửa chính đánh vào là được.
Chu Thương lắc lắc đầu nói:
- Không được, cho dù từ cửa chính đánh vào bốn vạn binh mã Giang Đông cũng đủ để chúng ta có đến mà không có về, trước hết cần phải hấp dẫn lực chú ý của đại quân Giang Đông.
Nói xong Chu Thương dặn dò sĩ tốt phía sau vài câu, gã sĩ tốt này lập tức dẫn theo mấy chục người rời đi.
Gần một khắc sau, Chu Thương nhìn Dương Linh nói:
- Hiện tại đã có thể tấn công.
Dương Linh đã sớm hết lòng kiên nhẫn, lúc này giơ cao đại đao trên tay cùng Chu Thương một tả một hữu dẫn theo một nghìn binh mã nhằm về phía đại doanh Giang Đông.