Chương 187
- Xin hỏi tiểu tướng quân nhậm chức gì trong quân doanh?
Bàng Thống có chút ngạc nhiên hỏi.
- Tiên sinh chê cười rồi, tại hạ không có quan chức gì trong quân cả, chỉ là một tổ trưởng nhỏ bé nhất thôi.
Tên lính Cẩm Phàm Tặc vội nói.
- Tổ Trưởng?
Bàng Thống chưa nghe qua chức vụ này.
Hiểu được sự thắc mắc của Bàng Thống, binh lính Cẩm Phàm Tặc giải thích:
- Tiên sinh có điều chưa biết, cách đây không lâu chủ công và Quân Sư đã tiến hành chỉnh đốn lại binh mã, tổ trưởng cũng chính là Thập trưởng trước đây, cứ mười người là một tổ.
Tên lính nói tới đây thì không nói tiếp nữa, những chức vụ dưới nữa không có sự cho phép của Lưu Kỳ gã không dám tiết lộ.
- Ồ.
Bàng Thống khẽ gật đầu, cũng không hỏi tiếp nữa. Kinh ngạc nhìn tên lính trước mặt rồi nói:
- Một gã tổ trưởng nhỏ bé như ngươi mà lại dám thay chủ công chiêu nạp nhân tài, không lẽ không sợ sảy ra sai sót sao?
Tên lính lắc đầu nói:
- Chủ công có nói qua, nếu chiêu nạp thành công thì sẽ có thưởng, nếu không thành công thì cũng không bị trừng phạt. Hơn nữa những người được chiêu nạp còn phải qua sự xét duyệt của Triệu Đốc Tra, nếu như không cách nào xác nhận thì Quân Sư sẽ tự mình kiểm tra.
- Triệu Đốc Tra này lại là ai vậy?
Bàng Thống thắc mắc hỏi.
- Triệu Đốc Tra tên là Triệu Luy. Thống lĩnh một bộ phận khác chuyên đốc tra quân kỷ, phụ trách hình pháp, trên thì có thể giám sát đại tướng, dưới thì có thể trừng phạt binh lính.
Nói đến Triệu Luy khuôn mặt của tên lính đầy run rẩy.
- Triệu Luy.
Bàng Thống, Triệu Luy ông gặp qua, con người này rất thẳng tính, vô cùng cương trực, không ngờ đã bị Lưu Kỳ chiêu nạp, hơn nữa còn được phong chức vụ quan trọng như vậy. Nhìn thấy bộ dạng của tên lính như vậy, Bàng Thống cười nói:
- Xem ra ngươi cũng chịu không ít sự trừng phạt của Triệu Luy rồi.
Tên lính lúng túng cười xòa rồi nói:
- Tại hạ trước đây là sơn tặc, khuyết điểm trên người thì nhiều lắm, bị Đốc tra bắt được mấy lần.
- Sơn tặc.
Bàng Thống càng lúc càng hiếu kỳ, gã Lưu Kỳ này hình như loại người nào cũng dám chiêu nạp
Tên lính cười hì hì nói:
- Tiên sinh chắc là có nghe qua về Cẩm Phàm Tặc?
- Đương nhiên là có nghe qua.
Đột nhiên khuôn mặt Bàng Thống kinh ngạc nhìn tên lính hỏi.
- Cẩm Phàm Tặc cũng đầu quân cho Lưu Kỳ rồi?
Đối với việc Bàng Thống trực tiếp kêu tên chủ công của mình tên lính cũng không hề khó chịu, gã giải thích nói:
- Thời gian trước vào lúc Lưu Kinh Châu tổ chức tiệc mừng thọ, đại ca dẫn theo tiểu nhân và những người khác đến đầu quân cho Lưu Kinh Châu, khi đó nhờ vào sự giúp đỡ của chủ công mà Lưu Kinh Châu mới thu nhận chúng tôi, sau đó khi chủ công chinh phạt Trương Tiễn ở Trường Sa, Cẩm Phàm Tặc cũng theo chủ công đi thảo phạt Trương Tiễn ở Trường Sa, về sau thì chúng thôi theo đại ca tận trung với chủ công.
- Xem ra hai tháng nay Kinh Châu đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Nghe xong những lời này Bàng Thông có chút hối hận, tại sao không đến Tương Dương trước rồi hãy đi về phía Đông.
Nghĩ vậy rồi Bàng Thông nhìn về phía tên lính hỏi:
- Được, lần này ta sẽ cùng Kiều Công quay về Tương Dương.
Tên lính hành lễ với Bàng Thống, vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói:
- Nếu như chủ công biết được, e là sẽ tự mình đến nghênh tiếp ngài.
Bàng Thống khoát tay nói với Kiều Công.
- Kiều Công đã thu dọn xong chưa?
Kiều Công khẽ gật đầu:
- Cũng tương đối rồi, Sĩ Nguyên không cần chuẩn bị sao?
Bàng Thống trầm tư một hồi nói:
- Ta không có gì để chuẩn bị cả, đợi một chút lưu lại cho Công Kỷ và Lý Tắc một bức thư là được.
Nửa canh giờ sau đoàn người Bàng Thống đã thu xếp xong, đi về Kinh Châu.
... ...
Trong một thôn làng ở phía Nam Giang Đông, người trong thôn đang tập trung ở cổng thôn, một ông lão đầu tóc bạc phơ đang nắm lấy Hoa Đà - một người hơn năm mươi tuổi thao thao bất tuyệt.
- Đa tạ thần y cứa chữa, nếu không nhờ thần y thì e là người trong thôn chúng tôi đều đã bệnh chết nơi đây rồi.
Ông lão vừa nói vừa ra hiệu cho thôn dân sau lưng hướng về phía Hoa Đà quỳ xuống.
Hoa Đà vội vàng đỡ ông lão dậy rồi nói:
- Lão nhân gia khách sáo quá rồi, chẳng qua chỉ là bỏ chút công sức mà thôi, lão nhân gia không cần phải lưu tâm đâu.
Nói xong bèn chỉ tay lên trời nói:
- Trời cũng không còn sớm nữa, lão phu cũng phải cáo từ rồi.
Ông lão kéo Hoa Đà nói:
- Thần y có đại ân với chúng tôi, thôn chúng tôi vẫn chưa báo đáp làm sao có thể để ngài đi được, ít nhất cũng phải để chúng tôi tận hết tâm ý mới được chứ.
Hoa Đà cười khổ nói:
- Lão phu vẫn có chút việc phải làm, không thể lưu lại nơi đây lâu được, cáo từ.
Nói xong bèn định rời đi.
Ông lão thấy không thể giữ được Hoa Đà đành bất đắc dĩ nói:
- Nếu đã như vậy thì thần y cũng phải tiếp nhận một chút thành ý của thôn dân chúng tôi mới đúng.
Nói xong bèn lấy một cái túi vải ở phía sau lưng đưa cho Hoa Đà. Thôn dân phía sau thấy vậy cũng tới tấp đưa lên những đồ vật mà họ tự chuẩn bị.
Hoa Đà làm sao mà đồng ý tiếp nhận những đồ vật này, bèn vội vàng chối từ. Một vị thanh niên đứng bên cạnh Hoa Đà thấy vậy bèn tiến lên ngăn thôn dân lại:
- Thần y vẫn còn có việc phải làm, những đồ vật này không thể mang theo được, mọi người nếu như có lòng thì hãy cầu nguyện cho thần y sống lâu trăm tuổi.
Nhân lúc này Hoa Đà được một gã thiếu niên mười mấy tuổi dìu đi, mãi tới khi không thấy hình dáng của Hoa Đà đâu nữa thì người thanh niên mới đi theo rời đi.
Cách đó không xa gã thiếu niên dìu Hoa Đà chạy khỏi đang thở hổn hển, nhìn thấy không có ai đuổi theo mới thở phào nhẹ nhõm. Hoa Đà nhìn gã thiếu niên bên cạnh nói:
- Tiểu Phong, lần này may nhờ có cậu, nếu không thì chắc chắn bị họ giữ lại rồi.
Gã thiếu niên khoảng 13, 14 tuổi này chính là Tiểu Phong mà Lưu Kỳ gặp ở sơn cốc, từ lúc Lưu Kỳ rời khỏi sơn cốc thì đoàn người của Hoa Đà cũng rời đi, Tiểu Phong theo Hoa Đà đến Giao Châu chữa bệnh, sau đó mới đi tới Kinh Châu, có điều trên đường đi Hoa Đà hễ thấy người là cứu chữa, hành trình do đó mà chậm lại khiến cho Tiểu Phong đi cùng rất bực bội.
Tiểu Phong ở bên cạnh hừ nhẹ một tiếng nói:
- Đã nói hôm qua rời đi mà ông cứ nhất quyết nói cái gì mà phải đợi cho mọi người khỏe lại hết mới rời đi, chẳng lẽ ông không có lòng tin với y thuật của ông sao?
Hoa Đà nghiêm sắc mặt nói:
- Chữa bệnh cứu người làm sao có thể qua loa đại khái được, nếu như ngày hôm qua rời đi, bệnh của họ tái phát thì phải làm sao?
Tiểu Phong vẻ mặt đau khổ lẩm bẩm:
- Ông cứ như thế này thì tới khi nào chúng ta mới tới được Kinh Châu, lỡ như vị đại ca kia cho rằng chúng ta không tới nữa rồi bỏ đi thì phải làm sao?
- Chuyện này. . .
Hoa Đà cũng có chút khó xử.
Hai người đang nói chuyện thì nhìn thấy người thanh niên đang chạy tới, nhìn thấy Hoa Đà bèn tiến lên nói:
- Thần y, chúng ta từ Trường Sa đi Kinh Châu đi, nơi này rất gần Trường Sa, sau khi tiến vào Trường Sa, từ Trường Sa đi Tương Dương dễ dàng hơn nhiều, ở bên Giang Hạ lúc này đang có chiến tranh nên không đi qua được.