Tạo Hóa Chi Vương

Chương 222: Tiểu Miêu Đột Phá

Chương 222: Tiểu Miêu Đột Phá
- Diệp Chân, năm năm mà thôi, ngươi chỉ năm năm cũng không chờ sao? Năm năm qua đi, ngươi vẫn chưa tới hai mươi bốn tuổi!
Trong tĩnh thất, chưởng môn Tề Vân tông trên Tề Thiên Phong Quách Kỳ Kinh đang đang tận tình khuyên can Diệp Chân, khuyên hắn hồi tâm chuyển ý.
- Chưởng môn, cả đời võ giả, có bao nhiêu lần năm năm có thể lãng phí?
- Huống hồ, thiên phú huyết mạch của ta thấp, nếu ta muốn đi được càng xa trên con đường võ đạo, thời gian không cách nào lãng phí được!
Đối mặt lời Quách Kỳ Kinh khuyên bảo, Diệp Chân vô cùng kiên trì!
- Diệp Chân, kỳ thật ngươi ở tại tông môn khổ tu năm năm, cũng không tính lãng phí thời gian! Ngươi khổ tu trong tông môn tích lũy năm năm, khả năng ngươi ngưng tụ hạt giống Linh Lực thành tựu Hóa Linh có thể cao tới tám thành!
- Hơn nữa bốn năm rưỡi sau, bản tọa sẽ có thể an bài ngươi lần nữa tiến vào bí cảnh Càn Khôn Thạch Lâm một lần, nếu có thể đốn ngộ, vậy ngay cả tỷ lệ hai thành thất bại cũng được miễn đi.
- Ngươi phải biết, bao nhiêu người muốn dùng thời gian năm năm cầu đến vững vàng đột phá đến Hóa Linh cảnh đều cầu không được. Mà ngươi còn ngại năm năm quá dài?
Đối mặt với Diệp Chân gian ngoan, râu Quách Kỳ Kinh đều sắp muốn dựng ngược, trừng mắt nói.
Cũng không biết Diệp Chân điên cái gì, nửa tháng sau khi một đoàn người Huyễn Thần tông rút đi thì đi tới chỗ của Quách Kỳ Kinh, kiên định phải xuống núi lịch lãm rèn luyện.
Hơn nữa không phải xuống núi lịch lãm bình thường, mà muốn rời khỏi Hắc Thủy quốc, đi tìm Uẩn Linh Đan và Ngọc Linh Thảo có thể trợ giúp võ giả ngưng tụ Hạt giống Linh Lực.
Theo Quách Kỳ Kinh biết, chỉ có Đan Vương mới có thể luyện chế thành công Uẩn Linh Đan, mà trong ba đại Đan Vương của Hắc Long Vực, Hắc Thủy Đan Vương của Hắc Thủy quốc chỉ là một hư xưng, cũng không có năng lực của một Đan Vương.
Còn dư lại hai đại Đan Vương kia, tất cả đều ở Huyễn Thần đế quốc.
Về phần Ngọc Linh Thảo, đây chính là linh thảo chỉ có thể mọc bên trong khoáng mạch thượng phẩm Linh Tinh, mà theo Quách Kỳ Kinh biết, toàn bộ Hắc Long Vực, cả
Huyễn Thần đế quốc có được một khoáng mạch thượng phẩm Linh Tinh, còn thuộc về
Huyễn Thần tông.
Nói một cách khác, Diệp Chân muốn tìm hai thứ bảo bối trợ giúp mình ngưng tụ Hạt giống Linh Lực. Nhất định phải đi Huyễn Thần đế quốc.
Dưới hình thế ngày hôm nay, Diệp Chân tiến về Huyễn Thần đế quốc, quả thực là đưa dê vào miệng cọp, Quách Kỳ Kinh có thể không vội sao?
- Chưởng môn, ý ta đã quyết!
Diệp Chân biết, lúc này mình nhất định phải kiên trì. Bằng không thì, hắn thực sự phải phí thời gian năm năm.
Hơn nữa, Diệp Chân kiên trì đi ra ngoài lịch lãm rèn luyện còn có một tầng ý tứ khác, tìm kiếm một công pháp hoặc võ kỹ cao cấp hơn.
Diệp Chân vì tông môn lập được công lao lớn như thế, đã sớm có đãi ngộ của đệ tử chân truyền, có thể tùy ý học công pháp võ kỹ Địa Giai Hạ phẩm.
Nhưng Diệp Chân hướng tới lại công pháp võ kỹ Địa Giai trung phẩm thậm chí cao hơn.
Uy lực của Phong Vân kiếm pháp là chứng cứ rõ nhất.
Nhưng ở trong Tề Vân tông, học tập tu luyện công pháp võ kỹ Địa Giai trung phẩm là đãi ngộ các trưởng lão mới có.
Hơn nữa nhìn chung, sở học của Diệp Chân, cho dù Chân Nguyên Kiếm Chỉ hay Hàn Băng Sát Khí hay Bí thuật Linh Quang Hóa Ảnh hiện tại đều do hắn lịch lãm rèn luyện đoạt được.
Ở trong tông môn đóng cửa khổ tu, sao có thể đạt được những bí thuật này?
Cho dù như thế nào, Diệp Chân đều không muốn giống như kẻ tù tội ở trong tông môn khổ tu năm năm!
- Chưởng môn, ngươi xem, ta đã chuẩn bị vạn toàn để tiến về Huyễn Thần đế quốc!
Trong khi nói chuyện, Diệp Chân xoay người sang chỗ khác, trữ vật giới chỉ trên ngón tay không ngừng lấp lóe, thần thần bí bí bôi vẽ loạn không ngừng trên mặt.
Không có mấy hơi, Diệp Chân quay mặt lại.
Một hán tử bình thường mặt vàng, tướng mạo kỳ dị, râu ngắn, nhìn qua rất xấu xí xuất hiện trước mắt Quách Kỳ Kinh.
- Chưởng môn, ngươi xem Dịch Dung Thuật này của ta như thế nào? Đây chính là Dịch Dung Thuật ta chuyên môn tìm Cao Hành Liệt học tập hơn nửa tháng, Cao Hành Liệt nói, có thể lấy giả đánh tráo!
Diệp Chân có chút tự đắc nói.
Quách Kỳ Kinh đánh giá vài lần, chậm rãi mở miệng.
- Dịch Dung Thuật này cũng coi như có mấy phần tiêu chuẩn, nhưng cũng chỉ có thể lừa gạt một vài người bình thường! Nếu gặp phải cao thủ, một cái liếc mắt có thể xem thấu thuật dịch dung của ngươi!
- Đến lúc đó, nếu hơi có chút tiếng gió truyền đi, ngươi sẽ nguy hiểm!
- Chưởng môn, rất không thể nào? Dịch Dung Thuật của ta rất nhiều người đều nhìn không ra sơ hở?
- Ngươi đã lừa gạt nhất định là bọn người Thải Y, Hàn Thạch? Ngươi cũng có thể lừa gạt Liêu Phi Bạch sao?
Quách Kỳ Kinh nói toạt ra.
Nụ cười trên mặt Diệp Chân lại cứng đờ, Quách Kỳ Kinh thật nói đúng. Dịch Dung Thuật này của hắn, một cái có thể bị Liêu Phi Bạch xem thấu.
- Ngươi xem, Dịch Dung Thuật này của ngươi, khắp nơi đều là sơ hở! Màu sắc da ở ngực và trên mặt không đồng nhất, còn có sợi râu kia mặc dù do râu thật chế thành, nhưng nhìn kỹ lại quá giả, ngày thường mất tự nhiên!
Thuận miệng nói, Quách Kỳ Kinh đã chỉ ra một loạt sơ hở trong Dịch Dung Thuật của Diệp Chân.
- Vậy cái này.... Sau khi trở về ta sẽ nghiên cứu học tập một phen, tranh thủ để ngươi nhìn không ra sơ hở rồi mới ra khỏi núi!
Mặc dù Diệp Chân chịu thua, nhưng chuyện bỏ ý niệm đi xuất ngoại, lại không không đề cập tới, hiển nhiên quyết tâm phải xuất tông môn lịch luyện.
- Diệp Chân.... Ngươi thực sự không thể ở trong tông môn khổ tu năm năm sao?
- Chưởng môn, tuổi tác rất dễ trôi qua, thời gian khó đuổi!
Thần sắc Quách Kỳ Kinh đột nhiên hơi xúc động.
- Ai, tuổi tác dễ dàng trôi qua... Nếu lão phu không phải làm chưởng môn Tề Vân tông khốn đốn hai mươi năm, nói không chừng....
- Không đề cập tới cũng được!
Tay Quách Kỳ Kinh vừa lật, lấy ra một khối ngọc phù đưa cho Diệp Chân.
- Ngươi cầm ngọc phù này, đến Hắc Thủy Vương Thành đi tìm tổng bộ đầu Hình bộ -
Lưu Đại Đồng, hắn sẽ dạy cho ngươi Dịch Dung Thuật chân chính!
Thanh âm ngừng lại, Quách Kỳ Kinh lại nói.
- Bản tọa đã nói trước, nếu ngươi muốn đi ra ngoài lịch lãm rèn luyện, nhất định phải xuất sư ở chỗ Lưu Đại Đồng, nếu không, coi như ngươi xuất môn, bản tọa cũng sẽ bắt ngươi trở về!
- Dịch Dung Thuật chân chính?
- Đa tạ chưởng môn!
Thấy chưởng môn đồng ý, Diệp Chân không có quá nhiều vui sướng, chỉ rất cung kính cám ơn, Quách Kỳ Kinh chân chính suy nghĩ cho Diệp Chân hắn.
- Đi thôi, trước khi đi, đi gặp Thất trưởng lão, nhiều loại công việc liên lạc, ngươi đều có thể thương lượng với Thất trưởng lão!
Hình như Quách Kỳ Kinh có chút ít mệt mỏi phất tay.
....
Gặp qua Thất trưởng lão Chung Ly thương định nhiều loại liên lạc, Diệp Chân không vội vã đi ra ngoài, chờ đợi Vân Dực Hổ tiểu Miêu tỉnh lại.
Nửa tháng trước, trong lúc vô tình Diệp Chân xuất ra một viên Yêu Đan Địa Giai trung phẩm, Vân Dực Hổ tiểu Miêu dùng phản ứng phi thường kịch liệt nói cho Diệp Chân nó muốn ăn Yêu Đan Địa Giai trung phẩm.
Bây giờ, Vân Dực Hổ cũng coi là kỳ thú rất thông linh, có chút cử động, nói không chừng là có chuyện gì muốn xảy ra, Diệp Chân đáp ứng thỉnh cầu của nó.
Muốn mạng chính là, Vân Dực Hổ ăn lần này không chỉ có ăn hết một viên Yêu đan Địa Giai trung phẩm, mà một hơi ăn hết ba viên Yêu đan Địa Giai trung phẩm.
Ăn xong Yêu đan Địa Giai trung phẩm, Vân Dực Hổ tiểu Miêu đi ngủ, giấc ngủ này hơn nửa tháng. Nhìn qua mặc dù không đáng ngại, nhưng một mực không có dấu hiệu tỉnh lại.
May mà cho dù đang say giấc nồng nhưng hình thể tiểu Miêu cũng ngày càng tăng trưởng, thời gian nửa tháng, hình thể đã tăng vọt một phần ba, khí tức quanh người cũng đang vững bước tăng lên.
Thân hình nguyên bản mập mạp bởi vì nửa tháng chưa ăn uống cũng biến thành gầy gò.
- Diệp Chân. Cùng một chỗ luyện kiếm!
- Tốt!
Nghe được tiếng kêu của Thải Y, Thân hình Diệp Chân lóe lên, xông ra ngoài phòng, cùng Thải Y như hồ điệp xuyên hoa chiến thành một đoàn.
Vừa ra tay, hai người đã đánh cho kiếm khí tung hoành, linh khí trùng thiên, các sư huynh ngọn núi gần đó thấy vậy trợn mắt há hốc mồm.
Trận đấu pháp này hoàn toàn không có ý thu tay. Chỉ cần hơi sơ xuất một cái là phải chết người.
Có điều, Diệp Chân và Thải Y ra tay phối hợp, người ta lại khó có thể lý giải được.
Hai người ngày đêm gặp nhau, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, tình ý triền miên, rồi lại bàn suông như nước, như vậy xuống. Hai người lại có mấy phần tâm ý với nhau.
Thường thường chỉ cần một động tác của Diệp Chân, Thải Y đã biết hắn muốn làm gì.
Một ánh mắt của Thải Y, Diệp Chân có thể biết ý nghĩ của Thải Y hoặc nàng muốn nói cái gì.
Luyện kiếm như vậy, hai người phối hợp với nhạu lại có một loại cảm giác thiên y vô phùng.
Người ta thấy vô cùng mạo hiểm nhưng ở trong mắt Diệp Chân và Thải Y, chỉ là chơi đùa bình thường nhất.
- Rống!
Ba ngày sau, một tiếng hổ khiếu kinh người vang dội toàn bộ Tề Vân tông. Biển mây tụ tập quanh năm trên bầu trời Tề Vân tông giống như bị cái gì hấp dẫn, cuồn cuộn hướng về Tiên Nữ Phong.
Trong nháy mắt, toàn bộ Tiên Nữ Phong liền bị mây đen cuồn cuộn bao phủ.
Bên trên Tiên Nữ Phong, Vân Dực Hổ vừa mới tỉnh lại, thân hình đã dài hơn mười mét, phát ra những tiếng hổ khiếu trầm thấp, hai cánh thịt giang ra, giống như một cái động không đáy, vân khí cuồn cuộn hội tụ vào bên trong cánh thịt.
Loại tình hình này kéo dài đến ba canh giờ mới tiêu tán.
Sau khi vân khí trên Tiên Nữ Phong tán đi, biển mây vô vô cùng tận trên toàn bộ
Tề Vân tông lại mỏng manh hơn một nửa.
- Tiểu Miêu thành công tấn cấp đến Địa Giai trung phẩm, đây đã là trạng thái cực hạn của nó khi phát triển bình thường!
Diệp Chân ngoài miệng nói chuyện, nhưng trong lòng vẫn đang suy nghĩ như thế nào nói với Thải Y chuyện hắn phải xuất môn lịch luyện.
Lúc ban đầu ý nghĩ của Diệp Chân là phải mang theo Thải Y về nhà một chuyến, lại bị Huyễn Thần tông ương ngạnh làm thay đổi mọi chuyện.
Diệp Chân không muốn mang đến cho Thải Y hay người nhà dù một chút xíu khả năng phiền toái.
Chuyện này, cũng chỉ có thể tạm thời bỏ đi, toàn lực tăng cao tu vi!
- Không đi.... Không thể sao?
Diệp Chân chưa kịp khó khăn, Thải Y lại lên tiếng, có lẽ tâm ý tương thông, có lẽ là chi tiết hơi nhỏ khác, Thải Y đã sớm biết ý định ra ngoài của Diệp Chân.
- Ta là nam nhân, ta chỉ muốn có thực lực bảo vệ muội! Ta muốn tăng lên thực lực, để muội có thể tự do bay lượn dưới bầu trời xanh này....
Nghe nói, trên người Thải Y có đại bí mật dễ dàng để người nhớ thương, cho nên không thể tùy ý ra ngoài, nhất là đi xa nhà, dưới tình huống bình thường, Thải Y quyết không thể đi ra khỏi phạm vi Hắc Thủy quốc.
Bí mật trên người Thải Y, Diệp Chân ngoại trừ Ninh Thần Dịch cực kỳ quý hiếm ra, cái khác cũng không biết, cũng không có hỏi qua, Diệp Chân chỉ biết, nhanh chóng tăng lên thực lực, cho dù mình hay Thải Y đều để không phải cố kỵ việc gì!
- Đừng nói nữa, nhắm mắt lại....
Thải Y nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Chân.
Mùi thơm thấm vào ruột gan tràn đầy, đôi môi anh đào mềm mại của Thải Y chạm lên đôi môi Diệp Chân, ẩm ướt, mềm mại, mùi thơm làm cho hô hấp của Diệp Chân trong nháy mắt trở nên dồn dập.
Môi anh đào của Thải Y vừa chạm đã tách ra, khuôn mặt cũng biến thành đỏ rực.
Diệp Chân ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon, khi lại muốn có cảm giác kia thì Thải Y lại như bươm bướm ưu nhã bay lên.
- Nhất định phải sống thật tốt!
Nghe vậy, Diệp Chân gật đầu lia lịa!
....
Nửa ngày sau, Diệp Chân xuất hiện trong phủ đệ của tổng bộ đầu Hình bộ - Lưu Đại Đồng ở Hắc Thủy Vương Thành.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất