Chương 171
Trong đại doanh Giang Đông đèn đuốc sáng trưng ngay cả bên ngoài doanh cũng được chiếu sáng, đám người Chu Thương vừa tiếp cận cửa lớn liền binh tiểu tướng trấn thủ cửa chính phát hiện, viên tiểu tướng lập tức cao giọng hô:
- Có địch tập kích!
Ngay sau đó toàn bộ đại doanh đều trấn động. Chu Thương và Dương Linh không hề để ý, mà dẫn theo binh mã vọt lên.
Thấy tiểu tướng Giang Đông ngăn cản, Chu Thương hét lớn một tiếng giơ cao đại đao trên tay trảm xuống, Chu Thương tuy võ nghệ không cao nhưng có một thân sức mạnh còn Dương Linh võ nghệ khí lực cũng không yếu, một nghìn binh mã phía sau người nào người đấy đều có thân thru tốt, vừa mạnh mẽ đánh tới liền khiến binh mã Giang Đông tránh trước mặt phải phân tán ra, hai người Chu Thương dẫn theo binh mã phóng về phía hậu doanh Giang Đông, dọc đường thế như chẻ tre nhưng tốc độ của đoàn người Chu Thương cũng dần chậm lại, mà ngay cả Chu Thương, Dương Linh cũng không nhận ra được.
Hai người đang hăng say chém giết liền thấy một viên tướng lãnh lao ra phía trước magn theo binh mã vọt qua chỗ bọn họ, Chu Thương không chút do dự vọt lên nhưng bọn họ không thể giải khai ngược lại lại bị ngăn cản. Lúc này Chu Thương mới phát hiện có điều không ổn quay đầu về phía sau nhìn, liền thấy không biết từ khi nào phía sau đã tụ tập gần vạn binh mã đang vọt về phía bọn họ, mắt thấy bị trước sau giáp công sắc mặt Chu Thương trở nên nghiêm nghị quát lớn tướng lãnh phía trước:
- Người nào phía trước dám cản đường Chu đại gia còn không mau tránh đường.
Tướng lãnh đối diện cũng quát:
- Đám chuột nhắt nhát gan, kế sách của các người đã sớm bị Đại Đô Đốc nhìn thấu, hiện tại các ngươi đã bị bao vây còn không mau bó tay chịu trói.
Nói xong không đợi Chu Thương trả lời liền dẫn theo binh mã vọt lên, đó chính là đội trưởng thân binh của Chu Du.
Chu Du trong đại trướng trung quân nghe tiếng la hét bên ngoài không khỏi bước ra khỏi đại trướng, nhìn thấy đám người Chu Thương phía xa xa xung phong liều chết, ánh mắt Chu Du lộ ra quang mang dị thường. . . Một nghìn binh mã này trong thời gian ngắn vậy mà có thể xông vào hậu doanh, thật là bất phàm, hơn nữa hai người dấn thân vào vòng vậy không chút hoảng loạn ngược lại dũng mãnh dị thường, xung phong liều chết trong đại quân không người địch nổi.
Tinh nhuệ! Đội quân một nghìn binh mã này tuyệt nhiên là binh mã tinh nhuệ trong binh mã của Kinh Châu, nghìn binh mã trước mắt đang bị bao vây trùng trung, hiển nhiên là không thể nào thoát được, Từ Thứ mà thấy nghìn binh mã với hai tên mãnh tướng trong cảnh này chắc chắn sẽ lòng đau như cắt, nghĩ tới đây, Chu Du liền nhếch miệng cười thầm.
Chu Thương thấy tướng lĩnh Giang Đông trước mặt liền biết được trong phút chốc khó có khả năng thoát khỏi vòng vây, hơn nữa vào lúc này, hắn đã biết được binh mã Giang Đông sớm bày trận mai phục, trong lòng hoảng hốtmuốn rút quân. Hiện tại, người mà hắn kính trọng nhất chỉ có Lưu Kỳ và Từ Thứ thôi. Từ Thứ lệnh y rút quân chắc chắn y sẽ không dám chậm trễ, nghĩ vậy, yliền ngoảnh đầu đánh giá tình hình xung quanh xem có có cách nào rút quân khỏi đây không?
Chỉ là y suy xét hồi lâu cũng không nghĩ ra cách gì. Lúc này bọn họ bị binh mã Giang Đông bao vây tứ phía, phía trước lại có tướng lãnh Giang Đông ngăn cản đường đi của bọn họ, vì thế trong khoảng thời gian ngắn bọn họ khó có thể thoái lui. .
Đội trưởng Thân Binh phía trước theo Chu Du nhiều năm thoáng thấy bộ dáng Chu Thương như vậy, y nhìn là biết ngay ý đồ của Chu Thương, liền cười nói:
- Các ngươi hiện giờ đã là cá trong lưới, còn muốn chạy đi đâu.
Vừa nói vừa vung đao bổ xuống, động tác không chậm không nhanh chém ngã một gã sĩ tốt Kinh Châu trước người.
Lời nói của đội trưởng thân binh vừa rồi đã làm cho Dương Linh đứng cạnh đó nổi giận, y và Chu Thương ở bên ngoài đã bàn bạc kế hoạch kỹ càng như vậy không ngờ vẫn trúng mai phục, điều này khiến y cảm thấy bất ổn, thấy đội trưởng thân binh nói bóng nói gió như thế liền hét lên vung đao lao về phía đội trưởng thân binh, không lâu sau hai người liền lao vào hỗn chiến.
Chu Thương đứng đó, sắc mặt ngày càng nghiêm trọng, đội trưởng thân binh nói đúng, nếu không có cách rời khỏi đây thì một nghìn binh mã của hắn sẽ vĩnh viễn phải ở lại nơi này thôi. Trong lúc hoảng loạn, Chu Thương đảo mắt xung quanh, chợt để ý thấy Chu Du đang ngây người ra điềm nhiên đứng trong đại quân, sau đó sắc mặt bình ổn, tru miệng quát lớn:
- Ngươi tưởng rằng chúng ta đến đây đốt cháy tỉnh lan sao?
Sau đó lại cười to và nói:
- Chu Du đang ở đấy, đừng cho y thoát.
Nói xong xông thẳng về phía Chu Du mà chém giết.
Nghe thấy lời của Chu Thương, Dương Linh đang đánh nhau với đội trưởng thân binh cũng ngây ra, sau đó liền hiểu mọi việc, hắn tự nhủ vì sao Chu Thương tự nhiên lại trở nên thông minh thế, liền đưa đao lên bức lùi tên đội trưởng thân binh rồi cao giọng:
- Giết Chu Du!
Hắn vừa la vừa chạy theo Chu Thương xông thẳng về phía Chu Du.
Một nghìn người đột nhiên chuyển hướng tấn công, khiến cho binh mã Giang Đông trong phút chốc không thể hiểu nổi, nhưng thấy đám người Chu Thương xông về phía Chu Du, binh mã Giang Đông đương nhiên cũng không chậm trễ, liền xông lên ngăn cản, Chu Du đang trong doanh trại cũng có chút mơ hồ, chẳng lẽ đám người này thật sự muốn tới giết ta. Nghĩ vậy Chu Du không khỏi lắc đầu, nếu vậy thì Từ Thứ quá tự cao rồi, dựa vào một nghìn binh mã này mà giết ta? Đúng là cuồng vọng.
Đám người Chu Thương đột nhiên quay đầu khiến cho binh mã Giang Đông trở nên hỗn loạn, hơn nữa binh mã Giang Đông nghe nói bọn người Chu Thương đến đây là để giết Chu Du, càng khiến cho mọi người nôn nóng ngăn cản, nhưng như vậy bọn người Chu Thương càng có cơ hội tấn công, bọn người Chu Thương liền đẩy mạnh công kích, nhắm thẳng vào Chu Du mà xông vào.
Cùng lúc đó, Khu rừng gần đại doanh Giang Đông đột nhiên vang lên tiếng huyên náo lạ thường, sau đó là tiếng chim vỗ cánh liên hồi, tiếp đến lạinghe thấy có người trong rừng la lớn:
- Giết Chu Du! ! !
Tiếng vang vừa dứt lại nghe tiếng hét:
- Giết Chu Du! ! !
Âm thanh lần này thực sự là to hơn nhiều so với tiếng la lần đầu, nghe như vẻ có thiên quân vạn mã đang đồng thanh hô hào. Tiếng hét vừa dứt liền có tiếng trống trận dồn dập vọng tới.
Biến hoá bất ngờ đó khiến cho binh lính trong đại doanh Giang Đông đều kinh ngạc, ngay cả Chu Du sắc mặt cũng trở nên bất ổn mà nhìn về phía khu rừng kia, tuy rằng khu rừng nhìn có vẻ sâu thẳm tĩnh mịch nhưng bầy chim từng đàn bay quanh phía trên khu rừng mà không dám đáp xuống. Thấy cảnh này, sĩ tốt Giang Đông đều thấp thỏm trong lòng, giờ thì chúng đã tin lời của Chu Thường, liền nhanh chân chạy tụ tập về phía Chu Du
Chu Thương thấy binh mã Giang Đông đã tin tưởng mục địch lần này của bọn họ, liền thừa cơ hội hét lớn:
- Tiểu tử Chu Du kia, chạy đằng trời?
Một nghìn binh mã sau lưng nghe nói phải giết đại đô đốc Giang Đông Chu Du, ai ai cũng ríu rít không ngừng, xông lên phía trước.
Thân binh bên cạnh Chu Du liền vây lấy y và nói:
- Xin Đại đô đốc rời khỏi đây trước!