Tận Thế: Ta Có Thể Nhìn Thấy Thanh Máu, Giết Quái Rơi Bảo Vật (Dịch)

Chương 4 Chiến thắng trong trận chiến đầu tiên

Ngày hôm sau.

Vương Đào dậy rất sớm.

Đầu tiên, kiểm tra điện thoại di động đã được sạc đầy nhưng vẫn không có tín hiệu, điện thoại khẩn cấp cũng không cách nào gọi được.

Nước và điện trong nhà tạm thời còn chưa bị cắt.

Hắn lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm.

"Là trạm cơ sở bị hỏng hay là vệ tinh bị hỏng? Chẳng lẽ còn có thảm họa khác..."

Lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.

Vương Đào lấy ra một phần đồ ăn từ trong tủ lạnh, làm một bữa sáng thịnh soạn.

Sau đó hắn lấy tất cả sách trên kệ xuống, đây đều là đồ trang trí mua được nhờ giảm giá, nhưng sách thì đều là sách thật.

Vương Đào tìm một số cuốn sách có kích thước phù hợp và dùng băng dính quấn quanh cẳng tay, bắp chân, ngực, trước và sau để bảo vệ, còn đùi và bắp tay thì không buộc gì cả, vì đây là những bộ phận cần tác dụng lực, việc buộc đồ vật lên sẽ không lấy lực được.

Sau đó là vũ khí, trong bếp có mấy con dao làm bếp sắc bén, nhưng dao làm bếp hơi ngắn... Sau khi suy nghĩ, hắn buộc chặt dao làm bếp lớn mũi nhọn vào trên chày cán bột, làm thành một cây giáo ngắn đơn giản.

Vương Đào vốn muốn dùng cây lau nhà để cải tạo thành một cây trường thương, nhưng hành lang tương đối chật hẹp, vũ khí quá dài khả năng không tiện cho việc phát huy, nhỡ đâu bị mắc kẹt vậy thì xong đời.

Chiều dài của chày cán bộ vừa đủ, không quá ngắn, làm giảm khả năng lây nhiễm, cũng không quá dài dẫn đến không thi triển được.

Cuối cùng, Vương Đào tìm được một cái khăn che mặt thật dày và một cặp kính màu vàng chống ánh sáng xanh, che đầu, mặt và thậm chí là cả mắt.

Suy cho cùng, virus zombie rất dễ lây lan nên các biện pháp bảo vệ phải được thực hiện hết sức cẩn thận!

Vương Đào nhìn vào tấm gương chạm sàn trước mặt.

Chỉ thấy trong gương một người đàn ông cao hơn 1,8 mét, dáng người vạm vỡ, đeo găng tay đen, đeo mặt nạ đen, đeo kính vàng, đi ủng leo núi màu nâu, toàn thân được bao bọc đến cực kỳ chặt chẽ, trên tay buộc lấy bao cổ tay tự chế, trong tay cầm cây giáo tự chế đứng ở đó, trông có cảm giác rất an toàn.

Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, Vương Đào lặng lẽ chờ đợi ở sau cửa.

Con zombie kia một mực lang thang ở bên trong cầu thang, chẳng mấy chốc sẽ lại xuất hiện.

Vương Đào không có vội, tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.

Zombie đầu tiên là lên tới tầng sáu, sau đó lại trở xuống tầng năm, cuối cùng lại đi xuống cầu thang, tiến về tầng bốn.

Sau khi nhìn thấy zombie quay lưng lại với mắt mèo đi xuống cầu thang, Vương Đào hít sâu một cái, sau đó đột nhiên mở cửa ra.

Két ——

Tiếng vang khi mở cửa chống trộm ra quấy nhiễu đến zombie, zombie có hơi cứng đờ quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt vừa kinh khủng lại vừa buồn nôn.

Sưu!

Vương Đào nắm chặt giáo ngắn tự chế thọc về phía đầu của zombie.

Sau khi zombie phát hiện ra người, gào thét lên đồng thời đột nhiên quay cả người lại, nhưng bởi vì thân thể của nó cứng ngắc động tác không mấy phối hợp nên khi quay người lại suýt vấp ngã, thân thể lập tức lảo đảo một cái, một giáo thọc ra kia của Vương Đào thọc vào khoảng không!

Tuy nhiên Vương Đào cũng không có trông cậy vào việc có thể một thọc giết chết được con zombie này, thanh giáo tự chế này không chỉ có thể đâm mà còn có thể chặt, đột nhiên vung xuống phía dưới!

Xoẹt xẹt ——

Một chặt này chặt từ bả vai zombie một mực chặt đến phần eo. Trên người Zombie có quần áo, thấy không rõ một chặt này đến cùng là sâu tới bao nhiêu, nhưng Vương Đào có thể thấy rõ thanh máu trên đỉnh đầu zombie giảm đi một chút.

"-14"

"486/500"

Cái quỷ gì!

Một chặt mới chỉ chặt được chút máu đó?

Vương Đào biết máu của zombie rất dày, nhưng không nghĩ tới lại dày như vậy, hoặc có thể nói, uy lực một chặt này của hắn là quá nhỏ!

Mặc dù chấn kinh, nhưng Vương Đào cũng không phải là quá hoảng sợ.

Hắn và zombie đều ở trên cầu thang, zombie ở phía dưới, hắn ở phía trên, đây là chỗ đứng mà hắn cố ý chọn, đứng ở phía trên chắc chắn là có ưu thế hơn.

Vương Đào nhanh chóng rút giáo về, zombie cũng lập tức đánh tới, một đôi tay loang lổ vết máu chộp về phía Vương Đào.

Vương Đào lập tức lùi lại hai bước, né tránh công kích của zombie, sau đó lại một giáo thọc ra ngoài.

Zombie sẽ không chủ động né tránh công kích, trước đó chẳng qua chỉ là vận khí tốt, một đâm lần này hung hăng đâm vào trên trán của zombie, nhưng ... không cắm vào!

Xương sọ là phần xương cứng rắn nhất trên cơ thể con người, mà chất lượng con dao làm bếp trong tay Vương Đào ở mức trung bình, thậm chí còn có một chút cong mép, lần thứ nhất không cắm vào cũng không tính là ngoài ý muốn.

Nhưng để cho Vương Đào cảm thấy ngoài ý muốn chính là, một đòn này vậy mà không tạo thành tổn thương gì mấy.

"-3"

"483/500"

Không phải nói đầu là nhược điểm của zombie sao? Làm sao lại chỉ có chút tổn thương đó? chẳng lẽ bởi vì đầu quá cứng, không thể xuyên thủng phòng ngự sao?

Đầu óc quay cuồng, Vương Đào nắm chặt giáo ngắn tự chế, hung hăng tấn công từ phía dưới bên phải đến phía trên bên trái.

Xoát!

Một đòn này đã vạch vào trên cổ zombie.

Phốc phốc ——

Cổ zombie phun ra máu có hơi biến thành màu đen, lảo đảo lui về phía sau một bước, một đao này của Vương Đào tương đối nông, mặc dù cắt được cổ của zombie nhưng chưa thể chặt đứt.

Nhưng Vương Đào có chút hưng phấn.

Bởi vì đòn này gây ra rất nhiều sát thương.

"-117"

"366/500"

Một đao vừa rồi chặt đi hơn hai mươi phần trăm máu của zombie!

"Cổ, cũng là nhược điểm của zombie! Hơn nữa để mà so sánh với đầu, chặt cổ muốn dễ hơn nhiều!"

Zombie giống như thể là bị chọc giận vậy, lại xông về phía Vương Đào một lần nữa, vẫn vươn hai tay ra, hung hăng vung mạnh về phái mặt của Vương Đào.

Phía sau Vương Đào mấy bước là tường, lần này không dễ né. Hắn vội vàng cầm vũ khí sang tay trái, sau đó giơ tay trái lên, dùng bao cổ tay trên cánh tay chống đỡ đòn đánh của zombie.

Ầm!

Vương Đào lập tức lùi lại hai bước, lùi đến tường.

Đây là lần đầu tiên Vương Đào bị zombie tấn công, hắn cuối cùng cũng hiểu tại sao nói zombie có lực rất lớn, lấy tố chất thân thể của hắn tới chống đỡ lần này, cánh tay cũng có chút tê dại, nếu như đổi thành một người khác, nói không chừng trực tiếp bị đánh gục ngay lập tức.

Tuy nhiên thấy thanh máu của mình ngay cả một giọt máu cũng không bị mất, Vương Đào có chút phấn chấn.

Đây là hiện thực chứ không phải trò chơi!

Trong trò chơi, chỉ cần ngươi bị quái vật tấn công thì cho dù chỉ bị đụng vào một cái vậy sẽ mất máu, đơn giản là mất ít hay nhiều mà thôi, đây chính là cái gọi là cơ chế trò chơi.

Nhưng trong thực tế thì không phải như vậy, trong thực tế chỉ cần ngươi không bị thương thì sẽ không mất máu!

Tố chất thân thể của Vương Đào rất cao, dùng bao cổ tay để chống đỡ một đòn này, không gây ra thương tích bên ngoài hay thương tích bên trong nào, chẳng qua chỉ là tê một chút mà thôi, cho nên hắn vẫn đầy máu!

Sau khi hiểu rõ được điều này, hai mắt Vương Đào sáng lên.

Trong chò trơi, việc đánh quái phải tuân theo quy tắc của trò chơi, nếu như không có cơ chết một đòn tất giết, vậy ngươi lợi hại hơn nữa thì cũng không cách nào chỉ dùng một chiêu là có thể giết chết quái vật.

Nhưng trong thực tế thì không cần phải tuân thủ quy tắc này!

Nghĩ đến đây, Vương Đào không lùi mà tiến tới, đột nhiên lao về phía zombie.

Mà zombie cũng nổi giận hét lên một tiếng, đánh về phía Vương Đào một lần nữa.

Phanh!

Lúc sắp va vào nhau với zombie, Vương Đào dùng hết sức lực và bất ngờ đạp mạnh vào ngực thây ma, hung hăng đạp vào trên ngực của zombie.

Sức lực của zombie là lớn, nhưng trọng lượng của nó cũng không xê xích nhiều như khi còn sống, chỉ nặng hơn trăm cân, trọng lượng này không thể ngăn cản một kích lao ra đạp tới của Vương Đào.

Zombie lập tức ngã lăn xuống góc cua của cầu thang tầng bốn.

Bước chân Vương Đào không ngừng, một bước giẫm lên bậc thang rồi đột nhiên nhảy lên, giống như đang bay, hạ xuống về phía zombie, hai tay nắm chặt ngọn giáo tự chế, giơ cao lên trên đỉnh đầu, ở khi chân tiếp đất, hung hăng đâm mạnh xuống dưới.

Phốc phốc!

Mượn trọng lực, một đao này hung hăng đâm vào trán của zombie.

"-366"

"0/500".

Một đòn miểu sát!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất