Chương 223: Thuật Chân Biến
Tổng bộ đầu hình bộ - Lưu Đại Đồng là loại người có tướng mạo vô cùng phổ thông, nếu ném tới trong đám người chắc chắn sẽ không tạo rất bất kỳ chú ý gì, có thể nói vô cùng phổ thông.
Nhưng mà đôi mắt đang nửa khép kia nếu như mở ra lại có thể lóe sáng đến mức đâm người khác bị thương bằng ánh mắt của mình.
Lúc này, đôi mắt của Lưu Đại Đồng xán lạn như ngôi sao nhìn chòng chọc vào Diệp Chân.
- Quách chưởng môn muốn Vũ An Hầu học Dịch Dung Thuật chân chính với ta?
- Thế thì mời Vũ An Hầu tới lời giúp ta một vấn đề trước, ngươi cho rằng, cảnh giới cao nhất của Dịch Dung Thuật là cái gì?
- Cảnh giới cao nhất của Dịch Dung Thuật sao?
- Hẳn là dĩ giả loạn chân?
Ở trong khái niệm của Diệp Chân, Dịch Dung Thuật dĩ giả loạn chân hẳn là cực hạn.
Lưu Đại Đồng lại chậm rãi lắc đầu.
- Dĩ giả loạn chân, nói cho cùng vẫn là giả, lừa qua người bình thường mà thôi, cao lắm có thể lừa cao thủ, nhưng tuyệt đối không gạt được người có lòng.
- Nếu không phải, thế đó là cái gì? Như thế nào lừa qua người có lòng?
Diệp Chân hỏi.
- Muốn lừa qua người có lòng, chỉ có chân biến!
- Chân biến?
Diệp Chân nghi hoặc một bụng, thế thì Dịch Dung Thuật nào có thể nói là chân biến?
- Ngươi nhìn kỹ cho ta!
Lúc ánh mắt Diệp Chân nhìn chằm chằm, sự biến hóa thần kỳ đột ngột xuất hiện trên mặt hắn.
Chỉ thấy khóe miệng của Lưu Đại Đồng thoáng kịch liệt co quắp, vốn dĩ khóe miệng là một đường thẳng bây giờ lại nhếch lên...
Nơi đầu lông mày đột nhiên nhô lên một hạt châu lớn nhỏ, sau đó chậm chạp lăn qua, vốn dĩ cái trán bị che kín bởi nếp nhăn đã lập tức bằng phẳng, ngay cả lúc nhướng mày cũng thay đổi trở thành mày kiếm mắt sáng, khí khái hào hùng.
Phía sau vai đã có chút co lại, làn da nhăn nheo lập tức căng cứng, dấu vết tuế nguyệt ở trên gương mặt hắn đã lập tức biến mất. Ngay cả làn da nhăn nheo ở phần cổ giờ cũng biến thành căng cứng.
Ngay trước mặt Diệp Chân, Lưu Đại Đồng đổi lại một bộ áo dài màu xanh nhạt, đem đầu tóc bó cao lên, trong thời gian ngắn, một thế gia công tử lưng đeo trường kiếm, tay cầm quạt xếp miệng cười đã xuất hiện trước mặt Diệp Chân.
- Như thế nào?
Thời điểm Lưu Đại Đồng cười híp mắt hỏi Diệp Chân, Diệp Chân trực tiếp bị sợ ngây người.
Hắn ở chỗ của Cao Hành Liệt học được Dịch Dung Thuật, nhưng nếu so sánh với kĩ thuật dịch dung này của Lưu Đại Đồng, quả thực giống như đang chơi bùn, thậm chí mà nói ngay cả chơi bùn cũng không sánh bằng.
Cái gì mới là chân biến?
Đây chính là chân biến!
- Không chỉ như vậy, nơi này của lão phu còn có một bộ Súc Cốt Công bí truyền, phối hợp thêm lại càng hợp nhau, lại càng tăng thêm sức mạnh!
Âm thanh của Lưu Đại Đồng còn chưa dứt, âm thanh ba ba ba ba của xương bạo đột nhiên từ trong cơ thể hắn vang lên.
Vụt vụt vụt, Diệp Chân đã tận mắt thấy thân thể Lưu Đại Đồng bỗng nhiên cao thêm ba tấc, thời gian mấy hơi đi qua, lại thấp mấy tấc, phối hợp một phần chân biến thuật thần kỳ kia, ngay cả thần tiên cũng không thể phá!
- Thần kỹ, quả thực chính là thần kỹ!
Diệp Chân khen không dứt miệng.
- Cái chân biến này chính là cảnh giới cao nhất của Dịch Dung Thuật, đúng không?
Vượt quá dự kiến của Diệp Chân, Lưu Đại Đồng lại lắc đầu.
- Không phải, thuật chân biến này chỉ là Dịch Dung Thuật cơ bản!
- Thần kỳ như thế mà chỉ là cơ sở?
Diệp Chân không khỏi chấn kinh bật thốt!
- Dịch dung, cũng là một môn học vấn cực kỳ cao thâm, nó không chỉ là có thể thay đổi dung mạo!
Quanh người vang lên một hồi âm thanh xương bạo, sau khi khuôn mặt co quắp vài cái, Lưu Đại Đồng lần nữa khôi phục lại bộ dáng bình thường không có gì lạ, chỉ là trong mắt Diệp Chân, người trước mặt đã trở thành cao nhân.
- Con đường Dịch dung nếu muốn đạt tới cực hạn, biến ảo dung mạo là điều trụ cột nhất, muốn đạt tới hoàn cảnh không người nào có thể nhìn thấu thì nhất định phải tập trung y phục, trang sức, thói quen, phong tục, khẩu âm, cơm canh, thứ yêu thích, vân vân… Các nhân tốt cơ bản nhất cùng một chỗ, chỉ có như thế mới có thể đạt tới cảnh giới đỉnh phong cực hạn!
- Lão phu suy đoán, Vũ An Hầu học thuật dịch dung này nhất định muốn rời khỏi Hắc Thủy quốc để đi lịch lãm rèn luyện!
Nói đến đây, âm thanh Lưu Đại Đồng chợt dừng lại, nhìn về phía Diệp Chân, bởi vì hắn nói lời này hơi có điểm phạm vào cố kỵ.
- Không sao cả!
- Tốt thôi, lão phu sẽ nói thẳng! Cứ xem như Vũ An Hầu học được thuật chân biến dịch dung này, nhưng với cái miệng sẽ có thể khiến người bại lộ thân phận của người và gây nên sự chú ý của người khác.
- Ngươi nói khẩu âm à?
- Không sai!
- Hắc Long Vực ta có năm nước ngoại trừ Nam Man bộ là không có khẩu âm riêng biệt, bất luận Hắc Thủy quốc hay Huyễn Thần đế quốc hoặc các nước Kiếm Nguyên đế quốc đều có phần khẩu âm riêng biệt.
Giống như Vũ An Hầu anh hùng bực này, ở đâu cũng đều phải khiến cho người khác chú ý, xem như thay đổi dung mạo, nếu như hở cái nói ra khẩu âm của người Hắc Thủy quốc, vậy cũng tuyệt đối sẽ gây nên sự chú ý của người có lòng!
- Không sai!
Thần sắc Diệp Chân đột nhiên giật mình.
Trước đây, hắn lại nghĩ thuật dịch dung quá đơn giản, cho rằng chỉ ở trên mặt bôi bôi vẽ loạn lên mà thôi, nhưng trên thực tế hoàn toàn không phải chuyện như vậy!
- Âm thanh chỉ là mặt ngoài! Còn có chi tiết nhỏ khác nữa!
- Ví dụ như quần áo võ giả Hắc Thủy quốc ta, phần lớn bên trong đều là màu đen, giống như võ giả Huyễn Thần đế quốc thích màu trắng hơn, lại nói về ẩm thực, Võ giả Hắc Thủy quốc ta bởi vì có nhiều vùng đất nghèo nàn, từ vương công quý tộc đến người buôn bán nhỏ, uống rượu thích dùng bát. Huyễn Thần đế quốc và Kiếm Nguyên quốc lại thích dùng chén sừng! Mà Cổ An quốc truyền thừa đã lâu lại càng ưa thích dùng cốc ba chân!
- Lại ví như phong tục, lúc trước nam đinh Hắc Thủy quốc ta tử chiến rất nhiều, nữ tử có thể gánh nửa bầu trời, tiệc rượu tiệc cưới, bất luận là ở đâu, nữ nhân đều có thể ở đó, còn có thể ăn trên bàn như nam nhân, có thể nói có chút tùy ý, nhưng mà Cổ An quốc, nữ tử lại có địa vị cực kỳ thấp, cho dù vương công quý phụ cũng không thể được lên bàn.
....
Lưu Đại Đồng vừa mở miệng là nói thao thao bất tuyệt, chuyện phong tục ở các nơi hắn đều nói đến những chỗ rất nhỏ, rất tinh vi, càng nói mặt mày càng hớn hở, Diệp Chân nghe được thế mà trợn mắt há hốc mồm.
- Phối hợp với cơ sở thuật chân biến dịch dung, lại dựa vào khẩu âm, phong tục, thói quen, vân vân, đây mới là cấp cao nhất của thuật dịch dung!
- Vũ An Hầu, với thuật dịch dung này của lão phu có khả năng vào được Vũ An Hầu hay không?
Lưu Đại Đồng cười híp mắt nhìn về phía Diệp Chân!
- Vào được, vào được!
Lưu Đại Đồng nói, đây là thuật dịch dung có thể biến người đang sống sờ sờ thành người khác, Diệp Chân đoán, nếu như hắn thật học xong, ngay cả Chú Mạch cảnh cường đại tồn tại dùng thần niệm từng tấc kiểm tra qua e rằng cũng không thể nào phát hiện sự ngụy trang của thân.
- Còn mời Lưu sư chỉ giáo!
Đã muốn học bí kỹ này, Diệp Chân đanh muốn hướng về phía Lưu Đại Đồng bái xuống cầu.
Không đợi Diệp Chân bái xuống, Lưu Đại Đồng đã đỡ hắn lên.
- Có thể lấy được danh “Lưu sư” của Vũ An Hầu nổi tiếng khắp thiên hạ, đời này của lão phu cũng coi như rất đáng giá! Ha ha ha ha...
Tiếng cười Lưu Đại Đồng rất lớn, Diệp Chân lại bắt đầu ở trong phủ của Lưu Đại Đồng bắt đầu thời gian tu luyện bí mật Dịch Dung Thuật.
Bất luận là thuật chân biến dịch dung hay là Súc Cốt Công, xem Lưu Đại Đồng thi triển ra thật sễ dàng, nhưng tu luyện chân chính mới có thể hiểu chỗ gian nan trong đó.
Hai thứ này thật đúng là không phải người bình thường nào cũng có thể học, yêu cầu cực cao đối với lực thao túng dù là cực nhỏ.
May mà tu vi Thần Hồn của Diệp Chân đã thành, càng cường đại hown bếu so với người bình thường, học tập coi như nhẹ nhõm.
Nhưng cứ xem như thế. Diệp Chân cũng chịu phải tội không ít.
Ví dụ như dùng kim đâm đầu lông mày, kích thích rèn luyện lực lượng động được đầu lông mày.
Thậm chí, thuật chân biến dịch dung này còn có một bộ bí thuật bí truyền có thể đả thông tiểu mạch trên gương mặt.
Tiểu mạch trên mặt cực kỳ tinh tế, chỉ cần không cẩn thận thì sẽ khiến cho kinh mạch vỡ tan nên con đường tu luyện vô cùng chậm chạp.
May mà Diệp Chân có Thần Hồn lực lượng vô cùng cường đại. Mấy ngày kế tiếp sau khi sờ đến khiếu môn thì dần tiến triển cực nhanh.
Với phong tục, thói quen các quốc gia thế nào thì cũng dễ dàng, chỉ cần học vẹt mà thôi.
Từ lúc tu vi Thần Hồn của Diệp Chân tăng lên nhiều, trí nhớ cũng trở nên vô cùng cường đại, việc này đối với hắn không khó.
Cơn ác mộng tu luyện nhất chính là cần phải học thuộc và phát âm được khẩu âm tiếng địa phương của các quốc gia.
Để cho Diệp Chân thay đổi thói quen phát âm mình đã sử dụng được vài chục năm lại còn cần phải học tập nhiều loại tiếng địa phương khác nhau, thậm chí từ địa phương của Nam Man bộ đó mới là chuyện vô cùng đau khổ.
Không thể không nói, tổng bộ đầu Hình bộ - Lưu Đại Đồng là nhân tài không giống bình thường, dịch dung là một môn khó như lên trời thế mà đã bị hắn nghiên cứu cho ra thần nhập hóa.
Cũng may mắn Diệp Chân có Thần Hồn cường đại, bằng không để học được những bí thuật thế này của Lưu Đại Đồng truyền thụ không mất một năm hay ít nhất nửa năm thật đúng là đừng nghĩ đến việc hoàn thành.
…
Sau hai mươi ngày, một trên một con đường phồn hoa nhất Hắc Thủy Vương Thành, Lưu Đại Đồng ngồi trước một cửa hàng bánh bao buôn bán có chút hưng thịnh, thời gian dần qua thưởng thức trà, chỉ có đôi mắt buông xuống, thỉnh thoảng toát ra một hai đạo tinh quang.
- Chủ quán, cho hai cái bánh bao, mang đi!
Một hán tử thô sơ nhìn qua hẳn là người làm việc khổ lực. Từ phía ngoài đoàn người vây quanh đưa vào mấy chục văn đồng tiền.
- Được!
Chủ quán đáp dài một tiếng sau đó nhanh chóng gói kỹ hai cái bánh bao lớn rồi đưa cho hán tử khổ lực kia.
- Đa tạ!
Hán tử khổ lực tiếp nhận bánh bao rồi quay người muốn đi gấp, ngay nháy mắt hắn muốn đi. Lưu Đại Đồng luôn một mực không có cái gì động tĩnh bỗng nhanh như tia chớp đưa tay, chụp về phía bả vai của hắn!
- Vũ An Hầu, lại lòi đuôi!
Hán tử vừa rồi còn một bộ dáng thô kệch khổ lực, nghe vậy đột nhiên lộ ra một nụ cười khổ.
Khi hai người cùng đi vào bên trong, khuôn mặt hán tử khổ lực đó đã biến ảo vài cái, lộ ra gương mặt thật của Diệp Chân.
- Lưu sư, lần này ta lại phạm sai lầm ở đâu?
Gương mặt Diệp Chân bực bội.
Đây là bài kiểm tra xuất sư mà Lưu Đại Đồng đề ra.
Lưu Đại Đồng ngồi ở trước cửa hiệu nhiều người nhất của Hắc Thủy Vương Thành từ sáng sớm đến tối, chỉ cần Diệp Chân có thể thành công từ các cửa hàng này mua đồ vật ở bên trong mà không bị Lưu Đại Đồng phát hiện, coi như đã có thể hoàn thành kiểm tra mà xuất sư!
Thế nhưng mà từ sáng sớm đến tối, Diệp Chân đã xuất ngựa sáu lần, mà lần nào cũng đều bị Lưu Đại Đồng bắt được tại chỗ.
Lần này, xem như là tốt nhất, lúc xoay người mới bị phát hiện.
- Vũ An Hầu, nói nhiều tất nói hớ!
- Ngươi đã gặp qua một tên hán tử làm lao động tay chân nào khi mua đồ xong còn nói lời cảm ơn chưa?
- Còn có, lần này dịch dung này của ngươi không sai lắm, nhưng mà chọn thân phận lại chọn sai! Thuật dịch dung, chính là lấy biến hóa nhỏ nhất biến thành thay đổi lớn nhất, hơn nữa đối tượng dịch dung, chức nghiệp, nếu như càng quen thuộc nhất thì sơ hở mới có thể giảm đến ít nhất!
- Ngươi một tên thế tập công hầu, dịch dung thành một tên hán tử khổ lực, kỳ thật khắp nơi đều là sơ hở! Không nói những cái khác, nào có người sống như ngươi lại có thể hiểu rõ hán tử khổ lực đây?
- Đa tạ Lưu sư đã dạy bảo! Đã khảo thí thất bại, ta tiếp tục nghiên cứu thêm thôi!
Diệp Chân có chút bực bội, khổ học hơn hai mươi ngày, vẫn không được xuất sư.
- A, không cần, Vũ An Hầu ngươi đã thành công xuất sư!
- Xuất sư?
Diệp Chân nghe thế cả gương mặt đều hiện lên kinh hỉ.
- Đúng vậy, những thứ nên học ngươi đều học xong, những gì có liên quan đến thuật dịch dung mà lão phu biết cũng đã truyền cho ngươi không còn chút nào rồi!
Còn dư lại, chính là ở ngươi, ngươi cần phải chậm rãi tích lũy kinh nghiệm từng tí một, tự mình suy nghĩ!
- Ngươi mặc dù bị lão phu nhận ra được, nhưng mà ở trong thiên hạ này, có thể có mấy người có nhãn lực như lão phu đây cơ chứ?
- Diệp Chân bái tạ ân đức Lưu sư đã truyền nghề cho!
Lần này, dù Lưu Đại Đồng ngăn cản, Diệp Chân cũng vẫn hướng về phía Lưu Đại Đồng xá một cái. Chỉ bằng việc thuật dịch dung này Lưu Đại Đồng không giữ lại chút nào đã truyền hết cho mình thì hắn cũng nên nhận của Diệp Chân một cái cúi đầu.
- Lưu sư, đây là danh thiếp đệ tử kí tên, nếu như Lưu sư có cần thì có thể cầm thiếp này đi một chuyến đến phủ đệ của Đại hoàng tử, bất luận vì chính mình hay người nhà, con cái, nhất định cũng sẽ không để cho Lưu sư thất vọng, đây là một chút tâm ý nho nhỏ của đệ tử còn mời Lưu sư nhận lấy!
Đang lúc nói chuyện, Diệp Chân buông danh thiếp rồi phiêu nhiên đi xa.