Chương 188
Người thanh niên này chính là lính Phi Hổ Vệ mà Lưu Kỳ phái đi theo Hoa Đà.
- Trường Sa không phải cũng đang có chiến tranh sao? Chúng ta làm sao đi qua?
Hoa Đà hỏi.
- Trường Sa đã ngừng đánh rồi, chủ công truyền tin tới nói chúng ta từ Trường Sa quay về Kinh Châu, ngài ấy đã thiết lập quan hệ rồi, hơn nữa đến Trường Sa còn muốn nhờ thần y giúp cho một việc.
Người thanh niên nói.
- Ổ, việc gì vậy?
Hoa Đà hỏi, trong lòng vô cùng kinh ngạc khi thấy Lưu Kỳ có bản lĩnh lớn như vậy.
- Chủ công có một vị hảo bằng hữu bệnh nặng, lúc này đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, rất cần thần y cứu chữa.
Người thanh niên thành thật nói.
- Được, vậy chúng ta nhanh chóng lên đường.
Hoa Đà vừa nghe bệnh nhân đang trong tình trạng nguy hiểm thì không dám chậm trễ, dù sao tới sớm một ngày thì càng dễ dàng chữa trị hơn.
Người thanh niên khẽ gật đầu nói:
- Chúng ta tới tòa thành phía trước mua một chiếc xe ngựa, nhanh chóng tới Trường Sa.
Nếu như đi bộ thì từ đây tới Trường Sa mặc dù không xa lắm nhưng với tính cách của Hoa Đà, hễ nhìn thấy bệnh nhân là liền chữa trị thì sẽ chẫm trễ không ít thời gian.
- Ừ.
Hoa Đà nghĩ ngợi một chút rồi không phản đối gì.
Dưới chân núi Vân Trụ, Lưu Kỳ đang ở trong phòng trên thuyền lớn.
Ngụy Diên thân mang khôi giáp đứng trước mặt Lưu Kỳ:
- Chủ công, thuộc hạ đã cho người lục soát khắp núi Vân Trụ nhưng không hề tìm thấy người trung niên mà chủ công nói tới, có lẽ ông ta đã rời đi rồi.
Phòng ngự bốn phương đều do Ngụy Diên phụ trách.
- Ừ, cẩn thận một chút là được, cũng không cần phải lưu tâm quá nhiều, ông ta không chủ động tới tìm chúng ta thì chúng ta cũng không gây hấn với ông ta.
Lưu Kỳ đang nằm trên giường thở phào nhẹ nhõm, mặc dù không biết người trung niên đã đi đâu nhưng chỉ cần người trung niên đó không quấy rầy hắn là được.
- Vâng.
Ngụy Diên cúi người đáp.
Lưu Kỳ khoát tay cho Ngụy Diên lui xuống, không lâu sau Cam Ninh tiến vào, Lưu Kỳ hỏi:
- Có chuyện gì vậy Hưng Bá?
Cam Ninh hành lễ với Lưu Kỳ rồi nói:
- Chủ công, Giang Đông truyền tin tới đã tìm thấy Kiều lão rồi, trước mắt Kiều lão đang trên đường tới Kinh Châu rồi.
- Ồ.
Lưu Kỳ ngồi bật dậy, bọn họ đã rời khỏi Giang Đông hơn mười mấy ngày rồi, cứ tưởng rằng sẽ không tìm thấy Kiều lão, dù sao thì Giang Đông lớn như vậy, lại không biết Kiều lão đi về phía nào, tìm không được cũng là chuyện rất bình thường.
- Chủ công, vẫn còn một tin nữa, đó là Phượng Sồ Bàng Thống mà chủ công thường nhắc cũng tới cùng với Kiều Công, tên lính tới tìm Kiều lão nhìn thấy Bàng Thống ở trong phủ Kiều Công đã tiện thể thay mặt chủ công mời ông ta, không ngờ ông ta lại đồng ý.
Cam Ninh cười nói.
- Thật sao?
Nhìn thấy Cam Ninh gật đầu, khuôn mặt Lưu Kỳ mới phấn khích nói:
- Bàng Thống này là mưu sĩ không hề thua kém quân sư, nhất định phải chiêu nạp ông ta, dặn dò xuống dưới trên đường đi không được phép thất lễ với ông ta.
- Chủ công yên tâm, trước khi đi thuộc hạ đã dặn dò qua, sẽ không có sơ suất gì đâu, lát nữa thuộc hạ sẽ phái người đi tiếp ứng để chắc chắc không xảy ra sơ sót gì.
Cam Ninh nghĩ tới trong thư miêu tả Bàng Thống hoàn toàn không có gì bất kính cả, ngược lại còn đối đãi rất lễ độ, lần này nhất định là không vấn đề gì.
Lưu Kỳ ở bên cạnh lại có chút khó xử, một mưu sĩ có tài như Bàng Thông mà lại không có tâm khí cao ngạo thì e rằng muốn chiêu nạp ông ta càng khó hơn, nếu làm không tốt không khéo lại thành kẻ địch. Hơn nữa Lưu Kỳ nhất thời cũng chưa biết nên phong cho Bàng Thông chức vụ gì. Nếu như Từ Thứ có ở đây không chừng ông ta có cách.
Nghĩ đến đây Lưu Kỳ nhìn về phía Cam Ninh nói:
- Có tin tức của quân sư không?
- Hôm kia quân sư có cho người báo tin nói rằng đã từ Trường Sa xuất phát, nếu theo lộ trình thì có lẽ sẽ trở về Tương Dương cùng lúc với chúng ta.
Cam Ninh đáp.
- Ừ, nếu đã như vậy thì chúng ta ngay lập tức khởi hành quay về Tương Dương, ngoài ra phái người tới Tương Dương trước để thăm dò tình hình.
Lưu Kỳ đã không chờ được nữa rồi, có điều nghĩ đến bọn người Thái Mạo ở Tương Dương, Lưu Kỳ cũng có chút lo lắng, mấy người Thái Mạo nhất định không dễ dàng thì tha cho hắn quay về Tương Dương, nhất định sẽ tìm mọi cách để ngăn cản.
- Vâng.
Vẻ mặt Cam Ninh có chút nặng nề, đối với tình hình trong thành Tương Dương hắn cũng biết ít nhiều.
- Giang Hạ có truyền đến tin tức gì không?
Lưu Kỳ cũng có chút bận tâm tới Giang Hạ, dù sao thì hiện nay Hoàng Tổ đã bị bắt, chức Thái thú Giang Hạ đang để trống, nếu như có thể đưa người của mình vào Giang Hạ thì thế lực của hắn ở đó sẽ được tăng cường.
- Tình hình ở Giang Hạ không mấy lạc quan, ở Giang Đông Tôn Sách đã khởi mười vạn binh mã tiến đánh Tương Dương, xem ra muốn quyết tử trận này. Hơn nữa lúc này đại quân Giang Đông đã đến Cửu Giang, chiến sự đang rất căng thẳng, có điều Giang Đông lại không hề vội vã tiến đánh, hình như đang đợi ai đó?
Cam Ninh đối với chuyện này nắm rõ trong lòng bàn tay.
- Quyết một trận tử chiến?
Lưu Kỳ lắc đầu nói.
- Tôn sách chưa giết được làm sao có thể quyết tử một trận với Kinh Châu được, có chăng chỉ là phô trương chút thôi, tiếng sấm lớn mà mưa lại nhỏ, có điều cũng không thể khinh suất, tướng quân Văn Sính trấn thủ Giang Hạ, binh mã tổng cộng chỉ có năm vạn, chỉ e là ứng phó không nổi. Mấy người chúng ta phải ngay lập tức trở về Tương Dương xem có thể điều động ít binh mã cho Văn tướng quân hay không.
- Vậy bọn người của Tôn Sách tám phần là Chu Du rồi, Chu Du kia từ Trường Sa xuất hiện không phải là vì đến tương trợ cho Tôn Sách sao, xem ra lần này Tôn Sách khởi binh không hề đơn giản chút nào.
- Lập tức khởi hành quay về Tương Dương.
Lưu Kỳ không muốn dây dưa thêm nữa, chỉ có cách nhanh chóng trở về Tương Dương mới có thể ứng biến được,
- Vâng.
Cam Ninh ngay lập tức đi dặn dò, không lâu sau các binh lính rải rác ở trên bờ đều nhanh chóng lên thuyền, mười mấy chiếc thuyền lớn từ từ rời khỏi bến tiến về phía Tương Dương.
Cam Ninh vừa rời đi thì Lưu Kỳ đứng dậy, đi về phía phòng của Đại Kiều, một là báo tin của Kiều Công cho hai nàng, hai là lần này vội vàng rời đi như vậy cũng nên giải thích với hai nàng một tiếng, dù sao trước đó cũng đã đồng ý để hai nàng ở đây nghỉ ngơi.
Không lâu sau Lưu Kỳ đã đến trước cửa phòng Đại Kiều, trước cửa phòng có hai thị nữ đang đứng canh bên ngoài. Lưu Kỳ nhìn một trong hai người nói:
- Đi bẩm báo với tiểu thư nhà người rằng ta có việc muốn cầu kiến.
- Đại công tử xin đợi một chút.
Nói xong thì đi vào bẩm báo.
- Tiểu thư nhà chúng ta bị bệnh rồi, không tiện tiếp khách.
Thị nữ bước ra nói.
- Ồ.
Nghe tới hai nàng bị bệnh thì Lưu Kỳ nghĩ ngay đến việc hai nàng đang giận hờn hắn, khẽ mỉm cười hắn nói:
- Ngươi hãy nói là việc có liên quan tới Kiều Công.
Nghe tới Kiều Công khuôn mặt thị nữ biến sắc bèn vội vàng quay người đi vào phòng, không lâu sau nghe tiếng bước chân vang lên, hóa ra là Đại Kiều và Tiểu Kiều đều chạy ra, nhín thấy Lưu Kỳ khuôn mặt Tiểu Kiều vừa kinh ngạc xen lẫn vui mừng nói: